Cơ thể của Úc Xuyên Phong giống như bị đông thành băng vậy, không có một tí tẹo phản ứng nào, cứ luôn nhìn thẳng vào cha cậu ta.
Cha mẹ cậu ta phát hiện có gì đó không đúng, liền kinh ngạc hỏi: “Sao vậy con?”
Mẹ của Úc Xuyên Phong tinh thần có chút bất ổn hỏi tiếp một câu: “Có phải là, có phải là bà trở về không?”
“Em đừng nói mò. Người ta đã yên ổn đi đầu thai rồi.” Cha của Úc Xuyên Phong cũng trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng trách cứ một câu.
Úc Xuyên Phong chầm chầm dựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm ba ly nước, hai tay nắm chặt không buông.
“Phong Phong à, con đừng dọa mẹ. Sao vậy con? Có phải là bà lại trở về không? Con nói thật đi, đừng sợ, cha mẹ chắc chắn sẽ tin con mà.” Mẹ của Úc Xuyên Phong ôm chặt lấy cậu ta.
Úc Xuyên Phong nuốt nước bọt một cái, miệng há ra ngậm lại, nhưng không phát ra tiếng.
Cha mẹ cậu ta trở nên sốt ruột, không ngừng hỏi thăm.
“Úc Xuyên Phong! Con tỉnh lại đi!”
“Anh gọi xe cứu thương, đưa tới bệnh viện trước đã.”
“Đây là bị trúng tà, đưa tới bệnh viện gì chứ hả?”
“Vậy em nói phải làm thế nào!”
“Đi vào trong miếu đi, vào trong miếu cúng bái!”
“Em nhìn xem ngoài trời tối thui rồi, lấy đâu ra miếu cho em cúng chứ!”
“Vậy thì cúng bái ở cổng, cầu xin sư phụ người ta! Anh muốn thấy Phong Phong chết à!”
“Em nói chết sống cái gì chứ!”
Úc Xuyên Phong có lẽ rất khó khăn để nén lại cái cảm giác sợ hãi đó, run giọng nói: “Con cần điện thoại. Điện thoại của con, trong điện thoại có số. Là một người đồng nghiệp của chú, tìm một người đồng nghiệp của chú…”
Cha mẹ của Úc Xuyên Phong nhíu chặt lông mày lại.
Trong lòng tôi sinh ra cảm giác khác thường.
Tôi không hề nhận được cuộc gọi của Úc Xuyên Phong.
Nếu như Úc Xuyên Phong tìm tôi vào đêm hôm nay, thì lúc đó tôi đang ở trong cảnh mộng, nhưng dù tôi không bị tỉnh giấc vì tiếng ồn, thì điện thoại cũng phải có cuộc gọi nhỡ trong nhật kí cuộc gọi chứ.
“Tìm đồng nghiệp của chú con sao? Con muốn tìm ai chứ?”
“Phải đó, Phong Phong. Tại sao lại tìm đồng nghiệp của chú con chứ?”
Úc Xuyên Phong van xin nói: “Cha mẹ, cầu xin cha mẹ mà, cha mẹ tìm anh ấy, cha mẹ tìm anh ấy đi mà!”
“Con đừng vội. Con đừng vội vã. Cha gọi điện cho chú con.” Cha của Úc Xuyên Phong dỗ dành cậu ta giống như dỗ một đứa trẻ ba tuổi vậy.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Vỹ.
Úc Xuyên Phong bịt chặt lấy mặt, được mẹ cậu ta ôm vào lòng.
Tôi nghe thấy tiếng nước ùng ục.
Trong ba cái ly ở trên bàn, chất lỏng đục ngầu đó đang quay cuồng.
Những bộ phận cơ thể kia chìm vào trong cái ly liền giống như chìm xuống biển sâu vậy, không thấy bóng dáng.
Trong chất lỏng đang sủi bọt, dường như có thứ gì đó đang di chuyển, cái bóng màu đen trông giống như một sinh vật bí ẩn trong lòng đại dương.
Úc Xuyên Phong thả tay xuống, nhìn về phía ba cái ly đó.
Ùng ục… Ùng ục…
Soạt…
Trong tiếng nước cuộn nhỏ bé, có thứ gì đó thò ra từ trong cái ly, xúc tu nhỏ bé nhìn rất giống một phần cơ thể của con bạch tuộc.
Tôi không nhịn được mà trợn to mắt nhìn cái thứ ở trong ly.
Cái thứ đó thò ra xúc tu, bò ra ngoài từng chút một.
Úc Xuyên Phong đột nhiên nhảy lên, chộp lấy hai cái ly trên bàn, đổ nước vào trong bồn cầu.
Mẹ cậu ta đang gọi to ở đằng sau.
Tiếng dội nước ào ào át đi tiếng gọi đó.
Bên trong dòng nước xoáy trong bồn cầu có thứ gì đó giống như đang giãy dụa.
Úc Xuyên Phong lui lại một bước, dường như nghĩ ra điều gì đó, liền xoay người lao ra ngoài, đụng ngã mẹ cậu ta, cậu ta cũng không ngừng lại, chộp lấy một cái ly còn lại lên.
Thứ trong cái ly đó đã bò ra.
Xúc tu rất giống bạch tuộc, nhưng lại mọc ra cái đầu của một đứa trẻ quái dị.
Úc Xuyên Phong la lớn một tiếng, quăng cái ly xuống.
“Phong Phong, Phong Phong à!” Mẹ của Úc Xuyên Phong muốn túm lấy cậu ta, nhưng đột nhiên bị cha cậu ta giữ chặt cánh tay lại.
