Tống Chiết Ý hoàn hồn lại, mới nghe ra thanh âm khàn khàn ấy là của ai.
“Chị Chân Chân?”
Hứa Chân lại trầm mặc, mơ hồ có thể nghe thấy bên cạnh có người đàn ông thúc giục cô ấy trả điện thoại nhanh lên.
Tống Chiết Ý nhạy cảm cảm nhận được trạng thái của Hứa Chân không đúng, tuy rằng buổi tối còn có đề tài báo cáo phải làm, cô vẫn nói có.
“Vậy em đến đây với chị đi.”
Hứa Chân nói địa chỉ một quán bar, tuy rằng Tống Chiết Ý chưa từng đến, nhưng biết quán bar cách studio Cẩm Tâm Tú không xa.
Lúc chạy tới nơi, đã gần một tiếng sau, thấy Hứa Chân vẫn bình yên ngồi ở quầy bar uống rượu.
Tống Chiết Ý bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, trong lòng cô vẫn luôn bất an, sợ Hứa Chân xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Tống Chiết Ý đến, Hứa Chân vẫy tay với cô.
Tống Chiết Ý đi lên, Hứa Chân ôm lấy mặt cô thơm một cái, khiến Tống Chiết Ý ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Nhân viên pha chế hỏi cô: “Cô uống gì không?”
Tống Chiết Ý còn chưa lên tiếng, Hứa Chân đã giành trước: “Cho em gái tôi một ly nước ép chanh.”
Hứa Chân thoạt nhìn còn rất tỉnh táo nhưng biểu cảm trên gương mặt không được ổn lắm, người vẫn luôn xinh đẹp mà chẳng cần phải tô son, nhưng khóe miệng lại bị rách.
Cho dù chưa bao giờ có bạn trai, Tống Chiết Ý cũng nhìn ra được, đó là bị người ta cắn rách.
Người pha chế rượu vừa định xoay đi, Tống Chiết Ý đã gọi anh ta lại, nhẹ giọng nói nhỏ: “Xin cho tôi một ly rượu.”
Cô dừng lại đôi chút: “Nhưng nhẹ một chút, anh có giới thiệu loại nào không?”
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cảm thấy có lẽ lúc này Hứa Chân cần người uống rượu cùng cô ấy.
Đổi lại là ngày thường, Hứa Chân chắc chắn sẽ trêu chọc cô mấy câu, nhưng giờ phút này lại chẳng nói gì cả, bảo bartender làm cho Tống Chiết Ý một ly tequilasunrise.
Sau khi rượu được mang lên, Tống Chiết Ý khẽ nhấp một ngụm, mùi rượu không nồng, có chút ngọt, có vị nước chanh nhàn nhạt.
Tống Chiết Ý gật đầu, đôi mắt hạnh yêu kiều nhìn Hứa Chân, quan tâm hỏi: “Chị Chân, chị có chuyện gì phiền lòng sao?”
Hứa Chân uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua chát: “Cũng không tính, chỉ là được người ta điên cuồng theo đuổi, có chút rối rắm.”
Lúc này nếu như là những người khác, có thể sẽ cho cô ấy một ánh mắt khinh bỉ, nói cô ấy đang khoe khoang nhưng Tống Chiết Ý lại rất nghiêm túc hỏi cô ấy: “Chị Chân Chân không thích cậu ấy sao?”
Cùng Tống Chiết Ý nói chuyện, luôn có loại cảm giác rất yên bình thả lỏng.
Cho nên lúc này, Hứa Chân mới không tìm người bạn lâu năm là Lục Du, mà chọn Tống Chiết Ý.
“Cũng không phải, chỉ là tuổi còn quá nhỏ.” Hứa Chân nhìn rượu lắc lư trong tay, liếc mắt nhìn Tống Chiết Ý: “Cậu ấy còn nhỏ hơn em một hai tuổi, luôn có cảm giác như đang phạm tội khi yêu đương với một cậu bé như vậy.”
Thật ra, Hứa Chân cũng mới 28 tuổi mà thôi.
Tống Chiết Ý lắng nghe phiền não của Hứa Chân, hai tay thuần thục nâng ly rượu lên, mắt hạnh không chớp lấy một cái.
