Đây là chuyện mà người Trung Quốc tuyệt đối không thể chấp nhận.
Họ sẽ nhảy dựng lên, cho rằng anh kỳ thị chủng tộc.
Dĩ nhiên, tôi tin anh không có ý đó...”
Thấy David toan phản bác, Mạc Tiểu Thu vội an ủi, “David, xét về mặt cốt truyện, đúng là bộ phim hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.
Nếu anh muốn đưa bộ phim vào thị trường Trung Quốc, tôi nghĩ doanh thu phòng vé sẽ không tồi đâu.
Nhưng nếu anh phân vai diễn đó cho Tần Ngạn, quyết định này có thể tự hủy diệt hào quang của anh, chắp tay nhường ngôi vị quán quân phòng vé cho người khác.
Cho nên, tôi đề nghị, trừ khi anh chỉnh sửa lại nhân vật này, bằng không thì hãy cân nhắc chọn diễn viên khác.” David lâm vào trầm tư.
Dù cô gái trước mắt dùng lời lẽ rất uyển chuyển, nhưng anh ta hiểu ý cô.
Cô muốn nói rằng bộ phim của anh ta có ý ám chỉ người Trung Quốc.
Lúc xem qua kịch bản, có thật là anh ta không có ý nghĩ đó không? Lúc xem đến nhân vật này xuất hiện, ý tưởng đầu tiên của anh ta là dành vai diễn đó cho một người Trung Quốc.
Thể chẳng phải là sâu trong nội tâm, anh ta thực sự có cái nhìn như vậy về người Trung Quốc hay sao? Lần đầu tiên, David đỏ mặt.
Anh ta chẳng biết nói sao cho phải.
Anh ta chân thành mời người ta tham gia bộ phim của mình, nhưng đứng từ góc nhìn của họ, đây có thể là một sự nhục nhã.
Dù anh ta thực lòng không có ý đó.
“Xin lỗi, thật tình tôi không có ý đó.” David chân thành xin lỗi.
Đồng thời, anh ta cũng thay đổi cái nhìn về cô gái thoạt trông tựa như một cô học trò nhỏ này, không khỏi coi trọng cô hơn mấy phần.
Đơn giản là vì cô dám nói thẳng.
David tin rằng, nếu ban đầu anh ta chọn một diễn viên khác người Trung Quốc, dù người đó cũng có cùng mối băn khoăn thì chỉ e sẽ không nói rõ với anh ta.
Người đó sẽ chỉ lịch sự từ chối lời mời, rồi anh ta sẽ tìm được một kẻ không biết suy nghĩ sâu xa, đồng ý tham gia bộ phim, cuối cùng cả bọn cùng nhau bước lên con tàu đắm.
Những người lịch sự từ chối hoặc có tầm nhìn hạn hẹp ấy có lẽ chính là nhân tố khiến anh ta ngã xuống từ trên chín tầng mây.
Thật ra, anh ta hoàn toàn không bận tâm đến danh xưng quán quân phòng vé.
Trước kia, mỗi lần làm phim, anh ta chỉ mong đừng thua lỗ, có thể kiếm được chút lợi nhuận để quay bộ phim tiếp theo là tốt rồi.
Sau này, Dư Minh Trạch âm thầm trợ giúp anh ta rất nhiều, anh ta mới có thể dần dần có được địa vị hôm nay.
Anh ta rất biết ơn Dư Minh Trạch.
Dư Minh Trạch chính là mẫu người Trung Quốc điển hình, tuy có quốc tịch nước A nhưng Dư Minh Trạch luôn nói với anh ta rằng mình là người Trung Quốc chính công, cha mẹ ông bà đều thế cả.
Vì vậy, anh ta nghĩ mình chưa từng xem thường người Trung Quốc.
Có lẽ cảm giác ưu việt hơn người ấy luôn ẩn chứa sâu trong tâm trí, nên khi gặp những chuyện nhỏ nhặt thế này, anh ta mới không nhận ra.
David không biết giải thích thế nào, có phần rầu rĩ, “Nếu không có cô nhắc nhở, có lẽ tôi đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.
Có khi tôi sẽ đánh mất lòng tin Dư dành cho mình.
