Chẳng lẽ anh ta không biết Tần Ngạn khó hầu hạ đến mức nào ư? Thấy Mạc Tiểu Thu tỏ vẻ uất ức, Tô Tử Hằng rất muốn xoa đầu có an ủi một phen, nhưng Tần Ngạn đang ngồi giữa hai người, anh ta không tiện vươn tay qua, đành mỉm cười an ủi, “Chuyện này anh sẽ giải thích sau.” “Giải thích quái gì!” Tần Ngạn khó chịu nhìn hai người kia âm thầm trao đổi, giơ tay véo gương mặt tròn quay kia, anh muốn làm thể từ lâu rồi, “Mạc Tiểu Thu, tôi đã nói gì với cô hả? Chẳng phải tôi đã bảo cô phải chú ý hình tượng của mình à? Ấy thế mà cô lại để paparazzi chụp được loại ảnh này! Hôm nay cô mà không giải thích rõ ràng quan hệ giữa hai người cho tôi, thì tôi...
tôi sẽ trừ lương cô!” Mạc Tiểu Thu gạt tay Tần Ngạn ra, trợn trừng mắt, “Giải thích cái gì? Chính anh thích đoán mò thì liên quan gì đến tôi?” Paparazzi chụp hình cũng tin, đúng là đồ giẻ cùi! Tần Ngạn còn định nói gì đó, Kinh Kha đã ngắt lời anh, “Tôi bảo các cô cậu đến đây không phải để các cô cậu thảo luận mấy chuyện đó! Xuất hiện dạng tin tức tiêu cực thế này, tôi muốn biết các cô cậu chuẩn bị làm thế nào?” Tần Ngạn lườm Mạc Tiểu Thu, “Tôi sẽ tính sổ với cô sau!” Mạc Tiểu Thu hoàn toàn làm lơ Tần Ngạn, quay sang nhìn Kinh Kha, “Phải làm gì đây ạ?” Ban đầu cô chỉ muốn làm một nhân viên hậu cần chăm chỉ, ai ngờ công việc này lại phức tạp như thế chứ? Cô hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì cả! Kinh Kha đau đầu xoa huyệt thái dương, “Rõ ràng bài báo này muốn nhằm vào Tiểu Thu, đã vậy, Tiểu Thu lấy cớ học tập, trước hết qua phòng ban khác công tác một thời gian, đời sóng gió lắng xuống, tôi sẽ xem xét tình hình rồi sắp xếp cho cô một nghệ sĩ khác.” “Tôi không đồng ý!” “Tôi không đồng ý!” Kinh Kha vừa dứt lời, hai lời phản đối lập tức vang lên.
Kinh Kha nhìn hai con người rõ ràng không vừa mắt nhau, “Tôi đang hỏi Mạc Tiểu Thu, hai cậu không đồng ý làm gì?” Tô Tử Hằng nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm, “Kinh Kha, Tiểu Thu không làm sai chuyện gì cả, lúc này anh điều cô ấy đi là buộc cô ấy chấp nhận nỗi oan này.
Anh làm vậy khác gì dìm cô ấy xuống bùn? Sau này cô ấy có làm cho nghệ sĩ khác cũng sẽ không được người ta tôn trọng! Vậy con đường phía trước của cô ấy coi như xong! Tôi sẽ không cho phép chuyện như thể xảy ra!” Mạc Tiểu Thu kinh ngạc chớp mắt, lúc đầu cô cứ nghĩ đây chẳng qua là thuyên chuyển công tác mà thôi, không ngờ lại có ảnh hưởng sâu xa như vậy! May mà còn có Tử Hằng ở đây, không để có đồng ý, không thì chẳng
bao lâu nữa cô lại phải tìm việc mới còn gì?
Tần Ngạn Tần Ngạn thở phì phì, ngăn Mạc Tiểu Thu nhìn Tô Tử Hằng bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lần đầu tiên nghiêm nghị nói với Kinh Kha, “Anh nói chuyển là chuyển à? Lúc trước anh điều người tới đã không hỏi ý tôi rồi, bây giờ lại muốn tùy tiện điêu đi? Tôi nói anh biết, tôi không đồng ý!”
“Cậu không đồng ý?” Kinh Kha hừ lạnh, “Cậu dựa vào đâu mà không đồng ý? Đừng quên vụ việc này cũng có phần cậu! Tôi xử lý mớ bòng bong này giúp cậu, cậu có tư cách gì nói không đồng ý?” “Dựa vào mười phần trăm cổ phần của tôi! Thế nào? Tôi có tư cách chưa?” Tần Ngạn cười gằn, xem ra anh đã khiêm tốn quá rồi, nhiều năm nay cứ mãi nhân nhượng Kinh Kha, khiến anh ta quên mất rốt cuộc ai mới là ông chủ Tinh Vũ.
