Sơn Kim Đạo Trưởng xỉa răng, anh ta no cái bụng, cũng thoải mái hơn trước nhiều: “Việc này nói ra thì dài, cũng phải kể từ bố đứa bé.”
Anh ta chỉ vào đứa bé nói: “Bố đứa bé này không phải người thường, mà là một nhân vật có máu mặt dưới địa phủ. Nếu nói Diêm Vương Đế là người đứng đầu quản lý sinh tử luân hồi, thì người phụ trách sự yên ổn và luật pháp của âm gian chính là Âm Quân!”
La Chương nói nhỏ vào tai Ái Linh: “Vợ ơi em đã nghe bao giờ chưa?”
Ái Linh: “Chưa.”
La Chương: “Anh cũng thế.”
Khóe miệng Sơn Kim Đạo Trưởng giật giật: “Chậc! Cho nên mới bảo hai người là người phàm trần! Hai người rốt cuộc có muốn nghe tiếp không?”
“Nghe!”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Âm Quân khi sinh ra vốn đã khác thường...”
La Chương khẽ hỏi: “Anh ta có sáu con mắt, ba cái tay?”
“Không phải kiểu khác biệt đó.” Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Bên ngoài thì Âm Quân chẳng khác gì người bình thường, cho nên không cần phải cố tưởng tượng hắn có mấy con mắt, mấy cái tay, hay mấy cái chân làm gì. Anh có cái gì, thì hắn có cái đó, được chưa?”
“Khụ khụ...”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Cái mà ngài ấy khác với người bình thường, đó chính là có đôi ma nhãn.” Nói xong thì chỉ vào đôi mắt của đứa bé: “Đôi mắt này là đôi mắt bị dính lời nguyền, đó là một lời nguyền của một vị thần linh trước khi chết, cho nên lời nguyền này không thể giải được.”
La Chương: “Thần linh gì vậy?”
Sơn Kim Đạo Trưởng cười hì hì, sau đó thu lại điệu cười của mình: “Tôi cũng không biết.”
La Chương: “...”
“Truyền rằng... Điển tích có ghi chép lại, trên đó cũng không ghi rõ, nên tôi cũng không biết đó là vị thần nào! Anh chị cứ nghe tạm vậy.” Sơn Kim Đạo Trưởng tiếp tục nói: “Vị thần linh đó, lấy sinh mệnh để nguyền rủa, tất cả tội ác đều rơi xuống, tất cả sinh linh được sinh ra, cho dù là người, mãnh thú hay côn trùng thì đều có thiên tính ‘ác’. Hai người đều biết, thánh nhân từng nói: ‘Nhân tính bản thiện’, thì lời nguyền này lại xoay chuyển câu nói ấy, làm người ta có tính ác lúc ra đời.”
La Chương và Ái Linh không kìm được hít vào một hơi dài.
Sơn Kim Đạo Trưởng rằng: “Để không làm cho lời nguyền thành sự thật, Diêm Vương Đế liền đem lời nguyền phong ấn lên một đứa bé, đó chính là Âm Quân. Cho nên, Âm Quân mới có một đôi mắt bị dính lời nguyền. Giờ thì hai người đã hiểu ý nghĩa của ma nhãn chưa?”
La Chương hỏi: “Vậy thì, nhóc Củ Cải có đôi mắt di truyền từ bố đẻ của nó?”
“Không hẳn.” Sơn Kim Đạo Trưởng lắc đầu.
La Chương hỏi: “Đó là ý gì?”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Khi ở ngoài đường, tôi chẳng nói rồi sao? Đôi mắt này không phải là di truyền, là đổi lấy! Củ Cải (anh ta không ý thức được là mình đã gọi bằng cái tên này) vừa sinh ra bốn ngày thì bố đẻ của nó đã đến và lấy đôi mắt của mình đổi lấy răng của nó.”
“Vớ vẩn!” La Chương nói: “Đứa bé vừa sinh ra thì làm gì có răng?!”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Anh này thật là! Tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Đứa bé này không phải người thường, nó là con của quỷ và người, anh không thể dùng những kiến thức tồn tại dành cho con người lên người một đứa bé có nửa dòng máu là quỷ được?”