Cô biết không, Dư luôn tự hào về nguồn gốc người Hoa của mình.” “Nhà đầu tư ban nãy ấy hả?” Mạc Tiểu Thu tò mò hỏi.
“Ừ!” David nhếch môi cười, râu quai nón rung rinh, “Dư luôn nói mình là người Trung Quốc, đối với cậu ta, quốc tịch chỉ là một công cụ để làm việc thuận tiện hơn, không thể nói lên điều gì.” Nghe David nói vậy, Mạc Tiểu Thu có cái nhìn mới đối với người đàn ông thoạt trông khá lạnh lùng và có phần vị lợi kia.
“Bạn thân mến, tôi nghĩ mình nên nghiêm túc giải thích với cô một lần nữa.
Vì lỗi của tôi nên mới làm các cô có hiểu lầm.
May thay, ảnh hưởng của việc này chưa quá lớn, chúng ta vẫn kịp sửa đổi.” David phấn khởi, giờ phút này, anh ta thực lòng quý mến cổ đại diện trẻ tuổi này, một cô gái biết nhìn xa trông rộng, lại có tinh thần trách nhiệm,“Tôi vẫn chân thành muốn gửi lời mời đến Tần Ngạn.
Vấn đề vai diễn, tôi sẽ chỉnh sửa kỹ càng.
Sau khi sửa xong, tôi sẽ gửi kịch bản cho cô, hi vọng khi ấy các cô có thể đồng ý.” “Được, tất nhiên rồi.” Mạc Tiểu Thu cười, bắt tay cùng David, “Tôi tin bộ phim này sẽ là một cột mốc quan trọng của Tần Ngạn.” Mạc Tiểu Thu và David trò chuyện với nhau rất cởi mở.
Mạc Tiểu Thu vốn tôn trọng vị đạo diễn yêu thích của Tần Ngạn, sau khi tiếp xúc, cô nhận ra người này có tính tình rộng rãi, bộc trực, đáng để kết bạn.
David cũng chẳng khác là bao.
Thoạt đầu, anh ta nghĩ Mạc Tiểu Thu là một người đại diện không đáng tin, gặp nhau rồi mới biết tuy Mạc Tiểu Thu còn trẻ, không quá khéo mồm khéo miệng nhưng lại tinh mắt, cũng rất sâu sắc.
Người như vậy chỉ cần rèn luyện một thời gian, nhất định có thể trở thành một người đại diện xuất sắc hơn người.
Có một người đại diện như vậy, David tin Tần Ngạn ắt sẽ phát triển.
Nghĩ đến đây, anh ta càng thêm quyết tâm phải mời Tần Ngạn cho bằng được.
Hai người trò chuyện đến khuya, David lịch thiệp đưa Mạc Tiểu Thu về tận khách sạn, lúc từ biệt còn có phần luyến tiếc.
Nhưng suốt cả tối, anh ta đã ám chỉ vài lần, thế mà cô gái người Trung Quốc này vẫn chẳng hiểu gì, hiển nhiên không giống mấy cô gái khác, cô ngây thơ đến nỗi khiến anh ta có cảm giác tội lỗi.
Đưa người về đến nơi, David bèn vội vàng đi đến một hộp đêm, bây giờ anh ta đang bốc hỏa trong người, cần tìm một cô nàng xinh xắn đáng yêu để cùng nhau trải qua một đêm nồng cháy.
Về đến phòng, Mạc Tiểu Thu còn chưa kịp cắm thẻ phòng vào ổ điện đã bị người ta lôi vào trong, còn bị ấn lên tường.
Cô vùng vẫy,muốn thoát ra khỏi vòng tay của kẻ đó theo phản xạ, đôi tay ra sức giãy giụa, đồng thời vung gối thúc vào bụng kẻ đó.
Nhoáng một cái, đối phương khẽ rên lên, sau đó buông lỏng tay ra, xụi lơ ngã nhào xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.
Mạc Tiểu Thu vội vàng mở cửa ra rồi cắm thẻ phòng vào ổ điện, căn phòng sáng bừng lên trong nháy mắt.
Cô thấy Tần Ngạn đang ôm lấy bộ phận khó nói, trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt đỏ quạch.