Diệp Thanh và Lưu Miểu mang Ngô Linh về Phòng Nghiên cứu.
Cảnh mộng tua nhanh.
Tôi thấy bọn họ chọn một nơi, vào một buổi đêm yên tĩnh, đào một cái hố trong dải cây xanh của thôn Sáu Công Nông, chôn cái túi to bọc cơ thể của Ngô Linh xuống.
Lấp đất, san bằng, để lại đám hoa cỏ như cũ.
Nơi đây không khác gì những dải cây xanh khác, nên khó có người phát hiện ra dưới đất có một cơ thể đặc biệt.
Tôi đứng tại nơi chôn cất Ngô Linh, ngẩng đầu, nhìn về phía bên trên của tòa nhà đối diện.
Nơi đó là cửa sổ của Phòng Nghiên cứu.
Diệp Thanh đứng bên cửa sổ dõi mắt ra ngoài, chính là nhìn về phía dải cây xanh này, là đang quan sát tình hình của Ngô Linh phải không?
Thời gian trong cảnh mộng lại tua nhanh.
Tôi không thể bước đến Phòng Nghiên cứu để xem tình hình của Diệp Thanh và Lưu Miểu. Nhưng vào một đêm, tôi cảm nhận thấy sự thay đổi dưới lớp đất của dải cây xanh.
Có thứ, muốn thoát ra ngoài.
Tôi hít thật sâu, sẵn sàng bắt lấy nó.
Sau vài phút chờ đợi, từ trong bụi cây đó, có thứ thoát ra ngoài.
Tôi không kịp nghĩ gì, liền giơ tay ra.
Nắm lấy Ngô Linh, hoặc là linh hồn kia!
Là ai? Kẻ tôi bắt được là ai?
Cái bóng kia quay đầu lại.
Là Ngô Linh!
Khoảnh khắc tôi ý thức được điều này, tôi liền thấy cơ thể mình trở nên nặng nề.
“Ầm” một tiếng, đầu tôi đau dữ dội.
Tôi ôm lấy phía sau gáy, ngồi dậy từ mặt đất.
Con búp bê sứ trên ghế sofa bên cạnh tôi, có sự biến đổi nhanh chóng.
Da của con người, cơ thể của con người.
Đôi mắt kia mở ra.
“Các người đã làm gì! Mày, đã làm gì?” Giọng nói lạnh lùng, u ám của phái nữ truyền đến từ sau lưng tôi.
Tôi quay người lại, liền thấy linh hồn kia.
Trong ánh sáng leo lắt hắt vào từ góc phòng, tôi nhìn thấy văn phòng tan hoang đổ nát.
Tình cảnh còn thê thảm hơn lúc trước tôi từng thấy.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi?
Lòng tôi thắt lại.
“Giết chết cô ta.” Tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Diệp Thanh.
Người phụ nữ kia gào lên giận dữ, giơ tay về phía tôi.
Tôi vô thức bò dậy khỏi mặt đất, còn chưa kịp làm gì.
Trần Dật Hàm không biết từ đâu xông tới, xô ngã người phụ nữ.
“Nhanh!” Cổ Mạch thúc giục.
Tôi vội chạy đến, nhanh chóng chộp lấy cánh tay người phụ nữ đang bị đè dưới đất.
Giết chết cô ta, tiêu diệt cô ta, quay ngược thời gian về thời điểm trước khi linh hồn này chiếm giữ cơ thể Trần Hiểu Khâu, quay về thời điểm trước khi Vương Hồng Nghệ chiếm giữ cơ thể Trần Hiểu Khâu!
Tôi nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ, không cam lòng của cô ta, đột nhiên, âm thanh này trở nên quái dị, không còn là giọng nói của loài người nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta không ngừng thay đổi, lúc đó, tôi cũng không nhìn ra cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng âm thanh này, biểu cảm này, cuối cùng cũng biến mất.
Dừng lại ở khuôn mặt của Trần Hiểu Khâu, cô ấy đang nhắm mắt, sắc mặt bình thản, an lành.
Tôi thở hắt ra một hơi, mau chóng dừng năng lực của mình lại.
Đúng lúc tôi tưởng chuyến tàu cao tốc lần này đã đến trạm cuối và những thay đổi làm tôi hoa mắt đã kết thúc, tôi liền nghe thấy giọng nói run rẩy của Trần Dật Hàm.
“Tiểu Khâu…?”
Tôi nhìn Trần Dật Hàm, rồi lại nhìn Trần Hiểu Khâu đang nằm trên đất, tim liền đập thình thịch.
Tay Trần Dật Hàm bắt mạch, rồi thăm dò hơi thở của Trần Hiểu Khâu.
Anh ta đột nhiên thay đổi tư thế, bắt đầu cấp cứu Trần Hiểu Khâu.
Trái tim tôi trống rỗng, đầu óc mơ màng.
Tôi làm sai gì rồi sao? Lúc sử dụng năng lực, tôi đã làm sai gì đó sao? Tại sao lại như vậy?
Trần Hiểu Khâu… cô ấy…
“Để tôi.” Giọng nữ quen thuộc vang lên, không còn sự âm trầm, cáu kỉnh.
Trần Dật Hàm ngẩng đầu lên.
Tôi cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Linh đang tiến đến.
Sắc mặt Ngô Linh nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại rất tĩnh lặng, biểu cảm điềm tĩnh.
