Tống Chiết Ý và ông Vương hàn huyên vài câu, đưa mắt nhìn ông cụ mặt mày hớn hở rời đi, rồi tiếp tục đi về hướng Nhà Ngói.
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, trên không trung có những bông liễu màu trắng, giống như được bọc một lớp viền vàng.
Tống Chiết Ý làm nhiếp ảnh gia, tuy rằng không mang theo máy ảnh, cũng nhịn không được mà lấy điện thoại ra. Vừa chỉnh khung vừa chụp, tức khắc ghi lại cảnh sắc xuân trôi qua.
Rẽ qua khúc cua, ống kính xuyên qua một hẻm nhỏ hẹp, rẽ đến bên tường đá rộng mở ở phía trước.
Nhìn thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện dưới chân tường, mặc áo khoác đen quần jean nhạt màu.
Nụ cười trên mặt Tống Chiết Ý biến mất.
Bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
Người đàn ông trong ống kính lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó cất bước đi về phía cô vài bước, lại dừng ở đầu ngõ hẹp kia.
Tống Chiết Ý để di động xuống, nhìn người cách cô vài bước.
“Thật trùng hợp.”
Lục Giác mỉm cười với cô.
Quả thật trùng hợp đến mức thái quá.
Tống Chiết Ý bất động khoảng tầm nửa phút, lông mày dần nhíu chặt, ánh mắt nhìn Lục Giác cũng nhiễm vài phần bối rối.
Quá mức trùng hợp, Lục Giác sẽ không cho rằng mình đang theo dõi anh chứ.
Sao cô lại xui xẻo như vậy, chuyện này cứ lặp đi lặp lại trên người cô.
Lần trước ở London thì bị Lu Lili bịa đặt, cũng may Lục Giác không biết cô, lần này lại gặp trúng người đích danh.
Tống Chiết Ý nhất thời có cảm giác bất lực hết đường chối cãi, nhưng vẫn làm bộ trấn tĩnh, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi đến đây có việc.”
Lục Giác: “Tôi cũng vậy.”
“À, vậy sao.”
“……”
Nhất thời hai người đều không nói chuyện, trong ngõ hẻm mơ hồ truyền đến giọng hát kinh kịch cao vυ”t.
Tơ liễu bay lả tả, giống như tuyết đến muộn trong ngày xuân vậy.
Mùa đông đi xa, thời tiết dần dần ấm lại, Tống Chiết Ý thay trang phục mùa đông dày nặng thành áo len cổ thấp màu xanh nhạt, phối hợp với váy ngắn kẻ caro màu xanh trắng, tóc ở trên đầu tùy ý búi lên.
Thoạt nhìn vô cùng thanh xuân mỹ lệ.
Lục Giác nhìn thẳng vào Tống Chiết Ý đang rũ mi xuống, nhẹ nhàng nghiến răng, lại muốn hút thuốc.
Tuy rằng Tống Chiết Ý đứng ở nơi đó, dáng vẻ ngoan ngoãn trước sau như một, nhưng anh nhận ra được thái độ của cô đối với mình càng ngày càng xa cách.
Từ trước đến nay anh không quan tâm ánh mắt người khác, đây là lần đầu tiên cảm nhận được như thế nào là lúng túng.
Ngõ Lê Hoa nổi tiếng quanh co, nhất là nơi Tống Chiết Ý và Lục Giác đang đứng, giống như chỗ nối liền ở giữa hồ lô, vô cùng nhỏ hẹp, đủ cho một người đi qua.
Ở hai đầu con đường hẹp chưa tới một mét, hai người mỗi người chiếm một bên, ở giữa là sự nghẹt thở nặng nề.
Cho tới giờ, Tống Chiết Ý chưa từng khó chịu như vậy.
Trầm mặc một lát, cô lui về phía sau một bước, nghiêng người nhường đường, dùng hành động để tỏ ý “Anh đi trước đi”.
