Tới bệnh viện, sau khi cho Tiểu Nhụy Nhụy làm kiểm tra, xác định không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh hãi mà thôi. Bác sĩ cho cô bé uống thuốc, sau đó liền ngủ.
Không bao lâu sau, quả nhiên thấy đồng chí cảnh sát Phạm Tân mang một nữ cảnh sát tới cùng với một tin tức xấu.
“Có tám người chết. Mẹ cô bé này cũng ở trong số đó, đây quả thực là sự cố lớn nhất năm nay của thành phố D.” Phạm Tân thở dài.
Tề Tiểu Tô trầm mặc một chút rồi lại hỏi: “Vậy Tiểu Nhụy Nhụy thì phải làm sao đây ạ?”
“Đồng nghiệp của tôi sẽ tạm thời chăm sóc cho cô bé, đã liên hệ với bố cô bé rồi, đâu thể nào là một đứa trẻ không có bố được đúng không, đương nhiên, cũng tìm người thân khác, sau khi tìm được rồi sẽ đưa người cho họ. Nếu không tìm thấy...” Phạm Tân hơi dừng lại, nói: “Vậy thì chỉ có thể đưa tới viện phúc lợi mà thôi.”
Tề Tiểu Tô thở dài.
“Vâng, cũng chỉ đành như vậy thôi.”
Cô cũng đã có một đống phiền toái rồi, kẻ thù cũng có rất nhiều, không thể chăm sóc một đứa trẻ như thế này được.
“Đợi một chút nữa tôi sẽ đi mua cho em ấy chút quần áo, giày tất, tạm thời làm phiền các vị vậy.”
Phạm Tân ừ một tiếng. Trước khi cô chuẩn bị đi, anh ta lại không nhịn được gọi cô lại: “Cô là Tề tổng của Thịnh Tề phải không?”
Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Anh biết tôi à?”
“Chuyện của cô rất nổi tiếng mà.” Phạm Tân nói, “Tôi không ngờ là cô không giống trong lời đồn lắm.”
“Hả? Lời đồn về tôi thế nào cơ?”
“Thì là...” Phạm Tân cười đôn hậu, “Hung ác, xảo trá, đáng sợ, to gan, không sợ chết.”
Tề Tiểu Tô không nhịn được mà bật cười.
Thì ra, bên ngoài đều đánh giá cô như thế sao? Cô cười hỏi Phạm Tân: “Vậy anh cảm thấy tôi không giống vậy à?”
“Không giống, cô rất lương thiện, là người tốt.”
Tề Tiểu Tô lại cười lắc đầu.
“Được rồi, cảm ơn cảnh sát Phạm đã động viên. Tôi đi trước đây, đồ của con bé tôi sẽ đưa tới muộn một chút, có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”
Tề Tiểu Tô nói rồi vẫy tay, Đồng Xán đi theo sát bên.
Lúc vị cảnh sát nữ kia ra thì thấy Phạm Tân đang đứng cười ngây ngô trên hành lang, không nhịn được vỗ vai anh ta một cái: “Này, anh Phạm, có chuyện gì mà nhìn anh cười ngu thế?”
“Tề tổng nói, nếu có chuyện gì thì tôi có thể gọi điện cho cô ấy.”
“Thật sao? Ôi, cô gái xinh đẹp đó thật sự là Tề tổng à? Chính là vị đó của Thịnh Tề á?”
“Chính là cô ấy đấy!”
“Người còn xinh đẹp hơn trong lời đồn nhiều. Này anh Phạm, sao anh không nhắc tới chuyện của vợ anh ở cao ốc Hách Uy thế?”
“Tôi là gì của cô ấy đâu chứ? Sao mới có vậy mà đã mở miệng nhờ người ta giúp rồi? Thế thì tôi sẽ thành thứ gì đây.” Phạm Tân nhìn cô ta, “Mau vào trông đứa bé ấy đi.”
“Đứa bé kia cũng không mặc nhiều đồ lắm, đêm sợ sẽ lạnh, tôi phải về lấy ít quần áo mà con gái tôi mặc lúc nhỏ cho con bé mặc mới được.”
