Hàn Dư phát hiện ra cảm xúc của cô thay đổi nhưng cũng không tiện hỏi trước mặt mấy người kia.
Ba người Hà Thải Thải thì không chú ý tới, nghe cô hỏi vậy, Hà Thải Thải liền thở dài, Trịnh Ái Liên đã giành nói trước.
“Lúc đó, Tiền Hoa Quế nói rằng, đồ ở trong tay bà ta, bà ta nhất định phải xem nó là cái gì. Kết quả, bà ta chẳng thèm để ý tới chúng tôi, một mình chật vật với cái hộp nửa ngày liền, ha ha, đáng tiếc, không biết cái hộp đó làm từ chất liệu gì mà bà ta cạy mãi không được, phá cũng không hỏng, còn làm mình chảy máu tay nữa. Sau đó, bà ta liền ngồi mắng chửi Tô Vận Linh, ờm...” Trịnh Ái Liên nói tới đây thì nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ xấu hổ: “Là mắng mẹ cô, nói chỉ cho hai trăm tệ giữ hộ là quá keo kiệt, còn hại bà ta bị thương, sau này nhất định bà ta sẽ tính cả nợ này.”
Thấy bà ta dừng lại, Hà Thải Thải lại tiếp tục nói.
“Qua một thời gian, Tô Vận Linh vẫn không tới tìm, nhưng có một ngày, lại có một người đàn ông tìm tới. Anh, tiếp theo anh kể đi, lúc đó anh ở nhà, việc này em cũng chỉ nghe anh kể lại mà thôi.”
Ông Hà khẽ mấp máy môi khô khốc, nói mãi không thành lời.
Tề Tiểu Tô nhìn qua gương chiếu hậu, đưa một chai nước còn nguyên ra: “Ông uống chút nước đi rồi hãy nói.”
“Vâng, vâng...” Ông Hà vội vàng nhận lấy, cũng không hiểu tại sao, ông ta cảm thấy rất lo lắng mỗi khi nói chuyện với Tề Tiểu Tô, sau khi mở nắp chai, uống hết một nửa mới mở miệng kể.
“Người đàn ông kia mặc quần áo màu đen, đội mũ, mang khẩu âm của người ở thủ đô.”
Tề Tiểu Tô nhảy dựng lên trong lòng: “Sao ông biết là khẩu âm của thủ đô?”
Ông Hà lắp bắp: “Tôi... tôi nghe tiếp sóng radio mà...”
Vì thế nên cũng rất nắm chắc về tiếng phổ thông tiêu chuẩn sao?
“Dù sao cũng không phải người ở vùng này, sau khi gõ cửa liền nói thẳng với bà vợ tôi là muốn mua cái đồ mà bà ta mang về từ thị trấn Vũ Lũng, bà vợ tôi lập tức động tâm khi nghe giá tiền mà kẻ đó đưa ra, bán luôn món đồ đó cho hắn.”
“Bán bao nhiêu tiền?” Tề Tiểu Tô lại hỏi. Giờ cô không tin lời Tiền Hoa Quế nói thứ đồ đó chỉ bán 1000 tệ nữa. Vốn dĩ chỉ chờ mẹ cô tới chuộc đồ để đòi nhiều tiền, nếu giá mà người đàn ông kia ra không vượt qua con số mà bà ta đã dự tính thì chắc chắn Tiền Hoa Quế sẽ không bán.
Quả nhiên, ông Hà cúi đầu, lắp bắp nói: “Bán... bán... hai vạn tệ.”
Năm năm trước thì vẫn là những năm 90 của thế kỷ trước, lúc đó, hai vạn tệ hoàn toàn không phải một món tiền nhỏ với người ở thành phố, huống chi còn là với người dân ở nông thôn.
Tiền Hoa Quế đã tính toán muốn đòi Tô Vận Linh một khoản lớn, đòi khoảng ba ngàn tới năm ngàn tệ, người đàn ông kia trả tới hai vạn tệ, bà ta như vớ được một cái bánh mì lớn béo bở, còn chẳng lập tức bán cho hắn ngay sao?
