Lưu Nguyệt vẫn không đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một trong số những bức ảnh đó đến thất thần. Đó là một chiếc trâm cài tóc mẫu đơn bạch ngọc, toàn thân sáng bóng. Hoa mẫu đơn đương độ nở rộ, trên viên của mỗi một cánh hoa có khắc chữ “lục” nho nhỏ, giống như mọc ra trên hoa mẫu đơn đó, làm gợn lên những làn sóng lăn tăn.
Để ý đến ánh mắt của cô, Chu Thành Minh giới thiệu:
“Lai lịch của chiếc trâm này cũng có một câu chuyện riêng. Nó là do năm xưa Hoàng đế Dần Túc của triều Thông làm tặng riêng cho người con gái ông yêu, trên mỗi một cánh hoa được tỉ mỉ khắc lên tên của người con gái đó, thế gian chỉ có một chiếc độc nhất vô nhị. Năm ấy sau khi chế tác xong, Dần Túc sợ nó không đủ nhẵn nhụi, không đủ mượt mà nên ngày nào cũng cầm trong lòng bàn tay để mài vuốt, cho đến khi nó nhẵn nhụi hẳn, hòa hợp với người rồi mới tặng cho người con gái ấy, đích thân vấn tóc cài trâm cho nàng.”
“Vô Huyền đại sư kể cho anh nghe điện tích này nhưng anh vẫn hoài nghi. Em nghĩ mà xem, cho đến tận ngày hôm nay, Dần Túc - đế vương triều Thông - vẫn là một vị đế vương gây nhiều tranh cãi nhất. Khi ông tại vị, sự cống hiến của ông dành cho dân chúng là không thể nghi ngờ. Thời kỳ triều Thông, thiên hạ thái bình, phồn vinh thịnh vượng, dân chúng bình dân chẳng cần đóng cửa cũng có thể ngủ yên giấc. Thế nhưng ông cũng đồng thời là một vị bạo quân giết người như ma, có biết bao nhiêu công thần, hoàng thân quốc thích bị ông chém đầu cả nhà tịch biên tài sản chứ?”
“Thế nên là Lưu Nguyệt này, em nghĩ một người để vương như vậy có thể rung động với một người con gái nào đó, hơn nữa còn hết lòng như vậy sao? Không biết Vô Huyền đại sư đọc ở đầu ra câu chuyện như vậy. Anh nghĩ á, quá nửa là dã sử.”
“Cũng có thể là thật.” Lưu Nguyệt lạnh nhạt đáp. Thật ra cô không biết là thật hay giả, chỉ có điều đột nhiên thấy lồng ngực khó chịu đến không thở nổi, nước mắt suýt tràn mi.
Nhìn chiếc trâm mẫu đơn bạch ngọc đó, không hiểu sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc, trong đầu bất chợt lóe lên hai câu nói lạ kỳ.
Giọng người đàn ông đầy dịu dàng: “A Hề, lại đây, ta cài trâm cho nàng.” Giọng người phụ nữ rất thê lương: “Chân Lục Hề, chiếc trâm cài tóc có khắc tên của ngươi cắm vào ngực ta, ngươi nghĩ hắn còn tin rằng người vô tội không?”
Những lời này giống như xuyên thấu qua thời gian, qua không gian, qua trăm sống nghìn núi để ập vào tại cô. Rõ ràng là hư ảo nhưng lại chân thực cứ như thể đang nói với chính cô vậy.
Lầm bầm một lúc lâu sau Chu Thành Minh mới đàng hoàng trở lại, hơi nghiêm túc nói: “Lưu Nguyệt, chúng ta phải tới Lhasa, đi tìm Vô Huyền đại sư để tu sửa [Lịch sử không trọn vẹn]. Công trình rất khổng lồ, có lẽ phải một năm rưỡi mới quay về được. Em đi được không?”
“Vì sao không?”
Anh ta đã quen với kiểu tiếc chữ như vàng của Lưu Nguyệt, cũng không mấy bận tâm mà đáp: “Hoàn cảnh sống bên đó rất khổ.”
“Đi.”
Lưu Nguyệt đóng email lại, tắt máy, chỉ nói đúng một từ đã quyết định chuyển đi Lhasa cách xa nghìn dặm, đi để gặp gỡ phần lịch sử không trọn vẹn này.
Những bức ảnh ấy đã khơi dậy hứng thú trong cô.
Chưa đến hai ngày sau, cô đã đứng dưới vòm trời của Lhasa. Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thăm thẳm, trong trẻo, sáng rọi không nhiễm chút bụi trần, phía trước mặt là cung điện Potala* nguy nga hùng vĩ, khí thế ngút trời, trang trọng nghiêm túc, đỉnh cung điện cao nhọn được bao phủ trong những tầng mây trùng điệp.
Cung điện Potala là một cung điện nằm ở Lhasa, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, Đây từng là nơi ở của các đời Đạt-lai Lạt-ma cho đến khi Đạt-lai Lạt-ma thứ 14 lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ sau khi Quân Giải phóng Nhân dân xâm nhập Tây Tạng vào năm 1959.