Kinh Kha sửng sốt, anh ta không ngờ Tần Ngạn lại dùng cổ phần ép mình chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt là thế! Xưa nay chưa từng có chuyện như vậy.
Tần Ngạn trông có vẻ phách lối thế thôi, thật ra anh còn có tình có nghĩa hơn ông anh trai lạnh lùng của mình nhiều, cũng chưa ỷ vào thân phận chèn ép bạn bè, càng không có chuyện lấy cổ phần ra thương lượng! Mà bây giờ, anh lại làm như vậy! Vì bảo vệ một cô gái mới quen chưa bao lâu? Kinh Kha nheo mắt, xem ra bài báo này cũng không hẳn là giả dối hoàn toàn.
Đã vậy, dù thế nào cũng không thể giữ cô gái này lại! “Tần Ngạn, cậu qua đây với tôi một chút.” Có một số việc không tiện nói trước mặt người ngoài, Kinh Kha đành gọi riêng anh qua.
Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn, có hơi bất an.
Thật ra, vừa rồi Tần Ngạn nói muốn dùng cổ phần để bảo vệ cô, cô cũng rất cảm động, nhưng lại sợ gây phiền phức cho anh.
Tần Ngạn đứng dậy, vừa rồi anh cũng không biết vì sao mình lại nói vậy.
Kinh Kha làm bạn với anh trai anh đã nhiều năm, về tình về lý anh đều không nên nói thế.
Nhưng anh biết rõ một điều, anh không muốn để Mạc Tiểu Thu đi, dù là tạm thời cũng không.
Nếu như Mạc Tiểu Thu đi rồi, anh sẽ, anh sẽ...
sẽ không được ăn những bữa cơm nhà ngon lành như thế nữa.
Thấy Mạc Tiểu Thu nhìn đăm đăm ra cửa, Tô Tử Hằng hờ hững nói, “Quan hệ giữa em và Tần Ngạn được cải thiện rồi à?” Mạc Tiểu Thu quay đầu lại, phủ nhận, “Làm sao có thể chứ!” Tô Tử Hằng nói, “Đây là lần đầu tiên Tần Ngạn đề cập đến chuyện cổ phần.
Nghe nói cậu ta vốn không muốn số cổ phần này.” “Vì sao chứ?” Mạc Tiểu Thu hỏi với vẻ khó hiểu.
Tô Tử Hằng cười không đáp, đổi đề tài, “Thật ra anh giới thiệu em đến phòng công tác đại diện là do Tùy Ảnh đề nghị.
Tần Ngạn là cậu Hai nhà họ Tần, tính tình hơi tự cao, trừ viện trợ lý trước đó là Bé Bự làm được gần một năm thì gần như không có ai làm trợ lý cho cậu ta được quá ba tháng.
Nhưng Bé Bự cũng xin từ chức, bảo là bạn thân lâu năm của cậu ta đã ký hợp đồng với Tinh Vũ, cậu ta đã nhận lời làm trợ lý cho người bạn kia.
Anh từng nghe Tùy Anh nói về em, nó bảo em chăm chỉ, cố chấp, lại thông minh, việc càng khó càng kích thích ý chí chiến đấu.
Nên anh nghĩ em rất hợp làm trợ lý cho Tần Ngạn, bèn đề cử em với anh trai của Tân Ngạn là Tần Mặc.
Nếu em không thích, anh có thể tìm Tần Mặc nói chuyện, điều em qua chỗ anh, được không? Anh cam đoan công việc rất nhẹ nhàng, đãi ngộ cao, còn có các loại phúc lợi bất ngờ cho nhân viên nữa.”
“Ha ha!” Mạc Tiểu Thu nghe Tô Tử Hằng nghiêm túc đào người mà bật cười.
Thoạt đầu cô cũng không giận mấy, chỉ là không quen khi nhịp điệu sinh hoạt vốn ổn định của mình bị rối loạn mà thôi.
“Không cần đầu, anh khen em như thế, em làm gì có cớ nào không làm tiếp.
Vả lại Tần Ngạn trông có vẻ tùy hứng, nhưng mà...”
Mạc Tiểu Thu nhớ lại lúc ở bệnh viện, Tần Ngạn trùm chăn kín đầu khẽ nói câu kia, không hiểu sao cô cảm thấy có lẽ sự tùy hứng của anh chẳng qua là một lớp ngụy trang mong manh mà thôi.