Cô ấy mở nút cúc áo rồi ấn tay lên ngực của Trần Hiểu Khâu.
Đinh đang… Đinh đang…
Tiếng chuông gió vang lên.
Đúng rồi, chuông gió!
Ngô Linh hỏi: “Ngày tháng năm sinh của cô ấy, tốt nhất chính xác đến cả giờ phút.”
Trần Dật Hàm mau chóng trả lời, rồi bổ sung thêm: “… Lúc tôi nhìn thấy… thi thể của nó, là lúc 4 giờ 36 phút chiều, bế nó lên, lúc nó sống lại có lẽ là khoảng 4 giờ 40 phút.”
Ngô Linh niệm một câu gì đó bằng giọng điệu cổ quái, giống với chú ngữ hồi trước của Ngô gia Thanh Châu.
Tiếng chuông gió chậm dần, tiết tấu cũng thay đổi.
Sức lực cả người tôi như cạn kiệt, ngã nhào xuống đất.
Trần Dật Hàm cũng không giữ hình tượng mà thở hồng hộc.
Ánh mắt Trần Hiểu Khâu có chút mơ màng.
Ngô Linh lại vẽ gì đó lên ngực cô ấy. Tay Ngô Linh không biết bị đứt từ khi nào, dùng máu vẽ bùa chú lên ngực Trần Hiểu Khâu.
Rút tay về, lúc Ngô Linh đứng dậy, cơ thể hơi loạng choạng, được Nam Cung Diệu đỡ lấy.
“Chuyện này là thế nào?” Trần Hiểu Khâu ngồi dậy, cau mày khó hiểu.
Nam Cung Diệu đỡ Ngô Linh ngồi xuống, day day khóe mắt bị thương, nói: “Để tôi giải thích vậy.”
Tôi quả thực không còn sức lực nữa.
Chỉ cảm thấy mấy phút mà cũng có thể mười mấy phút vừa rồi, tinh thần tôi hết sức căng thẳng, thậm chí còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tôi vừa nghe Nam Cung Diệu tường thuật, vừa nhìn quanh tình hình trong Phòng Nghiên cứu.
Diệp Thanh không biết giờ đang ở nơi đâu, còn Phòng Nghiên cứu thì chịu tổn thất nặng nề, nhìn chẳng khác gì vừa bị đánh bom.
Có những vết nứt kinh người trên mặt đất và tường nhà.
Tôi còn nhìn thấy những vết máu vương vãi.
Tôi vội quan sát tình hình mấy người Trần Dật Hàm. Bản thân tôi không bị thương, chỗ đau duy nhất là sau gáy lúc bị đập đầu xuống đất. Ba người họ không ít thì nhiều cũng bị thương te tua.
Nam Cung Diệu dùng lời nói đơn giản, nội dung logic, rất nhanh liền kể xong toàn bộ mọi chuyện.
Trần Hiểu Khâu lại rất bình tĩnh, còn hỏi: “Nếu nói vậy, tôi chết đi sống lại? Hai lần?”
“Tôi thay đổi tác dụng của chiếc chuông gió kia, trước lúc cơ thể này của cô chết đi, thì tạm thời không cần lo lắng chuyện linh hồn rời thể xác dẫn đến tử vong.” Ngô Linh giải thích.
Trần Hiểu Khâu khách khí cảm ơn.
Tôi cứ có cảm giác bầu không khí rất kỳ quái.
“Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, cả nhà đều vui.” Cổ Mạch vươn vai, lại đau đến hít một hơi mạnh, nhưng vẫn kiên trì nói, “Bây giờ, ai về nhà nấy thôi.”
“Đợi một chút.” Trần Dật Hàm gọi lại Cổ Mạch, nhìn chằm chằm Ngô Linh, “Tình hình của Tiểu Khâu rốt cuộc là thế nào?”
“Chẳng phải Linh đã giải thích rồi sao?” Cổ Mạch khó hiểu nhìn Trần Dật Hàm.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, lúc này tôi mới biết đã hết một đêm, lúc nãy vừa đúng là lúc trời tối đen nhất.
Điện thoại của Trần Dật Hàm sau một thời gian dài hoạt động, không biết do hết pin hay bị hỏng, ánh sáng phát ra từ góc phòng vụt tắt.
Nét mặt của Trần Dật Hàm dưới ánh sáng mờ ảo trở nên vô cùng tăm tối.
“Các người lúc mới đầu đã lên kế hoạch rồi? Lợi dụng Tiểu Khâu để tách Ngô Linh và linh hồn kia, có phải không? Các người tìm thấy Tiểu Khâu bằng cách nào, lên kế hoạch thế nào để nó vào làm việc ở Phòng Di dời và tiếp cận nó thế nào? Các người, còn muốn lợi dụng nó để làm gì nữa?” Trần Dật Hàm nghiêm túc nói, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, nên chẳng có ý nghĩ muốn lập tức tính sổ người của Thanh Diệp. Đại khái, cũng quen rồi.
Trần Dật Hàm hiển nhiên không phải loại người như tôi.
Trần Hiểu Khâu không nói gì.
Trần Dật Hàm nhìn chằm chằm ba người của Thanh Diệp. Nếu không có được đáp án ưng ý, thì anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.
Chuyện tôi không ngờ đến là, Diệp Thanh lại không thấy xuất hiện. Người lên tiếng trong đám người Thanh Diệp lại là Ngô Linh – người tôi vừa cứu ra.