“Chị Chân Chân, chị thích cậu ấy phải không?”
Nếu không cũng sẽ không buồn rầu rối rắm như vậy.
Hứa Chân chần chờ: “... Xem như vậy đi.”
Tống Chiết Ý: “Thật ra chỉ cần chị thích, chỉ cần không phải vị thành niên thì tuổi tác chẳng phải vấn đề. Trên đời có rất nhiều người dù trạc tuổi nhau nhưng lại không thể đi đến cuối cùng. Chị không thử làm sao biết hai người rốt cuộc có hợp hay không.”
“Hơn nữa, chị tốt như vậy, ai cũng sẽ thích chị thôi.”
Quán bar càng tối càng náo nhiệt.
Những người đàn ông và phụ nữ trẻ trung tràn ngập trong sàn nhảy, trút hết năng lượng và hormone dư thừa của mình ra.
Hứa Chân ngạc nhiên nhìn một hồi, thu ánh nhìn về, gương mặt mang theo ý cười thoải mái.
Cô ấy nhéo mặt Tống Chiết Ý: “Thỏ con, em biết nói chuyện thật đấy.”
“?”
“Chị bị thuyết phục rồi.” Hứa Chân chạm cốc với cô: “Tuổi tác thì có vấn đề gì chứ, không thích mới là vấn đề.”
Tống Chiết Ý rũ mắt cười khẽ, nhẹ giọng lặp lại: “Đúng vậy, không thích mới là vấn đề.”
Hứa Chân đắm chìm trong tâm trạng thoải mái, cũng không chú ý tới Tống Chiết Ý bỗng chốc có chút mất mác, lại gọi thêm rượu.
“Lần sau chị sẽ nói rõ ràng với cậu ấy, vốn dĩ thế giới to lớn cũng không thiếu chuyện lạ. Trước đây chị cũng không ngờ loại bệnh nhân sợ kết hôn như Lục Giác, có một ngày sẽ ngoan ngoãn đi xem mắt.”
“Lãng tử như này mà còn có thể thay đổi, không lý nào chị lại bảo thủ không chịu thay đổi.”
“Cùng lắm người này không được, bà đây lại tìm người khác.”
Nghe thấy Lục Giác xem mắt, Tống Chiết Ý suýt chút nữa làm đổ ly rượu.
Hứa Chân liếc nhìn, cô ấy nghe Chị Chân Chân nói lúc Lục Giác bị áp giải đi xem mắt, phản ứng ban đầu cũng không khác cô là mấy.
Tống Chiết Ý uống hết nửa ly rượu, vị cam ngọt ở trong miệng lan ra chút vị đắng.
Ngón tay trắng mịn vuốt ve ly thủy tinh hồi lâu, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy tự nguyện sao?”
Hứa Chân có chút vui sướnɠ khi có người gặp họa: “Ha ha, làm sao có thể, trừ khi mặt trời mọc ở phía tây.”
Không cần Tống Chiết Ý hỏi nguyên nhân nữa, Hứa Chân đã nói ra toàn bộ chuyện mất mặt của Lục Giác.
“Em không biết đó thôi, khoảng thời gian trước thằng nhóc này bị thương.”
“Ngày đó cũng do cậu ấy quá xui xẻo, buổi tối về nhà, vừa lúc gặp được người nhà họ Lục đều ở đây. Từ chiều ông cụ Lục cũng đã từ Lâm Thành tới đó, nghe nói là Lục Giác dụ dỗ con gái nhà ai đó, nên muốn tới xem cháu dâu.”
“Trời ơi, cháu dâu thì không thấy, lại thấy tay cháu trai của mình bị thương. Lúc ấy bệnh tim của ông cụ suýt chút nữa tái phát, ra lệnh nói là trước sinh nhật ông ấy, mà Lục Giác còn không tìm được bạn gái về thì sẽ không nhận đứa cháu trai này nữa.”
Tống Chiết Ý: “...”
Lượng tin tức này quá lớn nhưng cô lại nghe rất rõ ràng.
Lục Giác bị ép xem mắt là do cô hại.
Ông cụ Lục đột nhiên đến Bắc Thành, e rằng cũng có liên quan đến việc cô nhận cú điện thoại ở Nhà Ngói.