Đợi hai ba giây, Lục Giác không nhúc nhích.
Tống Chiết Ý không thể không ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen kịt của Lục Giác.
Khuôn mặt thường xuyên treo nụ cười thơ ơ kia, mang theo sự nghiêm túc, trong mắt hiện lên những cảm xúc quá mức sâu sắc khiến cho người ta không thể hiểu được.
Da đầu của Tống Chiết Ý tê dại, đang suy nghĩ có nên tìm cớ hay không, lúc xoay người rời đi trước, đột nhiên Lục Giác thu hồi cảm xúc lại, khôi phục bộ dáng ban đầu.
Anh cười khẽ, gằn từng chữ gọi tên cô.
“Tống Chiết Ý.”
Tống Chiết Ý bị giọng nói trầm thấp từ tính kia làm đông cứng tại chỗ.
Lục Giác cất bước đi về phía trước, mãi đến khi đi đến đầu kia của con đường hẹp mới dừng lại.
Hai người cách nhau một bước.
Thân hình cao lớn của anh mang đến cho Tống Chiết Ý cảm giác bức bách cực lớn.
“Vừa rồi cô muốn trốn tôi sao?” Mắt Lục Giác sáng như đuốc.
“Không có!”
Tống Chiết Ý cố nén xúc động lui về phía sau, lên tiếng phủ nhận.
Lục Giác cũng không quan tâm cô nói thật hay nói dối, cúi đầu nhìn cô, cổ họng trượt mấy cái dưới làn da mỏng manh, rồi mới đem những lời muốn nói từ lúc nhìn thấy Tống Chiết Ý ra.
“Tôi nghĩ... Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Hiểu lầm, hiểu lầm gì chứ.
Tống Chiết Ý không kịp phản ứng, mi mắt khẽ chớp, lại xuất hiện biểu cảm hoang mang này, trông rất dễ bắt nạt.
Thấy vẻ mặt này của cô, Lục Giác bỗng dưng thoải mái hơn.
Còn có chút buồn cười.
Chẳng qua chỉ là đối mặt với một chú thỏ mềm mại, có gì mà anh phải căng thẳng chứ.
Cái này so với tự mình đa tình, còn mất mặt hơn.
“Chị Chân nói cho tôi biết, cô đã có người trong lòng, ngày đó là tôi hiểu lầm cô thích tôi.”
Nói được một nửa, anh dừng lại, nhún nhún vai, cười tự giễu: “Xin lỗi, đúng là do tôi suy nghĩ quá lên. Nhưng cô yên tâm, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy cô không thoải mái, muốn chăm sóc cô một chút mà thôi.”
Tống Chiết Ý ngạc nhiên nhìn anh.
Ngẫm nghĩ cả buổi, mới rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lục Giác.
Mắt hạnh không khỏi từ từ mở to.
Cho nên, ngày đó Lục Giác nhìn ra tâm tư của mình nhưng giờ phút này lại cho rằng mình đã đoán sai.
Núi lượn đường vòng là cảm giác như thế nào.
Chính là cảm giác vi diệu trong lòng Tống Chiết Ý lúc này.
Vì loại cảm giác này, cô lại cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng quyết định tránh xa Lục Giác nhưng giờ phút này lại không khỏi sinh ra mấy phầm mừng thầm bởi vì anh không có chán ghét mình.
Tống Chiết Ý cụp mắt, thấp giọng nói không mấy lưu loát: “Không sao, nhiều người thích anh như vậy, anh hiểu lầm cũng là bình thường.”
Lục Giác chỉ nói đùa một câu, không ngờ Tống Chiết Ý bỗng nhiên luống cuống. Anh thu nụ cười về, đang tự hỏi có phải trò đùa của mình quá đáng hay không thì một tiếng chim hót ồn ào truyền tới.
“Chúc mừng phát tài, chúc mừng phát tài.”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, làm cho Tống Chiết Ý bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại thì thấy ông Vương xách theo cái lòng quay về, con vẹt đầu đỏ thân xanh kia đang rướn cổ kêu vui vẻ.