“Thôi khỏi, Tề tổng nói rằng chút nữa sẽ mua cho con bé quần áo, giày tất mới rồi.” Phạm Tân nói, “Thế mới nói, mấy lời đồn vớ vẩn không thể tin được, rõ ràng đó là một cô gái rất lương thiện, cẩn trọng, vậy mà lại xuyên tạc người ta đáng sợ chẳng khác nào sư tử cả.”
Thực ra, Tề Tiểu Tô cũng chẳng để tâm tới lời Phạm Tân nói.
Hiện tại, cô đã thẳng thèm quan tâm bên ngoài đồn đại về mình thế nào nữa rồi. Hàng ngày cô đều có rất nhiều chuyện phải làm, chuyện lớn chuyện nhỏ giải quyết mãi cũng không hết.
Nhưng như thế cũng tốt, quá nhàn rỗi cũng chẳng hay ho gì.
“Cô Tề, giờ đi đâu đây?” Đồng Xán vừa lái xe vừa hỏi.
Bụng Tề Tiểu Tô sôi ùng ục. Giờ cô mới nhớ ra lúc trưa mình ăn cơm với Chúc Tường Đông, bị hắn lôi kéo nói chuyện tới hai tiếng đồng hồ, sau đó chia tay, hắn về khách sạn, cô về nhà, chạy bộ, đọc sách nghe đài, sau đó ngủ quên, bị tiếng báo động đánh thức, đến bây giờ đã là 9 giờ tối rồi mà cô vẫn chưa ăn cơm tối.
Tô Vận Đạt gọi điện thoại tới, nói là vợ chồng ông bà Kim vốn dĩ không muốn phiền toái tới khách sạn với họ, sau khi bị anh ta khuyên nhủ mới chịu tới đó chờ cô.
“Giờ đi mua ít quần áo trẻ con đã. Đồng Xán, các anh ăn gì chưa?”
Đồng Xán lái xe, Lương Lệ ngồi trên ghế phụ lái, hai gã vệ sĩ khác ở lại khu chung cư Trường Ninh để quan sát tình hình tiếp theo.
“Lúc 7 giờ bọn tôi đã gọi cơm hộp rồi.”
“Cô Tề, hay là đợi lát nữa tôi mua cho cô cái gì ăn lót dạ đã nhé?” Lương Lệ hỏi.
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Vậy tới nơi, các anh đi mua chút gì đó ngon ngon rồi mang tới khách sạn đi.” Chắc giờ này ở khách sạn cũng chẳng còn gì ăn ngon nữa.
Tới một khu bán đồ cho trẻ em, Tề Tiểu Tô xuống xe đi mua quần áo, còn Đồng Xán và Lương Lệ đi tới một quán ăn nhanh mua pizza nhân dứa.
Tề Tiểu Tô vừa chọn mua quần áo cho trẻ con vừa nghĩ tới Tiểu Nhụy Nhụy, cô bé này về sau sẽ không còn mẹ nữa, cũng không biết liệu có tìm được bố cô bé không, cô cứ cảm thấy mỗi lần gặp mẹ cô bé đều thấy mặt chị ta rất buồn rầu, nếu có người thân quan tâm tới thì chắc sẽ không đến mức như vậy rồi?
Nghĩ một hồi, đến khi cô sực tỉnh thì trong tay đã cầm hơn mười bộ quần áo.
Bên cạnh có hai người phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Tề Tiểu Tô nghe thấy bọn họ khẽ nói với nhau.
“Cái cô kia làm sao thế? Chọn nhiều đồ như vậy, có tiền mua nổi không đấy?”
“Biết đâu đấy. Cô không biết chứ, giờ con gái da mặt dày lắm, tuổi còn trẻ mà đã bám vào những người đàn ông có tiền, không thể làm vợ cả nhưng lúc nào cũng mơ tưởng có đứa con trai để được hưởng phú quý, chỉ cần sinh con là đám đàn ông sẽ cho tiền ngay mà.”
“Không phải chứ, cô gái này nhìn mới lớn bao nhiêu đâu? Quần áo cô ta chọn cũng phải là của trẻ con bốn, năm tuổi rồi đấy.”
