Lâm phu nhân xuất thân từ thế gia Đông y, từ nhỏ đã không phải chịu ràng buộc của lễ giáo Nho gia. Nhưng vì Yến Sùng Anh, người từng cận kề cái chết vì ông ta như bà bằng lòng làm trắc thất, hành lễ vợ lẽ trước mặt Thẩm thị.
Nhưng cho dù bà nhân nhượng đến thế thì cũng có nhận được kết quả tốt gì đâu?
Sau khi quay về kinh thành, để dỗ người vợ cả thanh mai trúc mã, Yến Sùng Anh đã đuổi người vợ đã vào sinh ra tử mười bốn năm với mình, “trắc thất” đã liều mạng vì ông ta mỗi lần ông ta cận kề cái chết về quê cũ của Yến gia.
Trong mắt người đàn ông kia, có lẽ tình cảm của Lâm phu nhân suốt mười mấy năm cũng chẳng thể hơn được tình vợ chồng với Thẩm phu nhân.
Đối với mẹ Yến Hành, cố gắng suốt bao năm và sự nhẫn nhục của bà ấy bây giờ được coi là gì chứ?
Thế nên sau cùng, bà đã kết liễu đời mình, còn trăng trối rằng không muốn trở thành chướng ngại của mọi người.
Cứ như vậy, sự nhượng bộ của bà cũng trở nên hết sức nực cười trong mắt Yến Hành.
“Không thể nói thế, chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể cầu mong kết quả tốt nhất thôi.” Lâm phu nhân gắp một miếng thịt cho Yến Hành rồi nói.
Đương nhiên kết quả tốt nhất chính là Thẩm thị và hai đứa con trai trưởng có thể chấp nhận bà và Yến Hành. Tuy thái độ của Thẩm phu nhân chưa rõ ràng, nhưng bà đã thể hiện thành ý, cũng không thẹn với lương tâm. Bà và Yến Sùng Anh đã có con với nhau, không thể dễ dàng từ bỏ được.
Yến Hành mân mê cái bánh bao một lúc lâu rồi nói: “Cho dù thế nào, mẹ phải nhớ vẫn còn có con. Đứa bé thiếu mẹ sống khổ sở lắm.”
Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, nói: “Sao có thể chứ? Đến khi mẹ già, con sẽ là chỗ dựa của mẹ.”
Yến Hành mỉm cười, bẻ bánh bao làm đôi.
Hồi đó, người mẹ đang coi hắn là chỗ dựa vẫn sẵn sàng bỏ rơi hắn để tìm đến cái chết, chẳng biết đó sẽ là cảm giác đau lòng và tuyệt vọng đến mức nào đây?
“Công tử.”
A Man cầm đoản kiếm đến, khi thấy Lâm phu nhân thì thi lễ trước rồi mới khom người với Yến Hành: “Đã tìm được kiếm, bị vứt trong đống củi
Yến Hành nhận lấy kiếm, nhìn qua rồi đứng dậy: “Mẹ cứ ăn thong thả, con về phòng trước đây.”
Lâm phu nhân dặn rằng hắn mới khỏi bệnh, đừng đi lung tung, hắn đồng ý rồi ra ngoài.
A Man đứng khoanh tay ở hành lang, hạ giọng: “Lần này vương gia dẫn năm mươi thị vệ, mười người hầu của vương phủ đến, hầu hết đều biết võ công, nhưng hiện giờ trong số đó cũng không có ai đáng nghi, đều là người có lai lịch, có tên trong danh sách.”
Yến Hành không nói gì, bước lên phía trước.
A Man nói tiếp: “Thật ra tiểu nhân nghĩ, với bản lĩnh trị quân của vương gia, nếu bên người có gian tế thì mục tiêu cũng sẽ là vương gia chứ không phải công tử. Thế nên có khi nào chúng ta xác định nhầm mục tiêu rồi không… Tiểu nhân cảm thấy người của vương phủ không đến mức đấy.”
Tĩnh vương phủ có quyền cao chức trọng, bán mạng cho Tĩnh vương có gì không tốt đâu? Chẳng phải là đang tự tìm đường chết à?
“Ta khẳng định là do người của vương phủ làm bao giờ?” Yến Hành ngừng bước: “Chẳng phải đêm qua ngươi nói nếu phạm vi lớn quá thì rất khó tìm ư? Ta chỉ đề nghị ngươi điều tra từ vương phủ trước thôi mà.”
A Man không phản bác được gì.
Lúc này hộ vệ Trịnh Lâm bước tới: “Công tử, có chuyện lạ, mới sáng nay, Đại tiểu thư Lý gia - Diên Bình hầu phủ đã cho người nghe ngóng tình hình ở quanh trạm kiểm soát!”
“Đại tiểu thư Lý gia á?”
Yến Hành ngừng bước, chợt quay sang: “Ngươi đang nhắc đến Lý Nam Phong à?”
…
Tuy khu nhà nghỉ này rộng lớn nhưng vẫn là một nơi mà thôi, quá nửa đêm, người ở đây đều đã biết tin tức này.
Tuy có rất nhiều người là quý tộc quen ăn sung mặc sướng, nhưng họ đã sống sót lâu như thế trong chiến tranh, đều khá bình tĩnh trước chuyện này.