Nói xong, anh ta quay đầu về phía Củ Cải, nhẹ nhàng nói: “Nhóc Củ Cải, nếu chú nói đúng, thì gật đầu một cái, được không? Nếu không họ đều nghĩ chú đang nói vớ vẩn.”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
La Chương: “...”
Ái Linh: “...”
Sơn Kim Đạo Trưởng nhẹ nhàng hỏi: “Khi con sinh ra, có phải ban ngày là người, ban đêm hóa quỷ?”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
La Chương: “...”
Ái Linh: “...”
Sơn Kim Đạo Trưởng tiếp: “Khi biến thành quỷ, trong miệng có phải có răng?”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
La Chương và Ái Linh đã bình tĩnh hơn.
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Răng quỷ đó có phải luôn làm con thấy ngứa ngáy, muốn cắn cái gì đó, uống cái gì đó?”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Con từng muốn ăn thịt bố đẻ của mình?”
Nhóc Củ Cải gật gật đầu.
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Cho nên đáng đời bị bẻ mất răng!”
Nhóc Củ Cải bĩu môi: “Hứ!”
“Đứa nhóc này chẳng phải quá đáng thương à?” Ái Linh đau lòng nói: “Tự dưng không đâu lại bị ép nhận một đôi ma nhãn, mất đi ánh sáng. Mẹ đẻ lại vứt nó đi, không ngờ, bố của nó cũng chẳng tốt đẹp gì! Bố của nó còn muốn chuyển cái lời nguyền cho nó nên mới làm vậy với nó? Các cụ có câu, hổ dữ không ăn thịt con, anh ta sao có thể làm thế với con đẻ của mình chứ!”
Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Bây giờ nói những lời này có ích gì, nay cần nghĩ xem, làm sao để giúp nó qua được kiếp nạn này.”
“Tất cả đều nghe theo đạo trưởng sắp xếp.” Nghe xong câu chuyện, La Chương đã hoàn toàn tin lời Sơn Kim Đạo Trưởng nói.
Sơn Kim Đạo Trưởng: “Cách tốt nhất chính là mở ma nhãn, rồi bần đạo sẽ mang đôi mắt của nó đi, thì nó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
Ái Linh đau lòng nói: “Ý của ngài là... móc đôi mắt của nó?”
Sơn Kim Đạo Trưởng gật đầu.
“Không, không làm vậy được! Đứa bé còn quá nhỏ, sao ngài nỡ móc mắt nó? Mà ngài móc lấy mắt nó thì sau này nó phải làm thế nào?!” Ái Linh không ngồi yên được nữa, đứng hẳn dậy nói!
Sơn Kim Đạo Trưởng thở dài, nói: “Muốn giữ đôi mắt hay cái mạng? Con người ta muốn đạt được cái gì thì đều phải mất đi một thứ gì khác!”
Ái Linh nói: “Không! Nhất định có cách khác! Đại tiên, ngài thử nghĩ xem, ngoài hai cách mà ngài nói thì con cách nào khác không?”
Sơn Kim Đạo Trưởng lắc đầu: “Tôi cũng chẳng nghĩ ra cách nào hơn.”
Ái Linh nói: “Vậy tôi không thể để ngài làm hỏng đôi mắt của đứa bé!”
Đúng!
Không thể để anh ta móc mắt của đứa bé mang đi!
Không thể!!
“Ái Linh...” La Chương nhìn thấy Ái Linh bây giờ đang mất đi lý trí thì không nén được kéo góc áo của cô ta, để cô ta bình tĩnh lại.
Ái Linh tức giận gạt tay anh ta ra: “La Chương, anh không thể đề cái người này làm linh tinh thế được! Chúng ta còn chưa biết những lời anh ta nói có thật hay không, lại đồng ý cho anh ta móc mắt đứa bé mang đi? Làm gì có chuyện hoang đường đó? Ngộ nhỡ mẹ Củ Cải quay lại, nhìn thấy đứa bé mất đi đôi mắt thì chúng ta biết ăn nói làm sao!”
Sơn Kim Đạo Trưởng thở dài: “Mẹ đứa bé đã chết rồi.”
Ái Linh nói: “Đều là nghe từ miệng ngài, ai biết là thật hay giả?!”
“Tôi có cách, có thể phân biệt thật giả.” Đối mặt với câu hỏi của Ái Linh, Sơn Kim Đạo Trưởng khoan thai nói.