“Ha ha, không ngờ bà ta còn đạp lên mẹ tôi mà kiếm lời tận hai vạn cơ đấy.” Tề Tiểu Tô lập tức cười lạnh. Không biết da mặt Tiền Hoa Quế làm từ cái gì nữa, mấy năm trước đã bán món đồ kia kiếm hai vạn, giờ lại còn dám tìm tới cửa đòi cô báo đáp ân cứu mạng và bắt cô đưa tiền, da mặt dày đến mức nào chứ?
“Như vậy, mẹ tôi bảo bà ta viết thư cho... Đổng Ý Thành, bà ta cũng không viết đúng không?”
Ông Hà lắc đầu đáp: “Không viết, tôi có khuyên bà ấy viết, còn bảo bà ấy tới thành phố D xem thế nào, tìm mẹ cô, nhưng bà ta bảo đồ cũng đã bán rồi, sao có thể tới trước mặt mẹ cô được, tờ giấy viết địa chỉ của Đổng Ý Thành cũng bị bà ta đốt từ lâu rồi.”
Vì thế, về sau Đổng Ý Thành mới không xuất hiện nữa sao?
Nếu lúc còn sống, bố mẹ cô và Đổng Ý Thành vẫn luôn có thư từ qua lại cho nhau, vậy thì sau khi họ qua đời, phòng ở tại ký túc xá của trường cũng bị thu hồi lại, cô lại tới sống ở nhà Tề Tông Bình, dù Đổng Ý Thành có viết thư tới thì cô cũng chẳng thể nào nhận được. Dù sao, trước đó toàn là bố mẹ viết, cô căn bản chưa từng liên lạc với Đổng Ý Thành bao giờ.
Sau đó, vì bên này vẫn luôn không có hồi âm, chàng trai nhạy cảm đó có lẽ đã hiểu lầm nên cũng không viết thư tới nữa?
Có điều, nghĩ tới Đổng Ý Thành, Tề Tiểu Tô cảm thấy như thế không đúng, ít nhất anh ấy sẽ quay về xem thế nào, trừ khi anh ấy không đi được, cũng không biết tin bố mẹ đã chết.
Trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên khung cảnh năm cô tám tuổi, một buổi trưa, thiếu niên mười ba tuổi bưng hai ly trà, không quan tâm tới chuyện hai bàn tay đã bị nước trà nóng làm cho đỏ lên, quỳ gối xuống trước mặt bố mẹ cô.
“Thầy, cô, sau này hai người chính là bố mẹ của em, Tiểu Tô chính là em gái ruột của em, chờ sau khi em xuất ngũ trở về, nhất định sẽ báo hiếu với thầy cô.”
Tề Tô Dân và Tô Vận Linh vội vã nhận lấy ly trà của cậu, mắt hai người đều đỏ lên, vô cùng cảm động.
“Được, được, vừa hay thầy cô không có con trai, sau này em chính là con trai của thầy cô.”
“Vậy đi, Tiểu Thành, sau này em cứ gọi hai thầy cô là bố mẹ luôn đi?”
Thiếu niên kia gọi không hề do dự: “Bố, mẹ!”
Tề Tiểu Tô tám tuổi vui mừng nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Thật tốt quá, con có anh trai rồi!”
Hai tai của thiếu niên nhỏ gầy hơi đỏ lên, lạ lẫm duỗi tay xoa tóc cô, giọng nói đang trong thời kỳ vỡ giọng có hơi khàn: “Ừ, em gái, sau này anh sẽ bảo vệ cho em.”
Đó là anh trai của cô.
Nhưng mà, kiếp trước, từ năm 13 tới tận năm 23 tuổi, suốt mười năm ròng, cô hoàn toàn quên mất người anh này. Kiếp này, nếu không phải Hà Thải Thải đột nhiên nhắc tới, chắc cô cũng quên mất anh rồi.
