Tất nhiên, nếu ai có suy nghĩ bất đồng, tôi cũng sẽ không đánh giá này nọ gì về người đó cả, nhưng từ nay người đó sẽ mất đi một người bạn là tôi, Bruce tôi đây không làm bạn với hạng hèn nhát như vậy!”
Bruce vừa dứt lời, Emily liền nhào tới muốn bịt miệng cậu ta, sao cậu ta dám làm thế chứ? Cậu ta không những muốn bỏ diễn, còn lôi kéo người khác bỏ theo, việc này cực kỳ nghiêm trọng! “Không, Bruce, cậu không thể làm thể được!” Emily nói, “Cậu muốn hủy hoại show diễn này ư?” “Không, chị nhầm rồi.
Tôi làm vậy là muốn cứu vãn show diễn này đấy.
Để gã Tân Ngạn kia tham gia mới là hủy hoại triệt để, đồng thời hủy hoại cả Meynard nữa.” “Đúng thế!” Thình lình, một người đứng bật dậy giữa đám đông, sắc mặt nặng nề, dường như đã đấu tranh tư tưởng rất ghê gớm, “Tôi nhất trí với đề nghị của Bruce, tôi cũng không thể chấp nhận để một người như vậy làm vedette.
Tôi không muốn show diễn này trở thành show cuối cùng của Meynard, nhà thiết kế yêu thích của mình! Tôi cũng phản đối để Tần Ngạn làm vedette!”
“Tần Ngạn, hãy nhớ cho kỹ, cậu là chiến thần, mục tiêu cả đời của cậu là chiến đấu.
Cho nên, dù là lúc nào cậu cũng phải bất bại.
Cậu phải dũng cảm tiến lên phía trước.
Khát máu là bản chất, tàn nhẫn là tính cách của cậu.
Chỉ cần hiểu được những điều đó, cậu sẽ thể hiện được nhân vật này một cách hoàn mỹ.
Tôi tin nhất định cậu có thể tỏa sáng trên sân khấu của tôi.”
Meynard hào hứng nói.
Ông ta phát hiện mình nói đến đặc điểm nào, Tần Ngạn sẽ lặng lẽ thay đổi một chút, dần dần, ánh mắt anh đã đong đầy vẻ lạnh lùng và khát máu như ông ta mong muốn.
Không cần biết vì sao, đây là chuyện tốt.
Ơn trời, đúng là ông ta đã tìm được báu vật rồi.
Tần Ngạn không trả lời Meynard.
Giờ phút này, anh lạnh lùng hệt như một pho tượng bằng, hoàn mỹ không chút tì vết.
Meynard hớn hở mở cửa dẫn vào sàn diễn, nhưng ông ta không ngờ trong sàn diễn chẳng còn ai, trừ Emily đang khóc thút thít ra.
“Người đâu cả rồi?” Myenard cả giận.
Vừa thấy Meynard, Emily như thấy được chỗ dựa, vội vàng chạy đến chỗ ông ta, lệ hoen bờ mi, “Thầy, bọn họ...
bọn họ đi cả rồi.” “Đi cả rồi?” Meynard kêu lên, “Là sao? Lẽ nào bọn nó không biết còn phải diễn tập? Sao lại đi hết cả? Gọi điện thoại cho người đại diện của bọn nó ngay lập tức, để mấy người đó dạy dỗ đám thiểu đạo đức nghề nghiệp này một trận.” “Không phải thể đâu ạ...” Emily liếc trộm Tần Ngạn, nhăn nhó mãi mới nói, “Bọn họ bảo không thể chấp nhận để Tần Ngạn làm vedette nên mới đi.
Nếu Tần Ngạn rút lui, chọn người khác làm vedette thì bọn họ sẽ quay lại...” Meynard: “...” Ông ta toan mở miệng, bỗng chốc choáng váng đầu óc, hai mắt hoa lên.