Vì có việc đột xuất nên Chu Thành Minh đi máy bay sang Ý, bảo cô tự đến đây trước. Cô vẫn mặc thanh lịch như thường, mái tóc dài dùng chiếc trâm đơn giản vấn lỏng lẻo sau gáy, vai đeo balo, ngoài ra còn kéo thêm một chiếc vali to màu đen. Trong vali là tất cả các loại dụng cụ làm việc mà cô cần đến.
Đến đón cô là đệ tử của Vô Huyền đại sư. Nhìn thấy cô, cậu ta nhiệt tình chào hỏi: “Chào chị ạ, mời chị đi bên này. Vô Huyền đại sư đã chờ lâu lắm rồi.”
“Vâng, cảm ơn.”
Cô đi theo sau cậu ta, qua tầng tầng lớp lớp bậc thang, vòng qua những dãy hành lang đan xen phức tạp, trên những bức tường xung quanh là những bức tranh màu sắc rạng rỡ và những hoa văn trang trí hoa mỹ. Càng đi sâu vào trong, bầu không khí tôn giáo vây quanh cô lại càng nồng đậm hơn.
Cho đến tận cuối đường, cô chỉ còn nghe thấy tiếng chim chóc côn trùng kêu hót, thậm chí còn nghe thấy tiếng gió lùa qua, một mùi trầm hương từ từ len lỏi vào mũi. Tiểu sư phụ dừng bước, quay lại nói với cô: “Mời chị vào.”
Cô gật đầu đấy cửa bước vào, nhìn thấy ngay Vô Huyền đại sư. Ông nhắm mắt ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, trên người không khoác áo cà sa mà chỉ mặc một bộ tăng y bình thường, dù đang ngồi cũng vẫn toát lên khí chất như nước chảy mây trôi.
Trong điện đường đậm sắc cổ xưa như thế này, trong làn khói hương vấn vít lượn lờ như thế này, con người ta chợt có chút mơ hồ, không biết mình đang ở đâu, vì sao mà tới.
Lưu Nguyệt xếp chân ngồi đối diện Vô Huyền đại sự, thành kính cúi đầu vải ông một cái rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt trong trẻo sáng tỏ. Vô Huyền đại sư đã đứng dậy, vạt áo bay bay, một làn hương nhàn nhạt như có như không lẻn vào mũi cô, mùi hương rất quen thuộc, chẳng hiểu sao lại khiến mũi cô cay xè, nhưng lại không nhớ nổi đã từng ngửi thấy ở đâu.
“Thí chủ, mời đi theo bần tăng.”
Vô Huyền đại sự dẫn cô sang một căn phòng khác, đặt chiếc hộp bằng gỗ đàn hương xuống trước mặt cô.
“Mời thí chủ xem. Những cổ vật này ít nhiều gì cũng đều không trọn vẹn, cần phải tu sửa.”
Đồ được đặt trong chiếc hộp chính là những món mà trước đó Lưu Nguyệt đã nhìn thấy trong [Lịch sử không trọn vẹn]. Khi ấy xem qua ảnh chỉ cảm thấy rất vui mừng, không ngờ trên thế gian này vẫn còn có thể giữ lại được những cổ vật đó.
Nhưng ngày hôm nay, những món cổ vật cứ thể bày ra trước mắt cô, cảm xúc chợt dâng trào khiến cô khó có thể khống chế được đôi mắt ướt át của mình. Đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng cảm động như thế này, chưa từng có cảm xúc như thế này. Nhưng hiện giờ, cô lại không tài nào kiểm soát được, cứ như thể những món đồ đó là của cô, là của chính cô vậy. Trong lòng cô rất trống trải, cứ như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, không nghĩ ra, cũng chẳng nắm bắt được.
Vô Huyền đại sư trầm tĩnh đứng ở một bên, gần như không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào của ông. Nhưng khi nước mắt của Lưu Nguyệt sắp rơi xuống, ông đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng bóc, bên dưới chiếc khăn thêm một đóa hoa pansy nho nhỏ.
“Cảm ơn.”
Cô đón lấy chiếc khăn tay, giờ mới nghĩ ra được, mùi thơm nhàn nhạt trên người Vô Huyền đại sư chính là mùi của hoa pansy.
Lưu Nguyệt đi găng tay vào, cầm chiếc lược gỗ đào trong đó lên, chính giữa bị gãy mất một răng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ cảm thán: “Không trọn vẹn lẽ nào không phải là một vẻ đẹp sao? Cá nhân tôi không khuyến khích tu sửa, cho dù sửa lại như cũ nhưng biết đâu mỗi sự thiếu hụt này đều ẩn chứa một câu chuyện đau thương hay đẹp đẽ thì sao.”
“Không trọn vẹn cũng là đẹp sao? Ấn chứa một câu chuyện ư?” Vô Huyền đại sự lặp lại câu nói này, lẳng lặng nhìn Lưu Nguyệt chằm chằm, ánh mắt xa xăm, thông thấu. Cuối cùng ông nói: “Ừm, vậy không sửa nữa.”