Tức là ngày mốt.
Tô Tùy Ảnh im lặng, sắp nổi cơn tam bành, song Mạc Tiểu Thu níu tay cô ấy mỉm cười.
Mạc Tiểu Thu được giữ lại dùng cơm tối ở nhà họ Tô, gặp được ông anh họ Cả trong lời đồn.
Anh họ Cả của Tô Tùy Ảnh tên Tô Tử Khê, trông cũng đẹp trai ngời ngời.
Có điều tính tình anh ta hơi hướng nội, lúc thấy Mạc Tiểu Thu chỉ lịch sự chào hỏi một tiếng rồi không nói thêm gì mấy.
Trên bàn ăn, Mạc Tiểu Thu còn gặp được một người phụ nữ quý phái.
Vừa thấy bà ta, Tô Tùy Ảnh ném đũa, “Tôi đã bảo nếu muốn để tôi ăn cơm ở nhà thì không được có người ngoài cơ mà.” Nói rồi, cô nhìn người phụ nữ kia trừng trừng.
Bà ta mỉm cười nhã nhặn, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi, mọi người ăn thong thả.
Anh Ba, đừng quên uống thuốc nhé.” Ông Ba ừ một tiếng, rõ ràng cũng không có ý giữ bà ta lại.
Vẻ mặt bà ta thoáng xấu hổ, sau đó thản nhiên đi lên tầng trên Mạc Tiểu Thu nhớ Tô Tùy Ảnh từng kể với cô rằng sau khi mẹ cô ấy mất, bố cô ấy đã cưới người khác, xem ra là người phụ nữ kia.
Bữa cơm trở nên nhạt thếch.
Thậm chí Mạc Tiểu Thu không ăn được nửa bát.
Ăn cơm xong, Tô Tùy Ảnh kéo Mạc Tiểu Thu dậy muốn đi về, ông ta không vui.
Ông ta bảo trong nhà có phòng, sao cứ ở ngoài làm gì.
Xem chừng Tô Tùy Ảnh nghe vậy đã quen, làm như mắt điếc tai ngơ, không hề để
Tô Tử Hằng là tài xế, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm đưa người về, thế là ba người đến thế nào về thế ấy.
Vừa lên xe, Tô Tùy Ảnh bắt đầu luyên thuyên, Mạc Tiểu Thu lại im lặng, bữa cơm vừa rồi không biết đã đi đâu.
Tô Tùy Ảnh có một đặc điểm mà Mạc Tiểu Thu thích, đó là chuyện cô ấy đã đồng ý thì dù không muốn cũng sẽ không thất hứa.
Cho nên đến hôm xem mắt, nhất định cô ấy sẽ đi, chỉ là có thêm một người.
“Đợi lát nữa tùy cơ ứng biến, nếu đối phương là một kẻ lập dị hoặc quá bựa thì cậu nhào qua hôn mình.
Nhớ chưa?” Tô Tùy Ảnh không yên tâm dặn dò.
Mạc Tiểu Thu cạn lời, lại muốn chơi chiêu cũ ư? “Nếu bị bố cậu biết e sẽ không hay đâu?” Mạc Tiểu Thu không nghĩ ông ta là người dễ gạt.
Nếu chuyện con gái mình là “đồng tính luyến ái” bị lan truyền, e là ông ta sẽ đánh gãy chân Tô Tùy Ảnh.
“Không cần bận tâm đến ông già chết tiệt ấy, ông ta giới thiệu kẻ không ra gì còn không cho mình phản đối à?” Tô Tùy Ảnh chẳng quan tâm.
Mạc Tiểu Thu nghĩ, thật ra có thể bình tĩnh nói rõ với đối phương, thật sự không cần phải lôi cô vào.
Ngộ nhỡ ông ta không nỡ đánh gãy chân con gái nhưng lại đánh gãy chân cô thì sao? Tô Tùy Ảnh vẫn ăn mặc hệt một cô Tuesday như trước, còn bắt Mạc Tiểu Thu ăn diện một phen.
Thật ra ngoại hình Mạc Tiểu Thu không tồi, dù bây giờ béo cũng vẫn xem như đáng yêu, sau khi bị Tô Tùy Ảnh tô tô vẽ vẽ một hồi, trông cô càng giống một chú thỏ trắng lạc vào rừng, khiến người ta thấy mà thích.
