Tiểu đậu đỏ mở to đôi đen như mực, bên trong phiếm hào quang vô tội, lăng lăng nhìn chằm chằm tiểu Niên Cao đang ngồi cạnh mình thật lâu, mới ý thức được bản thân bị lừa, ủy khuất mếu máo, đáy mắt liền tràn ngập một tầng sương mù: “Tớ không nghĩ ngồi cùng bàn với cậu.”
Đây là muốn khóc sao? Tiểu Niên Cao nhìn chằm chằm tiểu Đậu Đỏ đáy mắt thoáng hiện lên một tầng lo lắng, bất quá rất nhanh trong đầu cậu bé lại nghĩ đến trước kia lúc bản thân khóc, mẹ dỗ như thế nào cũng không dỗ được, ba sẽ nhắc nhở mẹ dời đi lực chú ý, vì thế tiểu Niên Cao liền nhìn xung quanh hai vòng, rồi mở miệng hỏi tiểu Đậu Đỏ: “Cậu có táo không?”
Không phải đang tranh cãi vấn đề ngồi cùng bàn sao? Vì sao đột nhiên lại hỏi mình có táo hay không?
Tiểu Đậu Đỏ quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, vì thế liền nhìn chằm chằm khóe mắt rơi xuống hai giọt lệ trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, quơ quơ đầu nhìn về phía tiểu Niên Cao, hai cái bím tóc dài vung qua vung lại theo.
Tiểu Niên Cao cầm túi sách của chính mình, kéo khóa ra, lấy một cái hộp hoa quả từ bên trong ra, dùng sức mở ra, lấy ra một miếng táo đã được gọt đưa tới trước mặt tiểu Đậu Đỏ: “Tớ đây mời cậu ăn táo.”
Tiểu Đậu Đỏ nhìn tiểu Niên Cao trước, sau đó lại cúi đầu nhìn táo trong tay tiểu Niên Cao, nuốt hai ngụm nước miếng, tay nhỏ bé cọ cọ dưới chiếc váy xinh đẹp, cuối cùng vẫn là chịu đựng muốn ăn, quơ quơ đầu về phía tiểu Niên Cao: “Mẹ tớ nói, không thể tùy tiện ăn đồ của người ngoài.”
Người ngoài? Tiểu Niên Cao chớp mắt hai cái nhìn về phía tiểu Đậu Đỏ, vẻ mặt thành thật sửa câu nói của tiểu Đậu Đỏ: “Tớ không phải người ngoài, tớ là tiểu Niên Cao a.”
Tiểu Niên Cao nói xong liền cầm táo nhét vào trong tay tiểu Đậu Đỏ.
Ngón tay tiểu Đậu Đỏ cầm táo, vừa buông ra, muốn trả lại cho tiểu Niên Cao, nhưng mà lại luyến tiếc, từ chối một lát, cuối cùng vẫn là nắm chặt táo, hướng về phía tiểu Niên Cao hỏi: “Thật sự cho tớ sao?”
Vừa hỏi, tiểu Đậu Đỏ giống như vừa sợ tiểu Niên Cao đổi ý, không đợi cậu bé cho bản thân đáp án chắc chắn, đã giơ táo lên trước mặt của mình, mở miệng ra, cắn một ngụm.
Thế giới của con nít hai ba tuổi, luôn ngây thơ chất phác mà lại đơn giản, chỉ là một miếng táo, thái độ của tiểu Đậu Đỏ đối tốt với tiểu Niên Cao liền tốt hơn rất nhiều, hai người bạn nhỏ liền ngồi cùng bàn như vậy.
Kỳ thật trước khi tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đã mang cậu bé đi trung tâm giáo dục tâm lý, những đứa nhỏ khác luôn thích nằm úp sấp loạn thành một mảnh, duy nhất chỉ có tiểu Niên Cao luôn thích chơi một mình, Kiều An Hảo vì sợ hãi tiểu Niên Cao còn nhỏ đã bị chứng tự kỷ, bất quá sau Kiều An Hảo lại phát hiện, thì ra là do mình nghĩ qua nhiều, là do tiểu Niên Cao cảm thấy mấy đứa nhỏ khác quá ngây thơ, mới không muốn chơi cùng những đứa nhỏ đó.
Cho nên, lại nói tiếp, thật ra tiểu Đậu Đỏ là người bạn đầu tiên mà tiểu Niên Cao chủ động tiếp xúc trong cuộc sống của mình.
Có thể là do tiểu Đậu Đỏ sợ người lạ, nói rất ít, lúc những người bạn đang chơi đùa, cô bé luôn ngồi tại vị trí bất động, tiểu Niên Cao kéo cô bé đi chơi, nó cũng không đi, vì thế tiểu Niên Cao liền vắt hết óc suy nghĩ đề tài tán gẫu với tiểu Đậu Đỏ: “Cậu có biết một cộng một bằng mấy không?”
Tiểu Đậu Đỏ oai đầu liếc mắt nhìn tiểu Niên Cao một cái, dừng lại khoảng hai giây, giơ hai ngón tay nhỏ bé chỉ, nói: “Hai.”
lethingocbichLúc đầu đọc truyện này ngược tơi tả luôn hiểu lầm này đến hiểu lầm khác đến sau cùng mới siêu ngọt một chút .... - sent 2022-10-15 08:00:20
thúy hằng đặngLỗi phông chữ quá đã thế cốt truyện cx ko ms 3 sao - sent 2021-11-22 22:42:29
minhanh1303Truyện lan man dài dòng quá - sent 2020-05-17 23:53:19