Trong đại sảnh có nhân viên làm việc tiếp đón, trước hỏi thăm bọn họ làm thủ tục kết hôn hay ly hôn, sau đó cho bọn họ hai bản khai.
Kiều An Hảo kéo Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn phục vụ, không chút do dự liền cầm bút, bắt đầu điền thông tin, đến khi điền xong, mới phát hiện Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, ngay cả bút cũng còn chưa cầm lên.
Kiều An Hảo vội vàng đưa bút của mình tới trước mặt Lục Cẩn Niên, thấy anh không có ý nhận, sau đó liền nhét bút vào trong tay của anh, nóng nảy như đốt thúc giục: “Nhanh điền thông tin đi.”
Lục Cẩn Niên trước nhìn Kiều An Hảo, sau đó tầm mắt liền rơi xuống bản khai cô đã ghi, tầm mắt có chút sợ run.
Thì ra là, cô thật sự muốn kết hôn với mình... Như vậy, có phải chứng minh cô thích anh không?
Lục Cẩn Niên ngẩn ra, để cho Kiều An Hảo cũng bất ổn, đôi mắt cô liên tục đảo quanh, liền rút bút trong tay Lục Cẩn Niên, sau đó cầm bản khai trước mặt anh, mới vừa hạ bút viết ba chữ “Lục Cẩn Niên” này, nhân viên làm việc đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Thật xin lỗi, cô ơi, bản khai thông tin phải do người đó tự điền.”
Nhưng mà Lục Cẩn Niên không điền... Kiều An Hảo cắn cắn cây viết, nghiêm túc nói với nhân viên: “Nhưng anh ấy không viết thì làm sao đây!”
“...” Nhân viên làm việc im lặng một chút, trực tiếp quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi thăm: “Anh à, xin hỏi anh tự nguyện kết hôn sao?”
“Đúng.” Kiều An Hảo cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền giành trước một bước chắc chắn khẳng định trả lời.
“...” Nhân viên làm việc im lặng một hồi, lần nữa cầm bản khai mới, đặt ở trước mặt Lục Cẩn Niên: “Anh à, nếu anh đồng ý kết hôn thì phiền anh điền tông tin vào.”
Kiều An Hảo nhíu chặt mi, cúi đầu tội nghiệp nhìn tờ giấy mình điền ba chữ “Lục Cẩn Niên”, ý là trở thành phế thải sao?
Sau đó liền mang theo vài phần bất an, thấp thỏm nhìn về Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên bình tĩnh gật đầu với nhân viên một cái, lấy bút trong người của mình, cầm bản khai, nhanh chóng lưu loát điền viết.
Lúc này Kiều An Hảo mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc Lục Cẩn Niên điền xong tờ thứ nhất còn đặc biệt vươn tay giúp anh lật sang.
Tiếp theo mọi việc suôn sẻ, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đóng mộc, học lời thề kết hôn, con dấu... Mặc dù quy trình dài dòng, Kiều An Hảo cũng biểu hiện đặc biệt tích cực và không thể chờ đợi.
Cũng không phải Lục Cẩn Niên không muốn tích cực, không muốn không thể chờ đợi, mà là nhìn Kiều An Hảo như vậy, mới có thể làm cho anh có một loại ảo giác cô thật sự thích mình.
Từ cục dân chính ra ngoài, đã hơn 5 giờ, chính là lúc tan việc, trên đường xe cộ đi lại inh ỏi.
Lục Cẩn Niên kéo cửa xe, Kiều An Hảo ôm một đống giấy chứng nhận ngồi lên xe, sau đó trở mình, đợi đến lúc Lục Cẩn Niên lên xe, liền đưa chứng minh thư, hộ khẩu gốc cho anh: “Của anh.”
Chẳng qua Lục Cẩn Niên chỉ lấy chứng minh: “Hộ khẩu gốc để ở chỗ của em đi, một hồi dẫn em đến đồn công an, cầm hộ khẩu em đến đây.”
“Ừ.” Kiều An Hảo đáp một tiếng, cẩn thận cất hộ khẩu của hai người, vào túi bên trong, một bộ chỉ sợ mất.
lethingocbichLúc đầu đọc truyện này ngược tơi tả luôn hiểu lầm này đến hiểu lầm khác đến sau cùng mới siêu ngọt một chút .... - sent 2022-10-15 08:00:20
thúy hằng đặngLỗi phông chữ quá đã thế cốt truyện cx ko ms 3 sao - sent 2021-11-22 22:42:29
minhanh1303Truyện lan man dài dòng quá - sent 2020-05-17 23:53:19