Sau khi bố mẹ mất, cô quá đau buồn nên tự khép mình, mấy năm liền hoàn toàn không nghĩ tới ai, nhưng sau đó thì sao? Là cô đã hoàn toàn quên mất Đổng Ý Thành.
Hệ thống Tiểu Nhất cảm nhận được cảm xúc quay cuồng của Tề Tiểu Tô, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu Tô, cái người tên Đổng Ý Thành này là ai thế?”
Lúc trước, Tề Tiểu Tô đã bắt nó cam kết ba chuyện, những người có quan hệ với cô, nếu cô không cho phép thì nó không được tùy ý điều tra, đây là sự tôn trọng của cô đối với người thân và bạn bè bên cạnh mình.
Ví dụ như Chúc Tường Viêm, Nghiêm Uyển Nghi, cô không cho Hệ thống Tiểu Nhất điều tra bọn họ, trừ phi bọn họ gặp phải chuyện gì hoặc cần thiết khi giải quyết khó khăn.
Sau một lúc im lặng, Tề Tiểu Tô mới khó khăn đáp lại nó: “Đổng Ý Thành là... học sinh của bố tôi.”
Học sinh?
Năm đó, bố cô Tề Tông Dân là một người thầy rất tâm huyết với công tác giáo dục, ông ấy tâm huyết với từng học sinh, Đổng Ý Thành cũng là một trong những học sinh của ông ấy.
“Bố mẹ anh ấy chết sớm, từ nhỏ đã sống với ông bà nội, vừa vào học không bao lâu thì ông nội anh ấy bị bệnh. Sau khi bố tôi biết, sợ anh ấy không đi học nữa nên đã giúp ông nội anh ấy trả tiền viện phí, tối nào cũng tới bệnh viện chăm sóc cho ông Đổng. Nhưng ông Đổng vẫn không qua khỏi, không bao lâu sau liền qua đời, tang sự cũng do bố mẹ tôi giúp đỡ tổ chức.” Tề Tiểu Tô vừa nói vừa nhớ lại chuyện xưa, lúc đó cô mới tám tuổi, cuộc sống vẫn vô cùng hạnh phúc, cũng rất thương cảm cho thiếu niên kia: “Sau khi ông Đổng qua đời, anh ấy càng cố gắng học hành, thành tích vốn chỉ ở trung bình khá, nhưng vào kỳ thi cuối kỳ năm đó, anh ấy đã đứng hạng nhất toàn khóa.”
Bố cô rất thích học sinh chăm chỉ học hành, bởi thế nên càng quan tâm tới Đổng Ý Thành hơn.
Ngọc Nguyễn1624345151Trời ơi, đọc truyện nhiều lúc cấn lắm ý, lúc đầu viết Đan Ninh Ninh đc nu9 cứu xong sau này sẽ nhớ ơn r vươn lên, đọc đến chương 500 thì viết ĐNN vì muốn lm bà Chúc r nghĩ xấu nu9, là sao v trời:)), truyện cấn vch ý - sent 2024-08-28 14:49:53
sarahhacầu thêm truyện ms - sent 2022-11-03 08:38:45
tranle92Đi 1 vòng chà bá cái kết tức - sent 2022-09-10 16:15:46
Ngân Phạm16266964943h sáng đọc đến chương 481 cười muốn rụng rốn mn ạ . Truyện thật sự rất hay . Cực kì hấp dẫn . Tình tiết lôi cuốn xen lẫn hài hước . Lúc trước vào xem bình luận thấy mn nói truyện hệ thống nên mình k muốn đọc vì đã từng đọc vài truyện liên quan đếb hệ thống thì thấy khá nhàm chán và dỡ . Nhưng truyện này không đọc thì rất tiết luôn ấy ạ - sent 2022-03-22 02:57:24
junnnnntruyện này hay nhưng có ai thấy cái kết hơi nhanh ko ..ko ngược
- sent 2021-12-15 14:29:50