Lén săn ma quỷ về ăn, dường như còn chưa đủ...
Tôi giờ nhìn Âm Thiện còn thấy thèm thuồng, trong đầu tính toán, con quỷ này mỡ nhiều, hay là cơ bắp nhiều, nên chiên nó hay hấp nó đây, lại nên sử dụng cách chế biến nào mới hợp với thân phận tôn quý của hắn ta đây? Không, không thể ăn thịt hắn ta.
Trong đầu tôi vẫn còn một chút lý tính rằng tôi không được ăn thịt Âm Thiện! Thân phận hắn ta cao quý, không phải là lũ ma quỷ tầm thường, cứ bị bắt là chịu thua kia; Nếu hắn ta chết, âm gian chắc chắn sẽ không để tối thoát.
Cho nên, cho dù tôi biết con quỷ trước mắt mình có thể ngon gấp mười con quỷ tép riu khác, tôi cũng không dám có suy nghĩ lệch lạc đó.
Nhưng bụng tối...
“Cô đang nghĩ gì?” Âm Thiện nhíu mày, dường như phát hiện ra điều gì đó bất thường.
“Không, không có gì.” Tôi mau chóng thu lại cái tạp niệm của mình, nhưng bụng tôi lại biểu tình, thôi thúc tôi không được bỏ qua con mồi béo trước mặt – nếu đem Âm Thiện kho thành thịt xá xíu, chắc chắn sẽ rất ngon! Có thể là do ánh mắt của tôi quá lộ liễu, sắc mặt Âm Thiện đanh lại: “La Hy! Ăn nhiều ma quỷ thể còn chưa đủ à? Cô còn dám có ý nghĩ ăn thịt tôi!” Tôi ngạc nhiên tột độ, mau chóng thu lại những suy tính trong đầu: “Anh biết?” Âm Thiện nói: “Bệnh viện xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đều biết!” Tôi khinh khỉnh: “Hóa ra anh đều biết, nhưng tại sao những người mà âm gian phái đến điều tra, anh đều không nói trực tiếp với họ, tôi chính là hung thủ giết bọn ma quỷ? Anh biết mà không báo, sự việc đến tại Diêm Đế, có phải hắn ta sẽ trị tội biết mà không báo của anh hay không? Nếu như tôi không nhầm, dưới âm tào địa phủ, hình phạt sẽ càng nặng với những người mang trọng trách và chức vụ cao.
Bảy tháng qua, tôi ăn nhiều ma quỷ thể, số lượng này cũng đủ để anh hồn bay phách tán bao nhiêu lần? Hả?” Âm Thiện đột nhiên phát khùng, hắn ta bỗng xông đến, bóp cổ tôi, dí tôi vào tường! Tôi cố gắng phản kháng, nhưng cũng rất nhanh phát hiện ra, suốt bao nhiêu tháng chăm chỉ tu luyện, tích lũy, cũng vẫn thua xa tên quỷ già này!
Trước mặt hắn ta, tôi cũng chỉ như một đứa trẻ sơ sinh.
“Nếu không phải nể Âm Thập Nhị, tôi sẽ không bao giờ để cho cô tác oai tác quái! La Hy, bọn ma quỷ trong bệnh viện này cô có thể ăn, ăn bao nhiêu cũng được! Nhưng cô lại dám có suy nghĩ sẽ làm gỏi tôi, có phải quá coi trời bằng vung, quên mất thân phận của mình?” Âm Thiện gằn lên từng tiếng hỏi.
“Tôi thì có thân phận gì? Thân phận của tôi chính là một tù nhân của Diêm Đế nhà các anh! Dù sao ngang dọc cũng là chết, kết cục cuối cùng cũng là bộ xương, là nằm tro tàn, vậy thì tại sao tôi lại không làm cho đẹp để một chút?” Tôi cười lạnh lùng: “Anh tốt nhất nên giết tôi ngay bây giờ đi, nếu không sớm muộn, đến một ngày, tôi sẽ làm gỏi anh!”
Cổ tôi càng lúc càng bị bóp chặt hơn! Tôi nghĩ mình chết chắc, nhưng không ngờ, cảm giác tắc thở sắp đến thì lại có thể thở được, Âm Thiện đã thả tôi ra, cười như không cười nói với tôi: “Được, tôi mong chờ ngày đó đến.” “Sẽ đến nhanh thôi!” “Đúng, nếu như có một ngày cô ăn thịt tôi, thì chứng tỏ, cô cách thời điểm ăn thịt Âm Thập Nhị cũng chẳng xa.” Âm Thiện bày ra điệu cười vô cùng biến thái: “Tôi mong đợi ngày cô và hắn gặp nhau.” Có ý gì đây? Biểu cảm đắc ý trên khuôn mặt tôi dần dần biến mất, đợi tôi có thể hiểu được Ẩm Thiện vừa nói gì, thì hắn ta đã biến mất trước mắt tôi, cửa phòng bệnh cũng đóng lại, tôi chạy ra ngoài cố mở cửa, nhưng cái cửa này dường như là bị nhuốm tà phép, làm tôi không thể rời khỏi đây! Hồi lâu, Hạ Doanh Doanh đi tới cạnh tôi, thì thầm: “Âm Thập Nhị là ai vậy?” Tôi lấy lại bình tĩnh: Một tên đểu giả.”