Trừ việc dặn dò người bên cạnh mình đừng đi lại lung tung, cũng không có ai quá kinh hãi.
Đàm Tuấn là thủ lĩnh hộ vệ được Lý Tồn Duệ cử tới, đương nhiên năng lực cũng rất mạnh. Đến khi ăn sáng, y đã tìm hiểu rõ tình hình trong ngoài.
“Khoảng giờ Tuất đêm qua, thích khách xuất hiện ở chỗ Yến Tam gia, nghe đồn vừa hay Yến Tam gia tỉnh dậy, ném kiếm dọa đối phương chạy mất.”
“Sau đó Tĩnh vương biết chuyện, bèn hạ lệnh phong tỏa cửa ra vào đến giờ. Yến Tam gia không bị sao, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vương gia chưa ra mặt.”
“Sao gần đây thích khách chẳng chuyên nghiệp gì thế?” Lý Nam Phong bóp vỡ hạt đậu phộng.
Đàm Tuấn không biết trả lời thế nào, nghĩ ngợi rồi hỏi dò: “Cô nương biết Yến Tam gia à?”
Lý Nam Phong không muốn trả lời câu hỏi này.
Đàm Tuấn đang định lui ra ngoài thì bị gọi lại.
Y ngẩng đầu, nét mặt biếng nhác của Lý Nam Phong bỗng nghiêm nghị hẳn lên.
“Tuy họ Yến kia mặt dày, nhưng bây giờ hắn chỉ là tên nhãi con, Tĩnh vương đang ở đây, nếu thích khách tới để trả thù, tại sao không giết Tĩnh vương mà lại chọn giết hắn?”
Hay nói cách khác, trừ nàng - người có đủ lý do để ra tay với Yến Hành, còn ai muốn giết hắn đây?
Đàm Tuấn ngập ngừng: “Có lẽ là do bên cạnh Tĩnh vương có vô số cao thủ, kẻ xấu không thể đến gần, rơi vào đường cùng nên mới ra tay với cậu ta?”
Lý Nam Phong ngồi thẳng dậy, cười gằn: “Không đơn giản như thế. Lần này Tĩnh vương và Lâm phu nhân tới đón tiếp vợ cả là Thẩm phu nhân, hai người con trai trưởng của Yến gia cũng sẽ tới nơi này.”
“Tuy hai đứa con đã trưởng thành kia chưa từng ra trận, nhưng sau lưng họ có Thẩm gia khổng lồ, hơn nữa, họ còn là con trưởng, nếu thích khách định ra tay với con nối dòng, nào đến lượt Yến Hành chứ?”
Đàm Tuấn nghẹn lời.
Lý Nam Phong đứng dậy, nói tiếp: “Để chuyến đi lần này được thuận lợi, triều đình đã cử năm đại tướng và mấy nghìn tinh binh đi theo, người của Tĩnh vương phủ cũng thuộc hạng giỏi giang dũng mãnh, kẻ xấu có thể lẻn vào để ám sát đã là kỳ lạ lắm rồi, nếu dám ra tay với người của Yến gia thì càng to gan hơn, chứ đừng nói tới việc an toàn chạy ra ngoài, bị các tướng sĩ lùng bắt cả đêm mà vẫn chưa sa lưới.”
Đàm Tuấn nổi lòng kính trọng: “Ý cô nương là…”
“Vì người nhà chưa vào kinh, nên các gia tộc quyền thế chưa phong thế tử, ý chỉ cáo mệnh cũng chưa đến, cả triều chỉ có mỗi Tĩnh vương phủ là vương gia khác họ. Hai đứa con trai của Thẩm phu nhân chẳng có công lao gì, trước Yến Hành - đứa con mà Lâm phu nhân cũng được cưới hỏi đàng hoàng sinh hạ, đã theo Tĩnh vương và hoàng thượng chiến đấu bao năm, họ lấy đâu ra lòng tin rằng chắc chắn thế tử sẽ là họ chứ?”
Đàm Tuấn ấp úng: “Ý cô nương là người ra tay có thể là hai vị công tử kia à?”
“Cũng chưa chắc.” Lý Nam Phong thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Thẩm phu nhân dẫn Yến Hoằng và Yến Trì sống ở Hồ Châu, gần như chưa bao giờ rời đi, hai huynh đệ cũng chưa từng tòng quân, thị vệ bên cạnh Tĩnh vương đều là dũng sĩ do ông ta đích thân chọn lựa, người ngoài không thể trà trộn vào, bao gồm cả huynh đệ Yến gia.”
“Chuyện này…”
“Có lẽ ta không biết thích khách là ai, nhưng ta có thể kết luận một điều, chắc chắn Tĩnh vương đã có tính toán về chuyện này rồi.”
Chắc chắn ở kiếp trước cũng đã xảy ra chuyện thế này, nhưng không làm ầm đến mức ai cũng biết, có thể thấy đã kịp thời bưng bít.
Chuyện này bị ỉm đi trong thời gian ngắn như thế, đủ để cho thấy sau khi xảy ra vụ việc, Tĩnh vương đã biết rất nhanh, đồng thời hành động rất quyết đoán.
Nàng quanh quẩn hai vòng rồi ngừng trước cửa, nói: “Chúng ta đi gặp vương gia thôi.”