“Tiểu Ý, đứng ở chỗ này làm gì? Là con chó vàng của nhà ông Lý lại tới chặn đường sao? Đừng sợ, ông Vương dẫn cháu đi.”
Chỗ ông Vương đứng, không nhìn thấy Lục Giác còn đang ở khúc cua, anh liền sải bước đi đến.
Hàng xóm cũ ở ngõ Lê Hoa đều biết, Tống Chiết Ý sợ chó. Chó vàng nhà ông Lý lại nuôi thả, ở chỗ này chặn Tống Chiết Ý nhiều lần, mỗi lần đều dọa con gái người ta sợ hết hồn.
Thấy Tống Chiết Ý cứng ngắc đứng ở góc rẽ, đương nhiên cho rằng con chó vàng kia lại tới chặn đường.
Trước khi ông Vương tính đuổi chó, Lục Giác từ góc rẽ đi ra, phong thái thong dong trấn tĩnh như là vừa mới tình cờ đi ngang qua.
Nhìn thấy Lục Giác, ông Vương không hề biết mình vừa mắng anh, nhướng lông mày trắng toát, cười nói: “Ơ, cậu không phải cậu nhóc vừa nãy muốn tìm ông Cung đó sao, sao còn chưa đi?”
Lục Giác liếc nhìn gương mặt đã kìm nén đến bỏ bừng của Tống Chiết Ý, mỉm cười: “Vâng, vừa rồi trên đường gặp phải thỏ con nên trêu chọc một lát, giờ đi ngay đây ạ.”
Tống Chiết Ý liếc nhìn Lục Giác với vẻ phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Thỏ, thỏ nào?”
Ông Vương tò mò.
Sợ Lục Giác lại ăn nói lung tung, Tống Chiết Ý vội vàng lên tiếng: “Ông Vương, ông đang định quay về sao?”
Ông Vương thoáng cái đã bị di chuyển sự chú ý, mặt lộ vẻ u sầu: “Bà nhà ta nói cống thoát nước bị tắc nên bảo ông về. Bà la sát này ông không trêu chọc được, hai người nhường cho ông đi trước đi.”
Hai người đứng song song bên tường, để ông Vương đi qua.
Sau khi ông Vương đi qua lối đi hẹp nhất, đột nhiên quay mạnh đầu lại, nháy mắt ra hiệu với Lục Giác: “Đúng rồi, cậu nhóc, cô gái bên cạnh cậu chính là cháu ngoại của ông Cung, nắm chắc cơ hội cho tốt.”
Lục Giác: “...”
Tống Chiết Ý: “...”
Sau khi ông Vương thành công rời đi, hai người vẫn còn ở đó, trố mắt nhìn nhau.
Đầu óc Tống Chiết Ý có chút rối rắm nhưng rất nhanh đã thông suốt.
“... Anh tới nơi này, là muốn đến Nhà Ngói?”
“... Đúng vậy.”
Lục Giác cũng không ngờ Tống Chiết Ý lại là cháu ngoại của ông cụ Cung.
Lúc này mới thật sự là trùng hợp.
Tống Chiết Ý suy nghĩ một hồi: “Vậy anh đi theo tôi đi.”
Lục Giác: “Thôi, tôi vừa đến thăm, ông cụ Cung không có ở nhà.”
“Có nhà.”
Lục Giác: “...?”
Tống Chiết Ý biết tính tình ông ngoại nhà mình, ngày nghỉ có khách tới cửa, cho dù có là ông trời thì nói không gặp là không gặp.
Nhưng lời này, cũng không tiện trực tiếp nói với Lục Giác.
“Thứ sáu Nhà Ngói đóng cửa nhưng ông ngoại tôi ở nhà, chỉ là không tiếp khách mà thôi.”
