Không ai có thể thay thế thần linh, con người đóng giả thần linh đúng là sỉ nhục Người.
“Còn cần phải hỏi nữa sao?” Meynard thình lình mở miệng, nhìn lướt qua mọi người, “Lẽ nào các cậu còn dị nghị về việc để Tần Ngạn làm vedette?” “Không có...” Ai nấy đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ chẳng những không dị nghị gì, mà còn thấy mình may mắn khi có thể hợp tác với một người như vậy trong show diễn.
Đây có lẽ là một nét đáng nhớ trong đời họ.
“Được, các cậu đã không có dị nghị gì, vậy tiếp tục tập luyện được chưa?” Meynard lại hỏi.
“Tập luyện...” Đúng rồi, tập luyện! Cả đám như bừng tỉnh từ trong mộng! Bọn họ phải nỗ lực tập luyện, thân là lực lượng làm nền trong show diễn, bọn họ không muốn làm vedette giảm hào quang.
Hai má Emily ửng hồng, cô ta nhanh nhẹn bảo mọi người đi ra hậu trường thay trang phục, còn mình thì lặng lẽ chạy đến bên cạnh Tần Ngạn, đầu cúi thấp.
Một người cao hơn mét bảy như cô ta giờ phút này lại thẹn thùng như một đóa hoa e ấp.
“Tân, Tần Ngạn...
Em sẽ ủng hộ anh mãi mãi...”
Hôm sau, show diễn khai mạc đúng giờ.
Meynard là nhà thiết kế lừng danh của nước F, dĩ nhiên show diễn của ông ta thu hút vô số người nổi tiếng trong giới thời trang.
Bọn họ đã sớm nghe nói Meynard chọn một tay lính mới làm vedette.
Về phần Jesse, vốn đã làm người mẫu thử chính cho Meynard nhiều năm nay, thì vẫn trình diễn bốn bộ trang phục trong show này như cũ.
Từng có người bất bình thay Jesse, nhưng giới thời trang vốn tàn khốc, sự đồng tình cũng họ chẳng được ích gì.
Bọn họ nghĩ, một tay lính mới được làm vedette hẳn là nhờ dòng máu Trung Quốc của anh ta là chính, dù gì Maynard cũng có tham vọng tiến vào thị trường Trung Quốc.
Bọn họ đến đây chờ xem kịch hay, không ngờ lại được chứng kiến một màn trình diễn đặc sắc không gì sánh bằng.
Lúc vedette xuất hiện, sức hấp dẫn mê hồn ấy quả thật xứng đáng là người mẫu hàng đầu của giới thời trang nước A.
Bọn họ từng xem vô số người mẫu trình diễn, nhưng chưa có ai giống như vậy cả.
“Trời ạ, lão cáo già Meynard kiếm đâu ra báu vật này vậy?” Bà Bella ghen tị phát điên lên được.
Bella là kỳ phùng địch thủ của Meynard, bà ta nhìn Tần Ngạn, trong lòng chỉ muốn cướp người bỏ chạy.
“Quả thật rất có sức hút.
Tim mình đang nhảy disco đây này.” Ngải San, bạn thân của Bella nói, “Nhưng lạ thật đấy, không biết cậu có để ý không, mình chẳng thấy nhóc Jesse đâu cả.
Kể ra tên nhóc đó cũng được lắm.
Là người mẫu thứ chính trên sân khấu, nhưng cậu ta lại không thể làm nổi bật phục trang của mình.”
Bella hoàn toàn không nhận ra điều đó, sức chú ý của bà ta đều dồn lên người vedette, “Cậu nhóc đó cũng được, nhưng trình diễn cứng nhắc quá, tuy không mắc sai lầm nhưng lại không thể thổi hồn vào trang phục.
Mình không thích lắm.
Trang phục có sức sống riêng của chúng, chẳng hạn như cậu vedette này, cậu ta đã thể hiện được những gì bộ trang phục của mình muốn nói một cách hoàn mỹ.