Úc Xuyên Phong lui về phía sau, trốn tránh cái thứ quái dị đang nhúc nhích trên sàn nhà.
Cậu ta có vẻ mặt giống như muốn khóc vậy.
“Phong Phong, Phong Phong, con... con bình tĩnh một chút...”
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy cha của Úc Xuyên Phong một tay vẫn đang cầm điện thoại, tay còn lại thì giữ chặt vợ của mình, còn che chở chị ta ở phía sau.
Cái tư thế đặc biệt này khiến trong lòng tôi sinh ra một sự cảnh giác.
Cha của Úc Xuyên Phong miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: “Con... con có nhớ những lời bà nói không? Bà nói là không sao. Cho nên không sao nữa đâu. Chỉ do con quá căng thẳng... Con đi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc xong chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Úc Xuyên Phong nhìn về phía cha mình, khóe mắt vẫn liếc cái thứ trên sàn nhà.
“Cha, cha đã gọi điện chưa? Cha đã gọi điện chưa vậy?”
“Gọi rồi, gọi rồi. Chú con biết rồi, chú con đang gọi điện thoại cho người đồng nghiệp đó. Đã khuya quá rồi... Con ngủ một giấc trước đi, đợi khi người đồng nghiệp của chú tới, cha mẹ sẽ gọi con dậy. Không phải là con đã gặp bà rồi sao? Không sao đâu, đã không sao nữa rồi.” Cha của Úc Xuyên Phong nói gần như van xin.
Bộ dạng và lời nói của anh ta đều đã chứng minh là anh ta đang sợ hãi.
Anh ta đang sợ Úc Xuyên Phong.
Ánh mắt tôi nhìn lên cái điện thoại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Vỹ đã nói những gì trong điện thoại chứ?
Úc Xuyên Phong không hề phát giác ra sự thay đổi của cha mình.
Cậu ta cố sức nhắm chặt mắt lại, sau khi mở ra, vẫn có thể nhìn thấy cái thứ đó.
“Là ảo giác... đã qua rồi...” Cậu ta lẩm bẩm một mình.
“Đúng thế, là ảo giác, đều sẽ qua thôi.” Cha của Úc Xuyên Phong hùa theo.
Cái thứ đó đã sắp bò tới trước đầu ngón chân của Úc Xuyên Phong.
Úc Xuyên Phong liên tục lui lại, lui thẳng tới phòng ngủ ở sau lưng.
Tôi để ý thấy cái thứ đó dường như tuyết bị hòa tan. Trên mặt sàn lưu lại vệt nước do nó bò qua. Cơ thể nó đang từ từ thu nhỏ lại.
Sau khi Úc Xuyên Phong lui lại vào trong phòng, nó lại di chuyển mấy cm, cả cơ thể đều biến thành một vũng nước trên sàn nhà.
Úc Xuyên Phong đang ngơ ngác nhìn dấu vết trên sàn.
“Phong Phong, con, con cứ ngủ trong phòng cha mẹ là được, con ngủ một giấc đi.” Cha của Úc Xuyên Phong tiếp tục nói.
Úc Xuyên Phong chầm chậm gật đầu, có chút ngỡ ngàng đi đến giường nằm xuống.
“Con ngủ đi... Cha và mẹ con đi đổ rác.” Cha của Úc Xuyên Phong nói, kéo vợ của mình lui lại phía sau.
Từ trong phòng ngủ có thể nhìn thấy cửa chính.
Cha của Úc Xuyên Phong cất điện thoại đi, bàn tay đang túm lấy vợ mình lại chưa từng buông ra. Một tay còn lại của anh ta túm lấy túi ni lông trên sàn nhà.
Cái tui ni lông màu trắng đong đưa một chút.
Cả hai người đều không đổi dép, mở cửa ra, chạy ra ngoài.
Tôi nhìn thấy cái tui ni lông bị cầm ra đó lắc lư một cách không bình thường, giống như có thứ gì đó từ bên trong xé ra một lỗ nhỏ.
Một cái tay giống như móng gà thò ra.
Cái giường sau lưng tôi vọt ra một bóng hình.
Úc Xuyên Phong xuyên qua cơ thể tôi lao ra ngoài, dường như là muốn đuổi theo cha mẹ cậu ta.
“Cha, cái đó....” Giọng của cậu ta rất khàn, không phát ra tiếng, cánh tay vừa chạm vào khóa cửa liền nghe thấy cái khóa cửa phát ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch” rất lớn.
Cửa đã bị khóa lại.
“Cha! Cha!!” Úc Xuyên Phong vặn khóa cửa mấy lần cũng không có cách nào mở cửa ra được. Cậu ta cố sức đập vào cửa.
Trong lòng tôi cảm thấy không ổn, bay xuyên qua cửa ra ngoài.
“Anh làm gì vậy hả ông xã!”
“Nó không phải là con trai chúng ta!”
Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng bọn họ bị tôi nghe thấy rõ ràng.
Tiếng đập cửa cũng dừng lại.
E rằng Úc Xuyên Phong cũng nghe thấy câu đó.
“Lúc trước Trịnh Vỹ đã nhận được điện thoại, là đồn công an gọi tới, đồn công an gọi điện cho nó! Nói là đã tìm thấy con trai của chúng ta!” Cha của Úc Xuyên Phong gần như là thấp giọng thét lên, lôi vợ của mình đi ra ngoài.
“Anh đang nói gì vậy...” Mẹ của Úc Xuyên Phong có vẻ không thể tưởng tượng nổi.