Cho nên, đóng cửa không có nghĩa là không ở nhà.
Chẳng qua là không được làm phiền.
Thấy sắc mặt Lục Giác thay đổi không ngừng, Tống Chiết Ý rũ mi mắt xuống, lại bổ sung một câu: “Cũng đã đến rồi, đi thôi.”
Tâm trạng Lục Giác phức tạp đi theo sau Tống Chiết Ý quay trở lại Nhà Ngói.
Tống Chiết Ý gõ cửa, giọng nói mềm mại hướng vào bên trong gọi một tiếng ông ngoại, không bao lâu, cái cửa đóng chặt kia liền mở ra.
Ông cụ mặc đường trang màu đỏ sậm, tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc bước ra ngoài.
Nhưng vừa thấy Tống Chiết Ý, ông liền nở nụ cười: “Ý Ý mau vào đi, ông ngoại mua cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon đấy.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Lục Giác ở bên cạnh nhìn Tống Chiết Ý, đôi mắt híp lại.
Lúc Tống Chiết Ý nói chuyện với ông cụ, cảm giác căng thẳng trên người đã biến mất không thấy đâu nữa, vừa mềm mại vừa yêu kiều, mắt hạnh trong veo, lóe sáng.
Anh không khỏi suy ngẫm về bản thân mình.
Đối với Tống Chiết Ý, anh thật sự không được chào đón đến vậy sao?
Tuy rằng anh hi vọng cùng Tống Chiết Ý và tất cả các cô gái duy trì khoảng cách xã giao bình thường nhưng dáng vẻ tránh anh còn không kịp của cô, không hiểu sao làm cho người ta có chút khó chịu.
Ông cụ Cung đã lâu không gặp cháu ngoại bảo bối nhà mình, liên tục nói vài tiếng gầy rồi, muốn kéo Tống Chiết Ý vào sân.
Người đàn ông một tay đút túi, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn cô cười như có như không.
Tống Chiết Ý yên lặng dời tầm mắt, nói với ông cụ Cung: “Ông ngoại, chờ một chút, cháu còn dẫn người tới.”
Ông cụ Cung quay đầu, nhìn thấy Lục Giác đứng ngoài cửa, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Ông dùng ánh mắt soi mói đánh giá Lục Giác từ trên xuống dưới: “Đây là ai?”
Lục Giác tự nhiên hào phóng tiến lên: “Ông cụ Cung, cháu tên là Lục Giác.”
Lông mày ông cụ Cung càng nhíu chặt hơn, híp mắt nhìn anh: “Vừa rồi người gõ cửa ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi chính là cậu?”
“……”
Lục Giác cảm nhận được ông cụ không thích anh, duy trì mỉm cười: “Là cháu.”
“Hừ, tiểu bối đúng là không biết quy củ.”
Tống Chiết Ý không đành lòng thấy Lục Giác khó xử, thấy thế, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông cụ Cung.
Ông cụ Cung nhìn bộ dạng khẩn trương của cháu gái bảo bối nhà mình, sắc mặt càng khó coi, nhìn chằm chằm Lục Giác, chất vấn: “Cậu và Ý Ý nhà tôi có quan hệ gì?”
Lâu nay, ông chưa từng thấy cháu gái bảo bối của mình đưa đàn ông đến.
Mối nguy bỗng chốc dâng lên.
Hơn nữa diện mạo của người đàn ông này, vừa nhìn đã thấy là kiểu bạc tình.
Nhận ra được sự phòng bị và thù địch trong mắt ông cụ Cung, Lục Giác cảm thấy buồn cười, vừa định lên tiếng nói là bạn bè, Tống Chiết Ý đã lên tiếng trước: “Đồng nghiệp ạ.”
Mí mắt Lục Giác chớp chớp, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Tống Chiết Ý với vẻ thâm sâu.
Ồ, đồng nghiệp à.
Có làm việc chung một lần, ngược lại khiến cho người ta không thể phản bác.