Tô Tùy Ảnh ôm Mạc Tiểu Thu, tiếc rẻ nói, “Cầu Cầu nhà ta thật đáng yêu, cứ nghĩ đến việc sau này cậu sẽ bị một gã nào đó lừa đi mất, mình chỉ hận không thể ăn thịt người.” Mạc Tiểu Thu giận quá mà cười, “Vậy cậu cố gắng đi, đợi khi nào cậu có khả năng nuôi mình, có lẽ mình sẽ theo cậu cả đời đấy.” “Thật đấy nhé.” Tô Tùy Ảnh tủm tỉm cười, “Ông già chết tiệt lắm tiền cực, đợi khi nào ông ấy chết rồi, mình sẽ rất...” “Cậu ngậm miệng lại đi!” Mạc Tiểu Thu hết chịu nổi, ăn nói không kiêng kỵ gì cả.
Gần đến giờ, Mạc Tiểu Thu đứng dậy đi đến một vị trí sát vách tường, không xa không gần, có thể quan sát được tình hình bên này.
Không bao lâu sau, một người đàn ông từ ngoài bước vào, đi thẳng đến chỗ Tô Tùy Ảnh.
Mạc Tiểu Thu nhìn qua, ngoại hình không tồi, thái độ cũng khiêm tốn, nếu để cô chấm điểm thì có thể cho trên 90 điểm.
“Gì cơ?” Mạc Tiểu Thu đang âm thầm quan sát, Tô Tùy Ảnh thình lình kêu ầm lên, “Anh ta là người tài phương nào? Lại còn ngại ở đây đông người ồn ào!” Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu mới hiểu, thì ra người cô quan sát nãy giờ chỉ đến nhắn lại.
“Cô Tô, mong cô thông cảm, ông chủ tôi thích sạch sẽ, thật sự không thể nào đến những nơi đông người lạ như thế này được.” Người kia tiếp tục khuyên can.
Mạc Tiểu Thu cũng cảm thấy vị đối tượng hẹn hò này bất lịch sự quá thể.
Có điều cũng không thể để Tô Tùy Ảnh nổi trận lôi đình trước đám đông được, cô hối hả chạy qua ngăn chặn cơn thịnh nộ của Tô Tùy Ảnh.
“Anh à, chúng tôi có thể phối hợp với ông chủ anh, nhưng không thể chấp nhận gặp mặt tại một không gian kín như vậy được.” Mạc Tiểu Thu nói.
Dù cô nghĩ người ông Ba giới thiệu sẽ không làm gì Tô Tùy Ảnh.
Vả lại, xét đến tính tình của Tô Tùy Ảnh, chưa chắc cô ấy đã chịu thiệt.
Nhưng ngộ nhỡ thì sao? Mạc Tiểu Thu không muốn đánh cược vào ngộ nhỡ.
“Cô là...?” Người đàn ông hỏi Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu tự giới thiệu, “Tôi là bạn của Tô Tùy Ảnh, thật ra lần này tôi cùng cô ấy đến xem mắt.” Người đàn ông gật đầu, cũng hiểu được nỗi lo lắng của Mạc Tiểu Thu, bèn nói, “Tôi sẽ truyền đạt lại ý cô cho ông chủ tôi, xin hai cô đợi một lát.” Nói rồi, anh ta nhanh chóng đứng dậy đi mất.
Quả nhiên, ra khỏi tiệm cà phê, người này đi thẳng đến chỗ một chiếc limousine sang trọng.
Anh ta không lên xe mà nói gì đó với người ngồi trên xe, sau đó hấp tấp quay lại.
“Thưa hai cô, ông chủ tôi nói là anh ấy cân nhắc thiếu chu đáo.
Xin hỏi đổi thành ngày mai hẹn ở đây có được không?” Người đàn ông hỏi.
Mạc Tiểu Thu chẳng hiểu ra sao, “Vẫn là ở đây sao còn phải đổi sang ngày mai?”
Người đàn ông cười, “Cần phải dọn dẹp một chút.” Mạc Tiểu Thu cạn lời, người này có bệnh sạch sẽ à? Buổi xem mắt không thành công, Tô Tùy Ảnh gọi điện thoại cho bố mình, nổi nóng hơn mười phút.
Mạc Tiểu Thu cảm thấy ông Ba kể ra rất thương con gái.
Tô Tùy Ảnh đã mắng đến Tam Tự Kinh rồi, vậy mà ông ta vẫn không muốn nhảy ra khỏi điện thoại đánh gãy chân cô ấy.
Nhưng tiếng mắng sang sảng vọng ra thì cô đứng thật xa vẫn nghe được...