Đúng.
Âm Thập Nhị là một kẻ đểu giả.
Rõ ràng đồng ý với tôi, mỗi tháng vào ngày mười hai sẽ đến tìm tôi, nhưng từ khi hắn đuổi theo Mạnh Thần đến này, thì không còn lần nào quay trở lại nữa, tôi giống như “biệt phủ” của hắn, bị hắn lãng quên mất rồi.
Hay hắn biết tôi bị Diêm Để đóng dấu vào tay, nên không muốn nhặt lại chiếc giày rách này? Có lẽ lòng dạ đàn ông cũng chỉ đến thế.
Nếu tôi ăn thịt Âm Thiện, thì viễn cảnh tôi ăn thịt Âm Thập Nhị còn không xa ư? Ăn thịt người đàn ông của mình...
Thật kích thích quá đi...
Tôi nghĩ đến cảnh đó, không nên được cười.
Cười rồi lại cười, nhưng một giọt lệ từ khóe mắt bỗng dưng trào ra...
Tên Âm Thiện này đã có lòng thách đấu với tôi, vậy tôi cũng cố mà chấp nhận lời khiêu chiến của hắn ta, tôi nhất định phải ăn bằng được cái tên Âm Thiện đáng ghét này rồi mới rời khỏi đây! Nghe xong suy nghĩ của tôi, Hạ Doanh Doanh sợ mất mật: “Không, không được! Hy...
Hy à! Chẳng phải cô nói...
hắn ta...
là...
viện...
trưởng...
viện...
tâm thần! Là quan lớn của...
âm tào...
địa...
phủ! Nếu thực sự ăn hắn ta! Chúng ta chắc chắn sẽ...
rước họa...
vào thân, đại họa...
khó thoát!” Xem ra, dọa cô ta đến mức tật nói lắp càng nghiêm trọng hơn rồi.
Trong mấy tháng nay, Hạ Doanh Doanh hận đến thấu tim gan cái “miệng đàn ông” này, vì không muốn nghe miệng mình phát ra tiếng cười “ke ke” biến thái, cho nên cô ta cố gắng khống chế trong lúc nói chuyện, điều đó làm cho cô ta biến thành tật nói lắp, mà để giấu thân phận thật sự của cô ta, tôi cũng gọi cô ta bằng cái tên “cô cà lăm”.
Nhưng cho dù là như thế nào, lần nào tôi cũng nhẫn nại nghe cô ta nói hết, nhưng lần này tôi lại cười lạnh lùng: “Thân phận quan trọng thì đã làm sao? Thân phận hắn ta tôn quý, đạo tu hành cao, nếu có thể ăn thịt hắn ta, có lẽ năng lực của tôi sẽ bay lên vù vù chưa biết chừng!”
“Hy Hy, đừng làm thế!” Cô cà lăm sợ hãi nắm lấy tay tôi: “Hôm qua, cô, nói với tôi...
chúng ta, có thể rời khỏi, bệnh viện rồi...
cho nên, chúng ta, đừng...
gây phiền...
phiền phức, được...
được không?” Tôi lắc đầu: “Cà lãm, cô không biết tôi đang đối mặt với cái gì, bây giờ tôi sống một cuộc sống yên bình, nhưng chỉ cần rời khỏi đây, cho dù là dương gian hay âm gian đều sẽ có thiên la địa võng vây bắt tôi.
Nếu tôi không tích lũy đủ năng lượng rồi mới rời khỏi đây, thì đến vòng vây bắt đầu tiên đã không thể thoát khỏi rồi!” “Hai giới...
âm dương...” Cô cà lăm ngây ngốc: “Điều này...
là sao...?” Cô ta mới chỉ nghe chuyện trên dương gian của tôi, cho nên không hiểu, tôi cũng không muốn kể cho cô ta nghe chuyện tôi và Âm Thao, Diêm Đế.
Tôi đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng mở rèm che một bên, đối diện với cửa sổ năm trăm mét là khoa khám bệnh, mà phòng tôi vừa hay nhìn thấy phòng làm việc của Âm Thiện, có thể hắn ta cũng thường xuyên giám sát tôi.
“Chúng ta ở trong viện này, việc len lén bắt giết ma quỷ, còn dùng chúng để làm thức ăn, cô nghĩ rằng việc này truyền ra ngoài, Diêm Đế có thể tha cho tôi hay sao?” Tôi dùng cái cớ này để thuyết phục cô ta.
“Ừ.” Cô cà lắm cúi mặt xuống.
Để làm yên lòng cô ta, tôi nói: “Nếu như tôi có thể giết tên viện trưởng đó, tôi sẽ lấy mũi, miệng hắn ta đổi cho cô, tốt hơn nhiều so với mũi miệng của tên họ Phí kia, như vậy cô nói chuyện cũng lưu loát hơn.” “Tôi...
không cần...” Tôi nhíu mày, nhìn thấy cô cà lăm lùi về sau một bước, tuy rằng khuôn mặt đều toát lên vẻ sợ hãi, nhưng cô ta vẫn thật thà nói: “Không phải là của...
của tôi, tôi...
không cần!”