“Muốn lấy được niềm vui của đàn ông thì phải biết làm đẹp đúng không? Cô nhìn cô ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám, nhưng có khi người ta hai lăm, hai sáu rồi ấy chứ? Có đứa con bốn, năm tuổi cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Cô nói cũng có lý. Tôi thấy khinh thường mấy đứa con gái như thế lắm.”
Tề Tiểu Tô cạn lời, đi mua quần áo mà cũng bị hắt nước bẩn đầy người, thế giới này quả thực quá đủ rồi.
Cô ôm quần áo đi, chọn thêm hai, ba đôi giày, mũ đội đầu, thấy búp bê Barbie thì lại không nhịn được mua một con. Dù sao hôm nay Chúc Tường Đông cũng mới chuyển cho cô một ngàn vạn, tuy rằng giờ cô vẫn đang rất thiếu tiền nhưng cũng chưa đến mức nghèo cả ý thức, không tới nỗi tiếc chút tiền với Tiểu Nhụy Nhụy vừa mới mất đi mẹ ruột được.
Chờ đến khi cô ôm một đống đồ ra chỗ tính tiền, vừa lúc lại gặp hai người phụ nữ kia.
Trên tay mỗi người chỉ có một bộ quần áo, nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ mặt khinh thường: “Xem ra chỉ cần nằm xuống ưỡn ẹo một tí là có thể kiếm được tiền, thật đúng là tiêu hoang tới mức chẳng biết xót ruột.”
Vốn dĩ Tề Tiểu Tô không muốn để ý tới bọn họ, nhưng hai ả này thật sự quá thiếu đạo đức, cô cười lạnh, quan sát cả hai người từ trên xuống dưới rồi nói: “Xem ra hai chị dù nằm xuống rên cũng chẳng kiếm được xu nào nên mới tiêu một chút tiền đã như bị người ta lấy máu rồi.”
“Cô nói cái gì hả?”
“Con ranh con, mày nói lại lần nữa xem nào?”
Sắc mặt của hai người phụ nữ kia đều biến đổi, lập tức lao về phía cô, một trong hai ả còn giơ tay ra định cào mặt cô.
Tâm tình Tề Tiểu Tô vốn dĩ vì chuyện nhà bị cháy đã rất kém rồi, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng cô đang rất khổ sở, suy cho cùng thì đó cũng là kỷ niệm cuối cùng mà bố mẹ để lại cho cô. Hai ả này tự nhiên lại đâm đầu vào họng súng.
“Tôi có tiền thì sao chứ hả?” Tề Tiểu Tô tóm lấy cổ tay ả ta, giọng lạnh lùng, “Tôi không chỉ có tiền mua nhiều quần áo thế này, còn có tiền đền tiền mua thuốc cho cô nữa đấy!”
Nói rồi, cô hơi dùng sức bẻ cổ tay của ả đàn bà kia.
Ngọc Nguyễn1624345151Trời ơi, đọc truyện nhiều lúc cấn lắm ý, lúc đầu viết Đan Ninh Ninh đc nu9 cứu xong sau này sẽ nhớ ơn r vươn lên, đọc đến chương 500 thì viết ĐNN vì muốn lm bà Chúc r nghĩ xấu nu9, là sao v trời:)), truyện cấn vch ý - sent 2024-08-28 14:49:53
sarahhacầu thêm truyện ms - sent 2022-11-03 08:38:45
tranle92Đi 1 vòng chà bá cái kết tức - sent 2022-09-10 16:15:46
Ngân Phạm16266964943h sáng đọc đến chương 481 cười muốn rụng rốn mn ạ . Truyện thật sự rất hay . Cực kì hấp dẫn . Tình tiết lôi cuốn xen lẫn hài hước . Lúc trước vào xem bình luận thấy mn nói truyện hệ thống nên mình k muốn đọc vì đã từng đọc vài truyện liên quan đếb hệ thống thì thấy khá nhàm chán và dỡ . Nhưng truyện này không đọc thì rất tiết luôn ấy ạ - sent 2022-03-22 02:57:24
junnnnntruyện này hay nhưng có ai thấy cái kết hơi nhanh ko ..ko ngược
- sent 2021-12-15 14:29:50