Editor: Xiu Xiu
“Triệu Manh, quyết định như vậy đi! Cậu lái xe đâm mình, diễn giống một chút, khẳng định Lục Cẩn Niên sẽ chạy đến cứu mình, đến lúc đó có thể bắt lấy Lục Cẩn Niên, không để anh ấy đi...”
Chỉ bằng một hộp thuốc lá, sao có thể chắc chắn là Lục Ảnh đế đã đến đây?
Triệu Manh nhìn Kiều An Hảo đang hứng trí bừng bừng, từ đầu đến cuối không nói gì, bởi vì cô không nhẫn tâm đả kích Kiều An Hảo, tuy là mấy ngày qua, cô ấy cũng không khác gì so với trước kia là mấy, quay phim sẽ quay phim, ăn cơm sẽ ăn cớm, nhưng người làm bạn với cô ấy nhiều năm rồi như Triệu Manh, lại có thể nhìn ra được, mỗi ngày Kiều An Hảo đều không vui, thậm chí nửa đêm Triệu Manh tỉnh lại còn nghe thấy tiếng khóc lờ mờ của cô ấy.
-
Mặc kệ Triệu Manh nghĩ thế nào, nhưng là Kiều An Hảo lại luôn nhận định người đến chính là Lục Cẩn Niên, hộp thuốc lá này cũng là của Lục Cẩn Niên.
Tìm hình bóng của Lục Cẩn Niên đã vỏn vẹn bốn tháng, hiện tại cũng có chút đầu mối, Kiều An Hảo cảm thấy hòn đá chèn trên ngực mình dường như cũng biến mất không còn tăm hơi, hô hấp cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô thu dọn xong toàn bộ hành lý của mình, còn đặc biệt trân trọng đặt hộp thuốc lá vào trong túi xách.
Dọc đường ngồi máy bay về, Kiều An Hảo lấy hộp thuốc lá ra nhìn không biết bao nhiêu lần.
-bạn nào muốn đọc trước hơn 100 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này :
[email protected] nhé
Ngày hôm sau, Kiều An Hảo đến Bắc Kinh, Kiều An Hạ gọi điện thoại tới liên tục.
Kiều An Hảo vẫn luôn tự nói với mình, không muốn oán trách Kiều An Hạ, lúc Lục Cẩn Niên tìm cô, không hề nói với anh chuyện cô đang ở trong bệnh viện, cô cũng biết, nếu như Kiều An Hạ biết chuyện Lục Cẩn Niên thích mình, trong lòng nhất định là không thoải mái.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Kiều An Hảo vẫn để ý nếu như lúc trước Kiều An Hạ nói chuyện mình ở trong bệnh viện cho Lục Cẩn Niên biết, có thể cục diện bây giờ sẽ thay đổi không?
Thật sự là cô không oán hận Kiều An Hạ, nhưng trong lòng vẫn rất chật vật, cho nên mỗi lần Kiều An Hạ gọi điện đến, cô đều chần chừ rất lâu, ổn định cảm xúc của mình rồi mới nhận điện thoại.
“Kiều Kiều, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” giọng nói của Kiều An Hạ trước sau đều êm tai thanh thúy như vậy.
Kiều An Hảo bịa chuyện lấy cớ: “Vừa mới tắm xong.”
“Mười hai giờ rồi, mới rời giường sao? Không phải còn chưa ăn cơm trưa chứ?”
Kiều An Hảo nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, “Chị, chị gọi điện tới có chuyện gì không?”
“Không có việc thì không thể gọi điện cho em à?” Kiều An Hạ hỏi ngược lại một câu, sau đó cười khanh khách nói: “Kiều Kiều, chị gọi điện thoại để nhắc nhở em, mai là sinh nhật của bác Hứa, không được quên đâu đấy.”
Kiều An Hảo nghe được câu này, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt liền nghĩ đến chính mình bị sinh non vì bà ta ra tay hãm hại.
Kiều An Hạ chờ một lúc lâu, đều không thấy Kiều An Hảo đáp lại, lại mở miệng: “Kiều Kiều?”
Kiều An Hảo hoàn hồn, nói một câu: “Em biết rồi.”
Có thể là do giọng nói của cô quá lạnh nhạt, khiến trong lòng Kiều An Hạ trở nên thấp thỏm, cô lập tức nghĩ đến hình ảnh lúc trước Lục Cẩn Niên chờ Kiều An Hảo ba ngày ba đêm trước cửa Kiều gia.
Lúc Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên đã không biết đi đâu, trong lòng Kiều An Hạ rất rõ ràng, có thể Kiều An Hảo cũng không biết chuyện Lục Cẩn Niên tìm mình hỏi về cô, nhưng là lúc Kiều An Hạ đối mặt với cô, vừa nghe thấy được giọng nói lạnh nhạt kia, không hiểu sao liền cảm thấy chột dạ vô cùng.