Tống Chiết Ý vẫn không quá tin tưởng vào những gì mình nghe được, thất thần nhìn chất lỏng đỏ đỏ còn sót lại dưới đáy chén.
“... Anh ấy đồng ý sao?”
Trong ấn tượng của cô, tính cách của Lục Giác không phải là dạng dễ dàng để người ta gây khó dễ.
Quý công tử ngày thường trông thì cái gì cũng được, cái gì cũng dễ nói nhưng một khi anh ngoan cố thì ngoan cố hơn bất cứ ai.
“Người khác nói có lẽ cậu ấy không nghe nhưng ông cụ Lục chính là khắc tinh của cậu ấy.” Hứa Chân cười híp mắt nói: “Nhưng ông Lục vẫn quá đánh giá Lục Giác quá thấp, cho dù cậu ấy có tìm bạn gái, e là cũng không quản được cậu ấy.”
“Con người cậu ấy vốn không chịu phục tùng.”
“Nghe chị cậu ấy nói, gần đây mỗi ngày cậu ấy đều phải gặp ít nhất một vài đối tượng xem mắt, nên bận muốn chết.”
“Nhưng đi xem mắt mà có thể tìm người thích hợp trị nổi cậu ấy thì cũng được.”
Đêm nay, hai người đều có chút say.
Hứa Chân thật sự uống quá nhiều.
Còn Tống Chiết Ý là do tửu lượng rất kém.
Hứa Chân say nhưng vẫn biết không thể lái xe khi say rượu, mượn điện thoại di động của Tống Chiết Ý để gọi một cú điện thoại, báo địa chỉ quán bar với vẻ rất chị đại, nói một câu tới đón bọn chị, sau đó liền cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, Lục Giác đẩy cửa quán bar đi vào.
Khi nhìn thấy Tống Chiết Ý thì hơi ngẩn người.
Trong mắt anh, Tống Chiết Ý không nên xuất hiện ở nơi xa hoa trụy lạc này, cô quá ngoan, không hợp với nơi này.
Hứa Chân vừa thấy Lục Giác, liền chỉ vào anh cười: “Là cậu ấy, là cậu ấy, chính là cậu ấy.”
Tầm mắt Lục Giác quay về Hứa Chân, chán ghét khẽ chậc một tiếng: “Chị uống bao nhiêu mà bắt đầu nói mê sảng thế.”
Vừa dứt lời, Tống Chiết Ý tựa vào vai Hứa Chân, hai gò má đỏ ửng, nhìn anh, cũng cười ngây ngô theo. Sau đó cất giọng nói mềm mại, hát một câu hát mà mình tự chế: “Bạn của chúng ta là tiểu hồ ly tinh.”
Lục Giác: “...?”
Ồ, hóa ra đây mới là tiêu chuẩn của mê sảng.
Hứa Chân vừa nghe, phì một tiếng, nhịn không được mà ôm lấy Tống Chiết Ý cười đến không thở nổi.
“Cục cưng, sao em lại đáng yêu vậy chứ.”
Tống Chiết Ý cũng đang cười, mắt hạnh cong thành hình trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn trông càng ngoan hơn.
Cũng càng làm càn hơn.
Từ sau khi Lục Giác xuất hiện, ánh mắt Tống Chiết Ý tựa như dính ở trên người anh, không hề dời đi.
Lục Giác thấy đau đầu.
Anh đi lên phía trước, ánh mắt đảo qua một bàn đầy ly rượu, gọi nhân viên phục vụ tới, lấy ra tấm thẻ rồi bảo anh ta đi quẹt, trả thêm tiền boa.
Hứa Chân cười đến chảy nước mắt: “Khiến cậu Lục tốn kém rồi.”
Lục Giác mặc kệ cô ấy: “Thấy chị cũng chưa có say lắm. Gọi em đến lái xe cho chị thì thật sự xem em là tài xế à?”
Hứa Chân có chút choáng váng, nhưng lý trí vẫn còn.
“Chị là công dân tốt, không thể say rượu lái xe.”
Cô ấy dừng một chút: “Không phải nghe chị em nói tối nay em xem mắt ở gần đây sao, chị là đang giúp em đấy.”
