Nhìn Lý Tử Lục đóng cửa văn phòng, Tề Vãn cảm thấy nhẹ nhõm, liếc nhìn bó hoa xanh ở trên bàn, cong môi cười tiếp tục làm việc.
Sau bữa trưa, đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong ngày. Tề Vãn đã bận rộn suốt một buổi sáng, giờ đang cố gắng nâng đỡ tinh thần của mình, dùng ngón tay gõ nhẹ vào kế hoạch dự án vừa soạn thảo xong của Lý Tử Lục. Cô thực sự không nghĩ rằng Lý Tử Lục lại là người kỹ tính như vậy. Nếu cô không tỉ mỉ thì chắc sẽ chết dưới sự khắt khe của anh.
“Ồ...”
“Đẹp trai quá...”
“Thật tuyệt...”
...
Đột nhiên, trong văn phòng bỗng vang lên vài âm thanh náo nhiệt, đôi mắt của Tề Vãn cũng rời khỏi màn hình máy tính.
Một người đàn ông mặc đồ đen đang đi qua, phía sau lưng có một số đồng nghiệp nữ đang ngó nghiêng và chỉ trỏ.
Người đàn ông rất vạm vỡ. Anh ấy trông khá cao to nhưng hấp dẫn một cách đầy bí ẩn trong bộ đồ màu đen. Khuôn mặt của anh ấy rõ ràng từng góc cạnh, cứng rắn như một tác phẩm điêu khắc, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng và kính râm màu nâu nhạt ...
Tề Vãn nhìn người đàn ông, trong tâm trí cô bỗng nhiên đổ vỡ... Người đàn ông nóng bỏng đêm đó…
Người đàn ông đi thẳng đến cửa văn phòng của Lý Tử Lục rồi dừng lại.
“Đây có phải là... văn phòng của Lý Tử Lục không?” Giọng của người đàn ông rất trầm, anh ấy đang nhìn Tề Vãn.
“À...” Tề Vãn tỉnh táo lại, vội vã đáp lại: “Tôi có thể hỏi anh có...”
“Tôi...” Người đàn ông từ từ tháo kính râm ra và nhìn chằm chằm vào Tề Vãn. “Anh trai của cậu ấy, Lý Vỹ Quân.” Khi người đàn ông nói, anh ấy trầm ngâm nhìn Tề Vãn như đang nghiên cứu tìm tòi một điều gì đó.
“Ồ...” Đầu óc của Tề Vãn trống rỗng, cô không biết phải nói gì. Người đàn ông này, không... Lý Vỹ Quân... Đôi mắt của anh ấy... Đôi mắt của anh ấy...
“Thưa cô, tôi có thể vào được không?” Người đàn ông hỏi lại.
“Ồ… vâng… vâng.” Tề Vãn nhận mình đã hơi thất thố, ngay lập tức gật đầu đáp lại.
Người đàn ông mỉm cười, sau đó đeo kính râm rồi đẩy cửa bước vào.
“Lý Vỹ Quân…” Tề Vãn lặng lẽ đọc thầm cái tên trong lòng rồi ngồi xuống bàn làm việc, lòng vô cùng ngạc nhiên.
Làm thế nào mà có thể trùng hợp như vậy? Anh ấy vẫn còn nhớ mình chứ? Có thực sự là anh ấy không? Chắc là... Trái tim Tề Vãn đột nhiên tràn ngập hình ảnh của Lý Vỹ Quân với sự ấm áp của anh ấy khi ôm cô.
Nhìn Lý Vỹ Quân bước vào văn phòng của Lý Tử Lục, Tề Vãn thẫn thờ ngồi trước bàn làm việc. Tâm trí cô đầy hình ảnh nóng bỏng của đêm đó, đặc biệt là đôi mắt của Lý Vỹ Quân, vẫn không hề thay đổi chút nào.
Tuy nhiên, bữa đó cô đã trang điểm rất đậm và mặc một chiếc váy lộng lẫy như vậy, liệu rằng Lý Vỹ Quân có còn nhận ra cô không?
Không lâu sau, cánh cửa văn phòng của Lý Tử Lục mở. Tề Vãn ngước nhìn thấy Lý Vỹ Quân bước ra.
Anh ấy vẫn đeo kính râm, hơi nghiêng mặt về phía Tề Vãn.
Bên trong cặp kính râm, Tề Vãn không thể nhìn rõ đôi mắt của Lý Vỹ Quân. Cô chỉ đành cố gắng mỉm cười để giả vờ bình tĩnh.
Lý Vỹ Quân đóng cửa xong, dừng 1 chút. Anh ấy giơ tay chỉnh lại kính râm rồi đi về hướng cửa công ty mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tề Vãn nhìn theo bóng lưng của Lý Vỹ Quân, khóe miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó, sau đó cô cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Khi Tề Vãn gõ xong từ cuối cùng, bỗng thở dài, nhắm mắt lại.
