“Xin lỗi Tử Y, xin lỗi vì chẳng thể đem em rời khỏi nơi tăm tối này. Nếu như được, hay rời khỏi đây, rời khỏi kẻ độc ác này. Chạy càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay đầu lại.”
Một giọng nói cứ không ngừng vang lên bên tai cô, thúc giục cô, khuyên ngăn cô.
- Đau không?
- Đau lắm!
- Đừng buồn, nước mắt sẽ rơi. Đừng khóc, kẻ xấu sẽ cười. Đi, tôi đưa em đi.
- Đi đâu bây giờ? Em không có nhà để về. Không có ai để nương tựa.
- Có tôi, tôi làm nhà của em.
Từ giữa hai khóe mắt chảy ra hai dòng lệ mặn đắng.
Một cái ôm thôi cũng đủ khiến cho trái tim vốn dĩ đã lạnh lẽo của cô bỗng chốc được sưởi ấm.
Khi Tử Y lần nữa tỉnh dậy, mùi khói thuốc thoang thoảng trong căn phòng. Cô nhìn lên trần nhà trắng toát. Vẫn là trong căn phòng ngủ quen thuộc ấy.
Thì ra mới nãy là cô mơ sao, mơ thấy bản thân mình rời khỏi đây, được tự do, không còn đau khổ nữa. Thì ra sau khi tỉnh dậy, tất cả chỉ còn là một giấc mơ viễn vông.
Cô đưa tay xuống dưới bụng, nhẹ nhàng sờ lấy bụng mình.
- Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?
- Bác sĩ con tôi sao rồi?
- Đứa bé vẫn bình an, phu nhân yên tâm.
Cô nghe bác sĩ Trịnh nói như vậy, trong lòng liền như trút được gánh nặng. Lúc nãy, cô cứ tưởng là đứa bé đã rời bỏ cô mà đi rồi.
- Xin lỗi thiếu phu nhân, lúc đó tôi thật sự không còn cách nào khác.
- Không phải lỗi của ông, tôi biết là do Tống Dịch yêu cầu ông cứu Hà Nghiên Nhi trước.
Phải rồi, nếu như phải lựa chọn, hắn thà làm tổn thương cô cũng không muốn để cô ta phải chịu ấm ức.
Là do cô ngu ngốc thôi.
Có tiếng bước chân bên ngoài cánh cửa, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện vậy mà lại là hắn. Giờ này sao hắn lại ở đây chứ? Sao không ở bên cạnh ôm ấp người tình của hắn đi, sao lại đi bận tâm đến cô làm gì?
Bác sĩ Trịnh thấy hắn đi vào, liền cúi đầu chào, sau đó cẩn thận dặn dò cô.
- Thiếu phu nhân cô nên tịnh dưỡng thật kỹ. Tránh để bản thân kích động và hoạt động mạnh.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ kia nhìn đến Tống Dịch, trong ánh mắt lại ẩn chứa đầy sự căm phẫn.
Lúc nãy ông thấy thái độ lạnh lùng của hắn đối với cô, ông đã rất bức xúc. Rõ ràng là cô đang có thai lại bắt cô đi quỳ dưới nền đất, hắn ta có còn là con người không vậy?
Đến ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con vậy mà hắn còn nỡ đối xử với cô như vậy sao?
- Tống gia, ngài cũng nên quan tâm đến thiếu phu nhân hơn đi. Dù sao thì cơ thể của cô ấy cũng đang rất yếu...
- Tôi biết rồi.
Sau đó lại cúi chào cô một lần nữa rồi ra về.
- Chú vào đây làm gì? Tôi không muốn thấy mặt chú. Chú đã làm gì Cố Thành rồi?
Hắn nghe cô nhắc đến tên gã đàn ông trẻ tuổi kia, trong lòng liền nổi lên tia căm phẫn. Hắn tiến đến bóp chặt lấy cằm cô, mặc cho cô còn đang yếu ớt như vậy.
- Vừa mới tỉnh dậy đã nhắc đến tên đàn ông kia rồi. Em không sợ tôi giết chết hắn ta hay sao?
- Nếu như chú dám giết cậu ấy, tôi cũng sẽ không cho Hà Nghiên Nhi của chú được sống yên thân đâu. Tôi độc ác lắm đó, chú không biết sao?
- Giỏi, em giỏi lắm. Dám dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với tôi. Có phải là không xem tôi là chồng nữa không?
- Hahaaa...
