“Mấy người...!” Cô y tá chán nản đến cùng cực nhìn họ, được một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Thôi, hai người tự mình xem đi!”
“Có thể vào không?” Người đàn ông khựng lại, phòng phẫu thuật là nơi thế nào chứ, không cần mặc áo tiêu khuẩn, cũng có thể bước vào?
Nhưng cô y tá này dường như mất lý trí: “Được! Anh tự mình vào xem! Sớm biết con gái anh là một quái vật, tôi, chúng tôi không dám nhận cuộc phẫu thuật này!”
Rốt cuộc là sao đây?
Chẳng kịp nghe gì nữa, hai vợ chồng trẻ cũng không dám nói nhiều, vội vàng bước vào cùng cô y tá.
Sau đó, họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Phòng phẫu thuật đã lộn xộn khắp nơi.
Bác sĩ phẫu thuật chính ngồi dưới đất, giờ ông ta là người bị trọng thương, mặt bên trái đầy máu, có thể thấy vẫn còn tỉnh nhưng bây giờ tất cả y tá đều đang vây xung quanh để xử lý vết thương cho ông ta.
Mà đứa bé bây giờ đang được gây mê, cho nên nằm trên giường phẫu thuật, không khóc không vùng vẫy.
Một bên mắt của nó đã được mở, máu vẫn còn chảy ra trên mặt, cuộc phẫu thuật vẫn còn chưa kết thúc, nhưng các bác sĩ, y tá không để ý gì đến nó nữa. Mà con mắt mở ra của nó đang hướng lên trên, chỗ đó là cái đèn phẫu thuật bị thủng một lỗ, một bên đèn đã bị hỏng và đang bốc khói đen. Trần nhà cũng bị thủng một lỗ, tiếp đó là cảnh tượng gì bên trên thì không ai biết được nữa.
Thấy cảnh tượng ấy, người đàn ông ngay lập tức nghĩ đến một nhân vật: “Scott Summers??”
“Ai?”
“Chính là dị nhân trong bộ phim tuần trước anh đưa em đi xem, em quên rồi à? Người đó phải đeo kính râm!” Người đàn ông áp sát vào vợ, khe khẽ nói: “Đứa bé này giống trong cái phim đó, chỉ là nó vẫn chưa lợi hại bằng Scott Summers, anh ta bỏ kính xuống là có thể làm đổ cả một tòa nhà! Nó mới làm thủng một lỗ nhỏ xíu.”
“Cái gì mà một lỗ thủng nhỏ!” Ái Linh căng thẳng đấm nhẹ vào chồng, nói nhỏ: “Bác sĩ bị thương rồi kìa!”
Người đàn ông thu lại sự vui vẻ của mình.
Có người bị thương, vậy nghĩa là gì?
Nghĩa là họ phải chịu trách nhiệm!
Bồi thường tiền điều trị thuốc thang còn là bình thường, nhưng nếu đối phương không bỏ qua cho thì hậu quả lại thành ra nghiêm trọng!
Đặc biệt...
Xem ra, ông bác sĩ chính này không những mất đi một con mắt, còn bị hỏng cả một bên mặt!
“Biết thế, anh đã không đồng ý làm phẫu thuật.” Người đàn ông không nén được càu nhàu, bây giờ, anh ta hiểu vì sao mẹ đẻ của đứa bé có mười lăm vạn tệ lại không đưa nó đi làm phẫu thuật, chắc chắn là vì lý do này!
Hai vợ chồng không biết làm gì đứng ngây ra, cho đến khi người bị thương đã ổn định lại, mới có người đến trước mặt hai vợ chồng để thương lượng: “Ai cũng không thể biết được tình hình đứa bé này lại như vậy. Bây giờ biết làm thế nào? Nó đã mở một mắt, chúng tôi không thể khâu lại, cũng không thể giúp nó bỏ con mắt đó đi! Nhưng nếu nó cứ mở mắt nhìn như thế, chắc chắn sẽ phá hỏng mọi thứ. Hai người xem, nên làm thế nào?”
“Nên làm thế nào?” Ái Linh đã ngây ra đó.
