Mình trông anh ta cũng không phải người thiếu phụ nữ.
Nếu nói rõ ràng, có khi anh ta sẽ chủ động đề nghị hủy bỏ hôn ước với bố cậu thì sao?” Tổ Tùy Ảnh cười, “Cậu nói đúng.” “Nếu hai cô nói chuyện xong rồi thì có thể quay lại ngồi.” Giọng anh ta lạnh bằng.
Hai người cùng quay đầu lại thì thấy phía đối diện anh ta, một chiếc ghế đã biến thành hai chiếc không biết từ lúc nào.
Cả hai liếc nhau, cùng qua ngồi xuống.
Bản thân người đàn ông này có một loại khí thế uy nghi, tựa như chủ nhân của thế giới này, lạnh lùng nhìn cảnh sắc và con người trên khắp thế gian.
“Hai người thương lượng xong chưa? Ai sẽ đứng ra giải thích?” Anh ta hỏi, ánh mắt lại xoáy vào Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu cạn lời, chuyện này liên quan gì đến người ngoài cuộc như cô! Cô huých Tô Tùy Ảnh một cái, kết quả cô ấy lại giả chết, quyết không nói một câu.
Mạc Tiểu Thu bó tay, ho khan mấy tiếng, “Khụ khụ, thật ra hôm ấy...
Hôm ấy...
Cô ấy đi nhầm nhà...” Nghe vậy, Tô Tùy Ảnh quay sang nhìn Mạc Tiểu Thu, lý do gì tệ hại vậy? Mạc Tiểu Thu trừng mắt lại, có giỏi thì tự đi mà bịa lý do.
“Đi nhầm?” Giọng anh ta lạnh lẽo, “Ba kilomet xung quanh nhà đều là đất của tôi, cô đi nhầm kiểu gì?” Tô Tùy Ảnh liếc Mạc Tiểu Thu, đã bảo lý do này tệ quá mà.
Mạc Tiểu Thu toát mồ hôi lạnh đầy đầu, “Ừm...
Ừm...
Đi nhầm từ Nam ra Bắc...” Tô Tùy Ảnh: “...” Người đàn ông: “...” “Ha ha, ha ha.” Mạc Tiểu Thu cười ngượng ngùng, “Thật sự là nhằm hướng Nam với Bắc đó.
Vốn dĩ trên Bắc dưới Nam đúng không, nhưng cô ấy cầm ngược bản đồ.” Tô Tùy Ảnh trợn tròn mắt, bà cô ơi đừng nói nữa, muốn cô ấy chết luôn hay sao?
Người đàn ông nhìn cả hai, khóe môi chợt khẽ cong.
Nhưng lại vụt biến mất rất nhanh.
“Tôi tên Lạc Tu Nhiên, xin hỏi cô tên gì?” Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu cảm thấy tên người này quen quen, nhưng thật sự không nhớ đã nghe qua ở đâu, dứt khoát không thèm để ý nữa.
“Mạc Tiểu Thu...” Cô nói tên mình, lại nhìn Tô Tùy Ảnh.
Lẽ ra nên hỏi tên Tô Tùy Ảnh chứ nhỉ? “Cô Mạc à, cô Tô là đối tượng kết hôn của tôi, sao tôi có thể không tìm hiểu trước được.” Lạc Tu Nhiên hờ hững nói.
Tức là đã điều tra Tô Tùy Ảnh rồi? Mạc Tiểu Thu cười gượng, “Anh có thể gọi tôi là Tiểu Thu.
Cô Mạc nghe xa lạ quá.” “Được.” Lạc Tu Nhiên tỏ vẻ biết lắng nghe, rồi nhìn sang Tô Tùy Ảnh, “Vậy tôi cũng gọi cô Tô là Tùy Ảnh nhé.” Tô Tùy Ảnh cúi đầu, nói đồng ý.
Mạc Tiểu Thu ghé mắt nhìn sang, phát hiện cổ Tô Tùy Ảnh ửng hồng.
Mạc Tiểu Thu chửi thẩm, điệu bộ ngây thơ này phổi với lớp trang điểm đậm quyến rũ trên mặt hình như không hợp cho lắm? Có điều Mạc Tiểu Thu cũng mừng thay cho Tô Tùy Ảnh.
Trong dáng vẻ Tô Tùy Ảnh thì chí ít cô ấy cũng không ghét đối tượng hẹn hò.
Đầu có xuôi đuôi mới lọt, có lẽ bọn họ có thể may mắn trở thành một cặp đôi ngọt ngào cũng nên.