Đột nhiên lúc này cô lại bật cười, một nụ cười chua chát nhất, đau xót nhất.
- Tống Dịch, chú thật là nực cười. Chú tự vấn lương tâm của mình xem, lúc chú chọn tin tưởng Hà Nghiên Nhi đó, chú có bao giờ xem tôi là vợ chưa? Chú bảo tôi lòng dạ rắn rết, bảo tôi là đồ không có tính người sao? Tôi học từ chú đấy, chú phải ngợi khen tôi chứ?
Cô mỉa mai hắn như vậy, trong lòng hắn thấy thế nào, có phải là cứng họng rồi không?
Sự độc ác của hắn đã che mờ trái tim hắn rồi. Căn bản làm gì còn chỗ để mà thương xót cho cô chứ?
- Bây giờ thì chú cút đi được rồi đấy. Đem người tình của chú nữa, cút xa xa ra một chút. Không thì có ngày tôi móc mắt, cắt lưỡi cô ta đấy. Nhìn thấy hai người làm tôi buồn nôn lắm, không chịu nổi.
Cô lại càng cả gan dám nói chuyện với hắn như vậy, giống như người trước mặt hắn là một người hoàn toàn khác vậy.
Phải rồi, một kẻ sắp chết như cô thì làm gì còn gì để mất chứ?
Cô sợ gì hắn chứ? Cùng lắm thì chết chung với Hà Nghiên Nhi thôi.
...
- Cô thấy rồi đó, cô không bao giờ thắng được tôi đâu. Tống Dịch, anh ấy sẽ chỉ tin tôi thôi.
- Cô yêu Tống Dịch lắm sao?
- Dĩ nhiên rồi, tôi yêu Dịch chết đi được.
Cô chỉ nhếch môi cười nhạt.
- Vậy thì tôi nhường cho cô đó.
Hà Nghiên Nhi nghe đến, lại thật sự không hiểu điệu cười mỉa mai đó của cô là có ý nghĩa gì. Nhưng rất nhanh thôi, cô ta sẽ hiểu.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia báo đêm nay sẽ qua đêm ở nhà cô Hà, có lẽ sẽ không về nữa.
- Tôi biết rồi. Thím cũng về nghỉ ngơi đi, tôi muốn ngồi đây một chút.
Cô đứng đó ngắm nhìn căn phòng rất lâu. Căn phòng vây hãm lấy trái tim nhỏ bé của cô. Ngoài trời màn sương đêm mỗi lúc một dày, lạnh thấu xương. Cô từng hy vọng sự ấm áp của mình sẽ cảm động đến trái tim lạnh lẽo của hắn, cuối cùng người cảm động hóa ra lại chính là bản thân mình.
Cho nên cô buông tha cho hắn cũng là tự buông tha cho chính bản thân mình. Cô không muốn làm thế thân cho người con gái hắn yêu nữa cũng không muốn làm thế thân cho ai cả. Từ giờ cô muốn sống là Tử Y, cô sẽ đem đứa bé vô tội này cao chạy xa bay, đến một nơi mà hắn không thể tìm thấy cô được.
Trong bóng tối, tiếng vali kéo lê trên hành lang dài lạnh lẽo, ánh đèn xe chạy vào trong cánh cổng lớn, điếu thuốc lá rơi xuống trên nền tuyết lạnh giá như kết thúc tất cả. Đưa mọi thứ trở lại vị trí vốn có của nó.
Vốn dĩ hôm nay nghe bác sĩ Trịnh nói cô có thai, hắn đang định tức giận quay về hỏi tội cô. Kết quả, khi quay về, lại chẳng thấy ai trong phòng.
Lại chỉ nhận được một tờ đơn ly hôn trên bàn ở đài giường với vọn vẹn vài dòng chữ ngắn ngủi.
- Chú à, con người ai cũng có giới hạn của mình. Tôi ngu đủ rồi, tôi không muốn bản thân mình ngu ngốc thêm nữa.
- Tôi biết chú sẽ không thể chấp nhận một kẻ lòng dạ độc ác như tôi mang thai con của chú đâu. Vì thế, đơn ly hôn tôi để sẵn trên bàn. Từ giờ, Đường Tử Y tôi và chú không còn quan hệ gì nữa. Tiền và thẻ ở trong két sắt tôi đã lấy đi hết coi như là tiền nuôi dưỡng đứa bé sau này. Chúc hai người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Vĩnh biệt, Tống Dịch.