“Có ai nói với em rằng công việc của em rất vất vả không?” Giọng nói của Lý Tử Lục vang lên bên tai cô.
Tề Vãn đột nhiên mở mắt ra, Lý Tử Lục đang dựa vào bàn làm việc của cô với vẻ lười nhác.
“Anh...” Nhìn thấy tư thế của Lý Tử Lục, Tề Vãn đột nhiên trở nên lo lắng. Lúc này… cô liếc nhìn văn phòng. Trong văn phòng ngoài cô và anh ra thì không còn bóng người nào. Cô nhìn vào thời gian trên máy tính. Chết tiệt, hôm nay cô tan làm muộn.
“Thư ký nhỏ đã làm việc chăm chỉ cho tôi như vậy, tôi có nên cảm ơn em không nhỉ?” Giọng Lý Tử Lục trầm trầm, có chút khiêu khích gợi cảm khiến suy nghĩ của Tề Vạn như muốn đóng băng lại.
Chết tiệt, cô thường là người đầu tiên rời công ty. Vì những tài liệu này và... khiến cô đã quên đi một điều quan trọng như vậy.
“Không, đây là việc mà tôi nên làm.” Tề Vãn lạnh lùng trả lời.
“Ha ha... em thật dễ thương.” Lý Tử Lục mỉm cười rất thanh lịch.
Không thể phủ nhận rằng Lý Tử Lục có ngoại hình đẹp và rất nhiều thái độ. Tề Vãn bình tĩnh lại, cố gắng bình tĩnh tâm trạng và cảnh báo bản thân. Trước mặt cô, anh không chỉ là ông chủ mà còn là một tay chơi thật sự. Cô không muốn dây dưa với anh nữa. Cô không muốn bị xúc phạm như vậy nữa.
“Xin lỗi, anh Lý. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi muốn về nhà nghỉ ngơi trước.” Tề Vãn nhẹ nhàng nói, cầm túi lên muốn rời đi.
“Vãn Vãn...” Lý Tử Lục đưa tay ra nắm lấy cánh tay Tề Vãn.
“Tại sao em không cười? Thậm chí nhận được hoa cũng không thấy em cười?”
“Hoa?” Tề Vãn quay đầu lại nhìn Lý Tử Lục: “Vậy hoá ra anh là người đã tặng bó hoa này?”
“Có chuyện gì sao? Em không thích nó? Nếu em không thích nó thì tôi sẽ đổi sang loại khác nhé?”
“Ha ha.” Tề Vãn cười chế nhạo: “Anh Lý, ý anh là gì?” Tề Vãn cố gắng gạt bàn tay của Lý Tử Lục ra khỏi cánh tay mình, nhưng mà không gạt nổi vì anh nắm rất chặt.
“Ý tôi là rất rõ ràng. Tôi muốn theo đuổi em!”
“Ồ... điều đó không cần thiết. Anh hãy cầm hoa của anh về đi.”
“Em...” Lý Tử Lục ngập ngừng: “Đêm đó em đã không như thế này, Vãn Vãn...”
“Xin lỗi, anh Lý...” Tề Vãn đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Đó chỉ là một tai nạn, chúng ta đều đã trưởng thành... Vậy hãy coi như không có chuyện gì xảy ra, được chứ?”
“Không!” Lý Tử Lục giận dữ gầm lên.
“Anh Lý, đừng lo lắng, tôi sẽ không lan truyền nó. Vì vậy anh cũng đừng nhắc lại tai nạn đó nữa, được chứ?”
“Em đang nói về cái quái gì vậy? Em nghĩ rằng tôi đuổi theo em chỉ vì tôi sợ những điều vớ vẩn ấy hay sao?”
“Rất tiếc tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ tình cảm gì với sếp của mình. Bên cạnh đó, tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ ...”
“Em...”
“Làm ơn hãy buông tay ra.” Tề Vãn kéo mạnh tay khiến ống tay áo vì giằng co mà rách “xoẹt” một tiếng. Nhìn thấy vậy, Lý Tử Lục đột nhiên trở nên lo lắng: “Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi không cố ý.”
Tề Vãn thở dài, liếc nhìn ống tay áo đã bị kéo rách và ngước nhìn Lý Tử Lục: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép về trước.”
Nói xong, Tề Vãn đi qua trước mặt Lý Tử Lục với vẻ mặt bình tĩnh. Lý Tử Lục ngơ ngác nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Tề Vãn, từ từ cúi đầu xuống, không kìm được khẽ cau mày. Trong lòng anh một nỗi buồn không tên nhanh chóng bùng lên.