“Bọn nó có ý gì hả? Muốn ép thay người à?” Đến đây, Meynard chợt bình tĩnh hẳn, lạnh lùng hỏi, “Nếu tôi không thay người thì sẽ bỏ show, tức là tôi phải chọn người theo ý bọn nó sao?”
Không phải thể đấu thầy ơi...” Emily định phản bác, thật ra cô ta hiểu ý đám Bruce, chỉ là bọn họ không thể chấp nhận một người kém xa mình lại được đứng ở vị trí cao hơn mình mà thôi.
Vả lại, nếu cô ta không phải là trợ lý của Meynard, e rằng cô ta cũng sẽ lựa chọn giống Bruce.
Cô ta muốn nói Meynard đã nghĩ xấu về đám người Bruce, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Bởi vì, chuyện giống như Meynard đã nói.
Ông ta thật sự bị ép.
“Được rồi, không cần giải thích nữa.” Meynard giận dữ xua tay, “Rời khỏi nơi đây xem như bọn nó đã lựa chọn rời khỏi giới thời trang luôn rồi, đã vậy, tôi không cần phải gọi bọn nó về nữa.
Bây giờ, cháu giúp tôi...” “Không sao.” Tần Ngạn thình lình ngắt lời Meynard, không để ông ta đưa ra kế hoạch khác, rồi nói với Emily, “Cô tìm bọn họ về đi.” “Tần Ngạn, cậu muốn làm gì? Cậu muốn rút lui à? Không, tôi không đồng ý!” Meynard phẫn nộ.
Ông ta vừa cảm ơn Thượng Đế vì đã ban cho mình một người mẫu hoàn mỹ, thế mà cậu người mẫu này lại muốn nhân nhượng trước sự bức bách của mấy người kia, làm sao ông ta chấp nhận được.
“Không phải thế.” Tần Ngạn trấn an Meynard đang cáu tiết, “Cứ đưa bọn họ về rồi hẵng nói.” Cùng lúc đó, tại một tiệm cà phê cách sàn diễn không xa, có hơn mười chàng trai mặt đẹp dáng chuẩn đang ngồi trong đó.
Mấy cô gái trong tiệm nhìn họ bằng ánh mắt cháy bỏng.
Nhiều cô lén chụp ảnh, tưởng có đoàn phim nào đang quay phim ở đây, không ngờ lại mời được nhiều soái ca như vậy.
Có vài cô nàng xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng thậm chí còn to gan ngồi xuống bên cạnh bọn họ, yểu điệu hất tóc, hi vọng có được một cuộc gặp gỡ trong mơ.
Bruce và Jesse ngồi ở chính giữa, nơi yên tĩnh nhất.
Lúc này, Bruce không còn giữ được vẻ bình tĩnh như khi ở trong sàn diễn nữa, cậu ta bồn chồn lo lắng, liên tục nhìn đồng hồ và nhìn ra ngoài cửa sổ, “Jesse, tôi đã làm theo lời anh nói, nhưng Meynard vẫn chưa gọi điện thoại cho chúng ta.
Có khi nào chuyện sẽ trật đường ray không? Nếu Meynard khăng khăng dùng gã người Trung Quốc kia mà từ bỏ chúng ta, vậy thì tiêu đời.
Chúng ta sẽ không tìm được công việc trong ngành thời trang nữa.
Làm vậy có đúng không?”
Jesse bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, “Bruce, cậu sắp hai mươi rồi, sao vẫn nóng nảy như một đứa choai choai vậy hả? Gã kia có quan trọng đến đâu cũng không bì được với số đông như chúng ta.
Chúng ta đã tập luyện bao nhiêu ngày trời chỉ vì buổi diễn ngày mai.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Meynard không thể tìm được một đám người khác để thay thế chúng ta.
Cho nên cậu không phải lo.
Có lẽ Meynard vẫn chưa hay tin.
Ông ấy mà biết thì sẽ quay về xử lý Tần Ngạn thôi.”
“À, ra thế.
Chả trách anh bảo cả đám để hôm nay mới đi, để thời gian càng thêm cấp bách chứ gì?” Bruce an tâm hơn hẳn,