Người đàn ông lanh lẹ hơn nói: “Đúng rồi! Đợi nó hết gây mê! Đứa bé nghe hiểu lời người lớn nói, đợi nó tỉnh lại, chúng tôi bảo nó nhắm mắt lại, nó... nó rất nghe lời Ái Linh. À, đương nhiên, nếu như giống tình hình đêm qua thì nó sẽ nghe lời vợ tôi nói. Ha ha...”
“Nó biết nghe lời?” Cô y tá nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế, dường như là nghe hiểu hết đấy.” Người đàn ông ngại ngùng nói.
“Làm theo lời anh ta nói đi, cũng không còn cách nào khác.” Người khác nói.
Thế là họ đợi đứa bé tỉnh lại, cẩn thận đứng tránh xa nó, khi đứa bé tỉnh lại, mí mắt nó khẽ động đậy, nhưng không ai dám lại gần để kiểm tra.
Lúc này, mắt của nó di chuyển đến đâu thì trần nhà và các vật dụng xung quanh đều bị phá hỏng.
“Tỉnh rồi! Hai người mau làm cho nó nhắm mắt lại.” Có người bên cạnh sợ hãi hối thúc.
“Được, được rồi!” Ái Linh vội vã đi lên phía trước, cười hiền lành nói với đứa bé trước mặt: “Chào con, nhóc Củ Cải, con... còn nhớ ta không?”
Bấy giờ, tròng mắt đưa bé đang đảo quanh, mà nó nhìn đến đâu thì chỗ đó bị phá tan nát, giờ nó sắp nhìn đến Ái Linh.
“Trốn mau!” Người đàn ông kéo Ái Linh, cúi thấp đầu xuống dưới giường phẫu thuật: “Trốn trong một góc khuất, đừng chui ra.”
“Ừ.” Ái Linh cũng biết nguy hiểm, bởi vì cô ta nhìn thấy mọi người đều đang nấp.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với đứa bé: “Nhóc Củ Cải đáng yêu, con có thể.... có thể nhắm mắt lại không? Ngoan nào, về nhà ta sẽ pha sữa cho con uống.”
Đứa bé chầm chậm nhắm mắt lại.
“Hành động ngay!” Có một y tá ngay lập tức xông đến bên đứa bé, dùng một cái bịt mắt để che lại mắt của nó.
Đứa bé bị giật mình, mở to mắt.
“Á!” May mà y tá đó nhanh tay rụt về, không thì sẽ bị đốt cháy cả tay lẫn cái bịt mắt kia!
Đứa bé mở con mắt vừa to vừa tròn ra!
Ái Linh nói: “Bé yêu! Con mau nhắm mắt lại, cô chú ở đây không hề có ác ý với con đâu. Chỉ cần con đồng ý với ta, sau này không mở mắt nữa, thì ta sẽ... ta sẽ về nhà đánh chừa Mạc Mạc!”
Lời vừa dứt thì đứa bé nhắm mắt lại.
Mọi người ai cũng cảm thán, vì chưa ai từng thấy một đứa bé nhỏ như thế có thể nghe hiểu một đoạn phức tạp như vậy!
Sau đó, đứa bé quả nhiên không phản kháng gì nữa, họ cầm bịt mắt tới để đeo lên cho đứa bé, rồi mau chóng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Qua một hồi bị kinh sợ, mọi người cũng bình thường trở lại, thì có một bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa, đã quay đầu lại nói với đôi vợ chồng trẻ: “Đứa bé của hai người rất đặc biệt! Có thể để tôi điều trị cho nó sau này không? Tôi sẽ xin với bệnh viện, mở một cuộc nghiên cứu với nó, tất cả chi phí đều do bệnh viện chúng tôi lo hết.”
“Anh làm vậy chẳng khác nào đem nó ra làm chuột bạch thí nghiệm? Không, không được!” Người đàn ông tức giận nói.
Bác sĩ ngại ngùng nói: “Không, tôi không có ý đó. Đứa bé này của hai người rất đặc biệt, nêu mở cuộc nghiên cứu riêng cho nó thì đó có thể là việc tốt, hơn nữa chúng tôi cũng đảm bảo, nhất định sẽ chữa khỏi cho đứa bé, để nó có thể nhìn cuộc sống như người bình thường.
“Không, chúng tôi không muốn đứa bé trở thành công cụ cầu vinh.” Người đàn ông cứng rắn nói, sau đó đưa vợ với đứa bé rời khỏi bệnh viện.