Kiều An Hảo nhìn phóng viên, lông mi thật dài giống như cánh bướm, chớp hai cái, sau đó nghiêm túc mở miệng nói: “Người trong lòng tôi là anh Lục.”
Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, đang cầm ly thủy tinh, quý phái uống một ngụm rượu đỏ, còn chưa nuốt vào bụng, lời nói rõ ràng của Kiều An Hảo đã truyền vào trong tai anh.
Người trong lòng tôi, là anh Lục.
Tay anh đang cầm ly rượu hơi run run, miệng còn ngậm rượu đỏ, như đang sinh sôi cứng cáp trong yết hầu của anh, anh phát hiện tim mình đập rất nhanh, trong nháy mắt như đạt đến tốc độ cực hạn, tùy thời giống nhau đều có thể nhảy ra khỏi lồng
ngực, anh dùng toàn bộ sức lực nắm lấy ly rượu, ngừng thở, cố gắng duy trì kiên định của mình, nhưng đầu ngón tay vẫn không nhịn được mà run nhè nhẹ.
Phóng viên được Kiều An Hảo sảng khoái trả lời, đầu óc đến bây giờ vẫn luôn phản ứng cực nhanh, thế nhưng trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn cô, nói không nên lời.
Trên mặt Kiều An Hảo vẫn duy trì tao nhã xinh đeho như cũ, ánh mắt trong suốt nhìn phóng viên, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một chút chua xót.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ thích mỗi mình ah, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng buông ra, cùng không phải chưa từng nghĩ dến phải thay đổi, nhưng phần itnhf cảm này, cô còn chưa có cũng chưa bao giờ dám nói ra.
Mới vừa rồi, cô nghe thấy câu hỏi của phóng viên, đáng nhẽ nên dùng “còn chưa gặp được người khiến tôi cảm động” haowcj là “tôi cùng rất tò mò người trong lòng mình là ai” để trả lời lại, nhưng ngay lúc cô sắp mở miệng, trái tim đã nhanh hơn đầu óc, nói luôn ra lời nói thật lòng của cô.
Người trong lòng tôi, là anh Lục, Lục Cẩn Niên.
Câu trả lời này, trong đầu của cô, trong lòng của cô, đã từng vờn qua rất nhiều lần.
Năm năm sau lại gặp phải anh, cô vẫn không dám nói hết lòng mình ở trước mặt anh, thậm chí cô nghĩ là mình sẽ không bao giờ có cơ hội bày tỏ, nhưng lại không nghĩ tới hiện tại đã có cơ hội nói ra.
Cứ việc cô biết, lời nói của mình, hiện giờ sắp biến thành trò đùa.
Kiều An Hảo cố gắng dương khóe môi, muốn để bản thân tươi cười, ở trên màn ảnh cô không muốn thấy mình thuwogn cảm và chua xót, miệng lại thoải mái nói tiếp, đánh vỡ sự im lặng của cả hội trường: “Vừa rồi anh cũng nói, anh Lục là người chồng Quốc dân, nếu tôi nói tôi thích người khác, chỉ sợ sẽ không có khả năng thuyết phục.”
Phóng viên nửa câu nói của Kiều An Hỏa, mới dần dần từ trong khiếp sợ hồi phục lại, vốn dĩ cô Kiều chỉ là nói giỡn, vì thế liền phối hợp với Kiều An Hảo, quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, trêu ghẹo nói: “Cô Kiều đã thông báo như vậy, anh Lục có muốn nhận lấy tấm lòng của cô Kiều không?”
Lục Cẩn Niên nghe được lời nói của phóng viên, mới giật mình hoàn hồn, anh cố gắng kiềm chế trái tim đập nhanh, thần thái vừa đúng mang rượu đỏ nuốt vào bụng, sau đó duy trì vẻ bình tĩnh không sợ hãi, đem lý rượu đặt trên bàn tròn, không nhanh không chậm hướng tới micro của phóng viên, đáy mắt sáng rọi tâm tình, ngữ điệu ngoài miệng lại nửa thật nửa giả, khiến người ta đoán không ra: “Tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhiều năm như vậy, tôi vẫn chờ một người, đó chính là cô Kiều.”
lethingocbichLúc đầu đọc truyện này ngược tơi tả luôn hiểu lầm này đến hiểu lầm khác đến sau cùng mới siêu ngọt một chút .... - sent 2022-10-15 08:00:20
thúy hằng đặngLỗi phông chữ quá đã thế cốt truyện cx ko ms 3 sao - sent 2021-11-22 22:42:29
minhanh1303Truyện lan man dài dòng quá - sent 2020-05-17 23:53:19