Quả là một cậu nhóc không tồi.”
“Ừ, cậu có lý.” Ngải San nói.
Không chỉ có Bella và Ngải San nghĩ vậy.
Toàn bộ khán giả trong show diễn đều không thể kháng cự sức hấp dẫn mạnh mẽ của vedette.
“Trời ơi, đúng là kỳ tích!” Trong tòa soạn tờ Star, tạp chí giải trí lớn nhất nước A, vị tổng biên tập cầm một tập tài liệu trong tay, hấp tấp đi vào phòng, “Trong số các cô cậu, ai có thể nói cho tôi biết vedette trong show diễn của Meynard là ai? Vì sao tôi chưa từng nghe tên cậu ta?” “Martel, ông nói anh chàng người Trung Quốc ấy hả?” Một nữ biên tập viên trẻ tuổi hỏi.
“Đúng vậy, chính là cậu ta!” Martel đáp, “Cô biết cậu ta à?” Nữ biên tập viên kiêu hãnh đáp, “Dĩ nhiên, tôi là fan phim truyện Trung Quốc đó!” Martel vội lao tới, “Lisa, cô đúng là tiên nữ được Thượng Đế ban cho tôi, cô mau nói về cậu ta đi.” Lisa định thuyết giảng một trang nhưng lại nhận ra cô ta cũng chỉ biết tên Tần Ngạn, còn lại chẳng biết gì khác.
“À, xin lỗi Martel, tôi chỉ biết anh ta là một diễn viên, đóng vai nam thứ chính trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.” Lisa áy náy.
“Không sao, Lisa à, có chừng này tin tức là tôi có thể thăm dò về cậu ta rồi.” Martel đang định đi vào văn phòng, chợt ngoái lại cười với Lisa, “Có lẽ tôi sẽ giao cho cô một công việc cô thích...” “Tiểu Thu?” Daisy thấy Mạc Tiểu Thu thẫn thờ thì hơi lo lắng, “Từ hôm Tần Ngạn biểu diễn trong show tới nay, cô cứ mất hồn mất vía mãi.
Hiện tại, anh ta đang rất nổi tiếng, lẽ nào cô không vui?” “Vui chứ!” Ba ngày nay, báo chí toàn chạy tít về Tần Ngạn, có thể thấy anh nổi tiếng đến nhường nào.
Nhưng đúng vào ngày Tần Ngạn biểu diễn, cô vừa mua được điện thoại mới thì Lạc Tu Nhiên gọi tới.
Anh ta nói tiếp câu chuyện lần trước, còn có thêm diễn biến mới.
Cô hơi bận tâm, không biết có nên nói với Tần Ngạn không.
Trước đó thì sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của Tần Ngạn, giờ lại sợ Tần Ngạn mà biết sẽ gây ra chuyện gì đó thiếu khôn ngoan, tính anh vốn nóng nảy mà.
“Daisy, tôi không sao, cô đừng lo.” Mạc Tiểu Thu an ủi.
“Được, gần đây cô lạ lắm.
Dù xảy ra chuyện gì cũng có thể nói với tôi, biết chưa?” Daisy dặn dò.
“Ừ, tôi biết rồi, cô yên tâm đi.” Mạc Tiểu Thu gật đầu.
Cô quyết định gọi điện thoại cho Kinh Kha đang ở trong nước trước, xem anh ta sắp xếp thế nào.
Ba ngày sau khi show diễn kết thúc, Tần Ngạn vẫn không quay về căn hộ anh và Mạc Tiểu Thu ở trọ.
Mạc Tiểu Thu gọi điện thoại cho Tần Ngạn, Tần Ngạn chỉ nói gần đây phóng viên quá nhiều, không tiện trở về, sau đó ngắt máy.
Mạc Tiểu Thu biết Tần Ngạn nói thật.
Ở trường, cô cũng thấy có rất nhiều phóng viên ngồi chầu chực ngoài cổng đợi phỏng vấn Tần Ngạn.