Thần sắc của ông ta không biết là đang tức giận, hay là thẹn quá hóa giận.
Tần Nguyễn nói xong, mặt ông già cũng nghẹn đỏ lại.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới giận dữ chỉ vào Tần Nguyễn và mắng: “Nói năng linh tinh! Vớ va vớ vẩn!”
“Tiếp theo là con trai của ông, nấu cơm thì bị cắt vào tay, đang đi đường bình thường cũng bị té ngã, trong công việc liên tiếp phạm sai lầm, mấy ngày nữa sẽ bị công ty sa thải.”
Toàn thân Tần Nguyễn toát ra sự tự tin, thái độ hờ hững, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Tôi có nói linh tinh hay không, trong lòng ông rõ ràng nhất.”
Ông già này họ Tống, được người ta gọi là Tống bán tiên, đã bày quầy hàng ở cầu vượt này nhiều năm.
Bản thân ông ta cũng có chút ít bản lĩnh, đối với một số thứ cũng rất tin phục.
Mỗi một câu Tần Nguyễn nói ra, đều là những chuyện đã xảy ra ở trong nhà ông ta.
Đầu tiên là đứa cháu trai ông ta thương yêu nhất xảy ra chuyện, sau đó là con dâu gặp tai nạn xe cộ, gần nhất con trai cũng liên tiếp gặp chuyện không may.
Trong khoảng thời gian này ông ta vừa buồn vừa đau đầu, tóc cũng bạc thêm mấy sợi.
Chẳng biết là phong thủy trong nhà xảy ra vấn đề, hay là bị người nào tính kế nữa.
Cháu trai nhỏ của ông ta ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đang yên đang lành lại bị ngã gãy chân ở trường.
Con dâu lái xe hơn mười năm rồi, kỹ thuật lái xe rất tốt, vậy mà lại xảy ra tai nạn. Tuy rằng phải bồi thường khá nhiều tiền, nhưng cũng may là người không sao.
Tối hôm qua ở nhà, nửa đêm ông ta khát nước quá đi ra ngoài tìm nước uống thì thấy con trai đang ngồi trong phòng khách, mặt mày u sầu.
Ông ta lo lắng tiến lên hỏi thăm mới biết, con trai làm hỏng một hạng mục rất quan trọng của công ty, rất có thể sẽ bị sa thải bất cứ lúc nào.
Những việc này ông ta chưa từng nói với bất cứ người ngoài nào, vậy làm sao con nhóc trước mắt lại biết được.
Chẳng lẽ đối phương là một cao nhân?
Trong lòng ông già họ Tống lại tự phủ định.
Với số tuổi thể hiện ra bên ngoài của Tần Nguyễn, thực sự trông không có tí sức thuyết phục nào cả.
Trong những đại sư được người ta sùng bái kính trọng, người trẻ nhất cũng phải trung niên rồi.
Trong cái nghề này của bọn họ, càng lớn tuổi thì càng nổi tiếng, người trẻ dù có chút bản lĩnh cũng không thể sánh bằng những ông già kia được.
Thấy sắc mặt ông già họ Tống hết xanh lại trắng, Tần Nguyễn bèn đưa tay ra.
“Cô muốn làm gì?!”
Tống bán tiên che lấy mặt dây chuyền giấu bên dưới cổ áo, mặt đầy vẻ cảnh giác.
Thấy thái độ đối phương quá trận trọng, Tần Nguyễn thu lại nụ cười, nhíu mày: “Mặt dây chuyền ngọc trắng mà ông đang đeo trên cổ là vật của người chết vừa mới được khai quật lên, sát khí rất nặng, cơ thể của ông không thể ép được nó.”
“Đến cái này mà cô cũng biết?!”
Tống bán tiên lại phải kinh ngạc lần nữa.
Thật ra Tống bán tiên cũng không biết lai lịch của mặt dây chuyền đeo trên cổ mình, do ông ta may mắn nên mới mua được ở chỗ một bọn trộm mộ đang cần tiền gấp.
Nếu cầm cái này ra bên ngoài bán, thì chỉ riêng giá trị của mặt dây chuyền ngọc này thôi, e rằng có gấp mười lần cái một nửa tiền tiết kiệm của ông ta cũng không mua được.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, vẻ mặt đầy ý vị: “Đã biết là đồ vật của người chết mà ông cũng dám dính vào?”
Phải biết rằng, những đồ vật được chôn ở dưới đất trăm nghìn năm này, sở dĩ bị chôn là bởi vì chúng có năng lực trấn áp.
Bị chôn dưới đất thời gian quá lâu, chúng hấp thu năng lượng tiêu cực tương đối mạnh, nên mang theo sát khí rất lớn.
Chẳng có ai biết những thứ này đã trải qua những gì trước khi chúng được chôn cất.
Nếu những vật này đã từng dính máu, tình huống sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, thậm chí dẫn tới chết người.