Hoắc Vân Tiêu bây giờ không thể xuống giường, cơ thể như bị đào rỗng, nếu anh không nghỉ ngơi vài tháng thì thật sự không thể khôi phục được.
Trong nước đã có cha nên Hoắc Vân Tiêu không cần phải lo lắng nữa.
Nếu đã như vậy, tại sao anh phải vội về nước chứ.
Nhưng Hoắc Vân Tiêu nhất định phải tìm hiểu những gì đã xảy ra hôm qua.
Giáo sư Brent vừa rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Vân Tiêu liền hô to về phía cửa: “Vào đây.”
Cửa phòng bệnh bị mở từ phía ngoài, một người vệ sĩ vẻ mặt uy nghiêm bước vào.
“Tam gia?”
Vệ sĩ cung kính đứng cách giường bệnh ba mét.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào chiếc gối phía sau, trên người toát ra cảm giác lười biếng lại cao quý.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai thể hiện rõ vẻ ốm yếu, khí chất khiêm tốn, trông anh như một quý công tử lười nhác.
Khuôn mặt lạnh lùng lúc nào cũng cho người khác một loại cảm giác từ chối từ xa, cao sang khó với tới.
Sau khi vệ sĩ bước vào, từ người Hoắc Vân Tiêu tràn ra một chút cảm giác áp bách.
Anh gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt chiếc bàn gấp.
Từng nhịp từng nhịp, động tác chậm rãi tạo thành âm thanh có tiết tấu vang lên trong phòng.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn vệ sĩ, sau đó nói với vẻ lười biếng hờ hững: “Nhị gia đi đâu thế?”
Vệ sĩ cúi đầu cung kính nói: “Sau khi biết Tam gia không sao, Nhị gia quay về thay quần áo rồi ạ. Trước khi đi ngài ấy có nhắn rằng có thể buổi tối sẽ đến đây, Nhị gia phải xử lý công việc trong công ty và bố trí bên Ám bộ.”
Hiện giờ, Hoắc Vân Tiêu là người nắm quyền điều hành chính của gia tộc, nhưng vì lý do sức khỏe nên anh không tiện xuất hiện.
Anh họ Hoắc Dịch Dung là cánh tay phải đắc lực của Hoắc Vân Tiêu, tất cả những việc bí mật của nhà họ Hoắc đều do anh ấy xử lý.
Hoắc Dịch Dung là nhân vật số một của Tập đoàn Hoắc thị, đồng thời còn quản lý cả Ám bộ của gia tộc họ Hoắc.
Sự tồn tại của Ám bộ nhà họ Hoắc là để bảo vệ sự an toàn cho các thành viên trong nhà, đồng thời còn chấp hành cả việc ám sát, sưu tập tình báo và theo dõi.
Những người có thể vào Ám bộ đều là thân tín của nhà họ Hoắc, bọn họ là nhân viên nội bộ của gia tộc và được ban cho họ Hoắc.
Những người này tương đương với tử sĩ thời cổ đại.
Những người thuộc Ám bộ đều có thân thủ cao siêu, kỹ năng điêu luyện, xuất quỷ nhập thần, thông thạo mười tám môn võ nghệ.
Tất cả đều được tuyển chọn kỹ lưỡng qua nhiều tầng, sau khi rèn luyện sẽ trở thành thành viên ưu tú trong Ám bộ.
Hoắc Vân Tiêu nhếch miệng, nói: “Gọi điện thoại bảo anh ấy đến đây, tôi có việc muốn giao cho anh ấy đi làm.”
Một câu nói của Hoắc Vân Tiêu đã làm xáo trộn mọi kế hoạch của Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Vân Tiêu bây giờ rất muốn biết cô gái đêm qua là ai.
Rốt cuộc chuyện này có âm mưu hay chỉ là sự trùng hợp, Hoắc Vân Tiêu không tin vào cái gọi là trùng hợp.
Trên đời này, rất hiếm có chuyện trùng hợp.
“Vâng, Tam gia.”
Vệ sĩ lập tức hành động.
…
Thủ đô, Học viện Thịnh Thế.
Khi màn đêm buông xuống, một làn sương nhẹ không biết từ đâu bỗng phủ xuống.
Ánh trăng màu vàng nhạt cùng màn sương trắng xóa bao trùm cả ngôi trường trang nghiêm, sân trường như được phủ kín bởi một lớp lụa mỏng, trở nên mờ ảo.
Màn đêm yên tĩnh tạo ra những bóng râm với hình thù kỳ lạ.
Nếu có ai đó đi bộ trong khuôn viên trường, chắc chắn họ sẽ cảm thấy thật âm u và đáng sợ.
Trên tầng bốn của ký túc xá nữ.
Tối nay, Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn ở chung một phòng trong ký túc xá.
Tần Nguyễn cuối cùng vẫn tìm ra cách để giữ Lăng Hiểu Huyên ở lại trường.
Lý do cô đưa ra khiến đối phương không thể từ chối.
Tần Nguyễn nói với Lăng Hiểu Huyên rằng, đêm qua cô có một giấc mơ, trong mơ có một con quỷ ám Tần Nguyễn, nó đe dọa và nói rằng sẽ tìm đến chỗ cô vào nửa đêm, bảo cô hãy chuẩn bị sẵn sàng.