Sau buổi xem mắt, Tô Tùy Ảnh không còn nhắc đến chuyện hủy hôn nữa, cũng hòa thuận hơn với ông già chết tiệt nhà mình.
Thế là số lần về nhà nhiều lên, số lần về căn hộ lại ít đi hẳn.
Mạc Tiểu Thu đặc biệt sợ một ngày nào đó Tô Tùy Ảnh thình lình kết hôn, rồi bảo cô muốn lấy lại căn hộ này, khi ấy cô sẽ không có nhà để về mất.
Cân nhắc đến cuộc sống mưu sinh, Mạc Tiểu Thu quyết định tâm tình với Tô Tùy Ảnh một phen.
“Khi nào cậu kết hôn?” Mạc Tiểu Thu đắp một lát dưa chuột lên mặt Tô Tùy Ảnh.
“Không biết nữa.
Tùy ông già sắp xếp thôi.” Tô Tùy Ảnh hờ hững nói, cũng dán một lát dưa chuột lên mặt Mạc Tiểu Thu.
Xem,lúc trước toàn gọi là “ông già chết tiệt, ông già chết tiệt,“ giờ đã biến thành “ông già” rồi.
Thứ con gái thay đổi xoành xoạch! “Thế lực của gia đình Lạc Tu Nhiên lớn đến vậy à?” Mạc Tiểu Thu nhớ trước kia Tô Tùy Ảnh từng nói với mình, làm như vô tâm hỏi.
Tô Tùy Ảnh cho một miếng dưa chuột vào miệng, “Ừ, nghe nói nhà họ Lạc có quyền thể lớn cả trong lẫn ngoài nước.
Nhà họ Tô mình chỉ làm mưa làm gió trong nước thôi, còn Lạc Tu Nhiên người ta nói một câu là có thể rung chuyển thế giới đấy.
Cũng không biết ông già làm sao bám víu được người ta.” “Chậc, chậc, chậc, còn chưa gả qua mà cậu đã nói đỡ cho người ta thế kia!” Nghe Tô Tùy Ảnh nói vậy, Mạc Tiểu Thu mới yên tâm.
Nếu nhà họ Tô quả thật như Tô Tử Hằng nói, Tô Tùy Ảnh cũng sẽ không bị ép phải rời bỏ quê hương.
“Ôi dào, mấy hôm trước mình lại gặp Lạc Tu Nhiên một lần, anh ta bao nguyên nhà hàng luôn, còn trải thảm nữa, trước kia mình từng ăn ở nhà hàng đó rồi, tay nghề đầu bếp ra sao mình còn lạ gì, không ngờ món bò bít tết hôm ấy lại ngon ghê gớm.
Sau này mình mới biết, thì ra Lạc Tu Nhiên mang cả đầu bếp nhà anh ta đi theo.” Tô Tùy Ảnh nói, dáng vẻ như một thiếu nữ si tình, “Anh ta thật khác người.” Quả thật khác người, bệnh sạch sẽ cao độ.
Mạc Tiểu Thu chửi thầm.
Cô nhớ rõ lần trước ở nhà anh ta, anh ta bắt cô mang bọc giày mới được vào phòng.
Đó cũng đâu phải phòng thí nghiệm vô trùng chứ! Mạc Tiểu Thu bớt một mối lo, bắt đầu toàn lực vùi đầu vào công việc.
Hiệu suất làm việc của phòng nhân sự Tinh Vũ khá cao, chỉ mới vài ngày đã cung cấp tư liệu của một trăm người, lại còn đã được sàng lọc qua.
“Cô xác định đã sàng lọc rồi ấy hả? Sao còn nhiều người thế?” Mạc Tiểu Thu thấy khó hiểu.
Chị gái phòng nhân sự cười, “Cô biết rồi đấy, thành phố S có bao nhiêu người ôm mộng làm diễn viên chứ, nhưng cơ hội chỉ có nhiêu đó, lấy đâu ra lắm phim cho người mới đóng được.
Thế nên nhiều người chọn cách đi đường vòng, bước chân vào ngành trước rồi tính tiếp.
Có điều lúc tuyển chọn, chúng tôi cũng đặt ra tiêu chuẩn trình độ chuyên môn.
Nên cô cứ yên tâm mà chọn, chuyên môn của những người này đều qua cửa.” Mạc Tiểu Thu cười khổ, “Cảm ơn cô nhé.” Chị gái nhân sự cười, “Không có gì, Giám đốc Tô đích thân đến thông báo, đây là việc chúng tôi phải làm mà.”