Lục Giác không còn gì để nói.
Trong khoảng thời gian này, những cô gái mà anh xem mắt đã hơn mười ngón tay, nhưng đều bị anh dùng đủ loại lý do để từ chối. Đều là người có thể diện, biết dừng đúng lúc, nên đều hiểu cả.
Nhưng đêm nay, lại là ca đặc biệt khó chơi.
Năng lực hiểu biết cùng lắm chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, điều phiền toái hơn nữa là, dường như ông Lục còn rất hài lòng với cô ta.
Lúc ăn cơm ở nhà hàng, đã lên kế hoạch tiếp theo là đi xem phim.
May mà Hứa Chân gọi điện thoai đến, anh mới có thể thoát thân.
Lục Giác nhún vai: “Đi thôi.”
Hứa Chân nâng Tống Chiết Ý đang mềm nhũn ở trên người dậy, tạm thời để cho cô tựa vào quầy bar, Tống Chiết Ý như không có xương, trực tiếp tựa lên.
Lục Giác nhíu mày: “Chị cho cô ấy uống bao nhiêu vậy?”
Hứa Chân thở dài, giơ ra hai ngón tay.
“Vodka mạnh.”
“Không, Tequila.”
Lục Giác: “...”
Hai ly tequila độ thấp, có thể say thành như vậy, đúng là lần đầu tiên anh thấy.
Xem ra động vật nhỏ thật sự không thể uống đồ có cồn.
Hứa Chân khôi phục lại sức sống, lấy gương ra, vừa tô thêm màu son rực rỡ, vừa chỉ huy Lục Giác: “Lúc nãy thỏ con đi vào nhà vệ sinh đã đi thành hình chữ S, em tới đỡ con bé đi.”
Cũng không quan tâm Lục Giác có đồng ý hay không, Hứa Chân đã sắp xếp thỏa đáng, đi trên giày cao gót mười cm, bước đi như gió về phía trước.
Lục Giác im lặng nhìn Tống Chiết Ý trong chốc lát, thở dài, rồi tiến lên đưa tay muốn đỡ cô.
Tống Chiết Ý né tránh, miệng lưỡi nói không rõ ràng: “... Tôi, có thể.”
Lục Giác không nhúc nhích nữa.
Tống Chiết Ý chống đỡ quầy bar đứng dậy được một nửa, cơ thể lại rụt xuống, cuối cùng ôm đầu gối ngồi xổm dưới quầy bar.
Co lại thành một nhúm nhỏ.
Lục Giác nhướng mày, nhìn cô: “Ừ, cô có thể?”
Tống Chiết Ý nghe được vẻ cười nhạo trong lời nói của Lục Giác, hung hăng trừng anh nhưng lại chẳng đáng sợ chút nào, đôi mắt ẩm ướt thoạt nhìn còn có vài phần khiến người ta thương tiếc.
Cô theo bản năng nhỏ giọng vớt vát mặt mũi: “Chân... Chân bị nhũn.”
Tống Chiết Ý muốn cố gắng lần nữa, bỗng một cái bóng ụp đến, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình lâng lâng, giống như là đang bay.
Cô hoảng hồn, khoảnh khắc bị người ông bế ở trong lòng, hai tay lập tức ôm lấy cổ Lục Giác.
Chặt quá.
Không giống như ôm, giống như là khóa cổ.
Lục Giác dở khóc dở cười: “Cô gái này, có thể cho tôi hít thở chút không?”
Mùi tuyết tùng nhàn nhạt ở trên người Lục Giác lấn áp mùi rượu, lúc xâm nhập vào xoang mũi, dường như Tống Chiết Ý bỗng nhiên thức tỉnh, biết người bế cô là ai.
Vội vàng rút tay về, lại bắt đầu giãy giụa với biên độ nhỏ.
Thỏ con nhảy dựng lên, suýt chút nữa ôm không nổi.
Lục Giác kiềm chế tay chân lộn xộn của cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Không ai nói cho cô biết, ở trong lòng đàn ông, không thể lộn xộn sao?”
Thanh âm từ tính, cực gần vang lên bên tai, khiến Tống Chiết Ý như là bị thi triển thuật định thân, thoáng cái đã bất động.