Nhưng là hiện tại, anh mới biết được, quan hệ giữa anh và mẹ anh căng thẳng đến tận bây giờ, bà vẫn như cũ không hề có chút nào muốn thỏa hiệp, thậm chí, vẫn trước sau như cũ tâm ngoan thủ lạt, vừa ra tay, liền thẳng thắn lấy đi tính mạng người khác.
Hứa Gia Mộc lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tựa vào bức tường, cành lá Tường Vi sắc nhọn đêm vào trên cổ anh, anh lại không cảm giác được gì, cứ đứng như thế.
Hóa ra buổi chiều... Kiều Kiều bị những phóng viên kia vây quanh đến ngã sấp xuống ... là do người cố ý.
Hóa ra buổi chiều... lúc anh nhanh tay lẹ mắt vươn tay chắn lại camera, cũng là có người cố ý làm.
Nếu xế chiều hôm nay, anh không ở gần Cẩm Tú viên, không nhìn thấy Kiều Kiều lúc xảy ra chuyện, có lẽ, hiện tại Kiều Kiều lại giống như đêm thất tịch tình nhân của năm trước, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh.
Ngoài ý muốn... một sự việc, xem ra luôn là ngoài ý muốn, nhưng là, ai lại từng nghĩ đến, đằng sau những ngoài ý muốn, là một lần lại một lần khác muốn giết người.
Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc mình sững sờ mất bao lâu, mãi đến khi có người kéo vạt áo của mình, anh mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu, nhìn một đưa trẻ chỉ tầm năm sáu tuổi, trong tay giơ một xấp tiền mặt, ngẩng đầu, nháy mắt nhìn anh: “Chú? Đây là tiền của chú à? Cháu đều giúp chú nhặt lại hết rồi, trả lại cho chú.”
Giọng nói của Hứa Gia Mộc chua chát nói một câu “cảm ơn”, sau đó giơ tay lên, sờ sờ đầu của đứa trẻ, nhưng không có nhận lại số tiền kia, mà là chột dạ bước chân đi về phía xe của mình.
Ngồi trên xe, Hứa Gia Mộc nhìn thấy đứa bé vừa nãy chạy về phía một đứa nhỏ khác cũng không lớn hơn bao nhiêu hô một câu: “Anh, em nhặt được tiền, đều đưa cho anh xem này.”
Hứa Gia Mộc thấy một màn như vậy giống như bị kích thích, cả người run rẩy, sau đó liền giẫm châm ga, anh không quay lại Hứa gia, mà rời đi luôn.
Anh đỡ tay lái, nhìn về con đường phía trước, nhớ lúc, lúc còn nhỏ, anh nhặt được một cái ví tiền, anh không đi đưa cho giáo viên cũng không đến báo cảnh sát, mà giống như đưa trẻ vừa này, cực kỳ hứng thú đưa cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên hỏi anh nhặt được ở đâu, sau đó mang theo anh đến chỗ đó, đợi đến lcus trời tối đen, mới đợi được người mất đồ đến tìm, anh và Lục Cẩn Niên khác nhau, từ nhỏ
anh đã được nuông chiều, lúc ấy đói đến cả người không còn sức lực, sống chết không chịu đi, sau cùng vẫn là Lục Cẩn Niên cõng anh, lên tàu điện ngầm, đưa anh về Hứa gia.
Hứa Gia Mộc đi ô tô vào trong khu nhà.
Tống Tương Tư đang xem ti vi, lúc mở cửa, có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.
Tống Tương Tư thấy sắc mặt của Hứa Gia Mộc không được tốt, không giống như trước, mở miệng liền hỏi anh tới đây làm gì, mà trực tiếp cầm một đôi dép lê, để ở cửa.
Vào phòng, Tống Tương Tư rót một chén nước cho Hứa Gia Mộc, đưa cho anh, sau đó liếc mắt nhìn bầu trời ngoài cửa đã tối om, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hứa Gia Mộc lắc đầu, uống một ngụm nước, rồi đưa chén lại cho cô, chỉ vào phòng ngủ, một mình đi vào.
Tống Tương Tư đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị anh đóng lại một lúc lâu, sau cùng vẫn thở dài một hơi, đặt cốc nước xuống, đi vào phòng ngủ.
Cuối cùng vẫn là người đàn ông mà cô yêu, cho dù anh có nói chắc chắn anh sẽ không cưới cô, khiến cô đã từng cắt đứt quan hệ với anh lúc trước!
lethingocbichLúc đầu đọc truyện này ngược tơi tả luôn hiểu lầm này đến hiểu lầm khác đến sau cùng mới siêu ngọt một chút .... - sent 2022-10-15 08:00:20
thúy hằng đặngLỗi phông chữ quá đã thế cốt truyện cx ko ms 3 sao - sent 2021-11-22 22:42:29
minhanh1303Truyện lan man dài dòng quá - sent 2020-05-17 23:53:19