Lạc Tu Nhiên im lặng trong thoáng chốc, “Cô nói đúng, như thế quả thật sẽ ảnh hưởng đến cô ấy, ngày mai tôi sẽ thương lượng với ông Ba nhà họ Tô hủy bỏ hôn ước.” “Này!” Mạc Tiểu Thu tức điên, “Sao anh có thể tùy tiện hủy hôn chứ! Anh làm thế thì sau này Tùy Ảnh còn mặt mũi nhìn ai?” Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu bằng ánh mắt khó hiểu, “Người nói đính hôn trên danh nghĩa làm cô ấy lỡ làng là cô, nói hủy hôn gây ảnh hưởng đến cô ấy cũng là cô.
Vậy cô nói nghe xem, cô muốn xử lý thế nào?” Mạc Tiểu Thu ngập ngừng mãi mới nói, “Anh không thể tìm hiểu những ưu điểm của cậu ấy rồi thích cậu ấy được ư?” Lạc Tu Nhiên đáp, lạnh nhạt mà kiên quyết, “Không được.” “Anh!” Mạc Tiểu Thu tức giận thở hổn hển, chỉ hận không thể đánh Lạc Tu Nhiên một trận.
“Còn nữa, cô không cần tốn công nghĩ cách trốn làm gì.
Vài ngày nữa bác sĩ sẽ đến, nếu ông ta nói cô không bị làm sao, cô có thể đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản.
Cô cứ ở lại đây làm khách vài ngày đi.” Lạc Tu Nhiên nói, sau đó nhìn sang Danton, “Bác sĩ, có lẽ ông cũng nên đi rồi đấy? Tôi hi vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ông làm thế này.” Danton tỏ ra xấu hổ, ông ta cũng chỉ có ý tốt thôi mà, “Tôi biết rồi, xin lỗi cậu, sau này sẽ không như thế nữa.” Hai người nói xong rồi đi mất, Mạc Tiểu Thu tức chết đi được.
Sớm biết Lạc Tu Nhiên là người như vậy, lúc trước cô đã không khuyên Tô Tùy Ảnh đi xem mắt với anh ta.
Trong lúc đó, Tô Tùy Ảnh đẹp tung cửa phòng ông Ba, người trong phòng khẽ giật mình, vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
“Khoan đã, anh là ai? Sao tôi chưa thấy anh bao giờ?” Tô Tùy Ảnh đang lửa giận ngút trời, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, bèn đâm thọc mấy câu.
“Hư đốn!” Ông Ba gõ mạnh gậy chống xuống đất, “Khách của bố mà mày muốn quát thì quát à? Thật là càng ngày càng không có phép tắc gì cả!” “Sao nào? Có chuyện giấu giếm tôi nên không dám để tôi biết hả?” Tô Tùy Ảnh lạnh lùng châm chọc, “Cũng phải, chân tướng chuyện đính hôn cũng gạt tôi thì còn gì không dám gạt? Hay là nói, đứa con gái này ngoài vai trò làm công cụ trao đổi lợi ích ra thì còn tác dụng gì với ông không?”
“Cậu ra ngoài trước đi.” Ông Ba bình tĩnh nói.
Người kia rời đi, đóng cửa phòng lại rồi lắc đầu thở dài.
“Mày biết rồi à?” Ông Ba ngồi xuống, cất tiếng hỏi.
“Sao nào? Tôi không nên biết à? Từ đầu chí cuối, tôi chỉ là công cụ của ông, người ta đã không muốn cưới tôi thì thôi, sao ông cũng đối xử với tôi như vậy? Để tôi đi xem mắt với anh ta, lại không cho tôi biết sự thật, khiến tôi gửi gắm tình cảm không đúng chỗ, khiến tôi thành trò cười cho kẻ khác!” Tô Tùy Ảnh kích động gào thét.
“Nếu cho mày biết, liệu mày có đi xem mắt không?” Ông Ba hỏi, “Dù tính tình cậu Lạc hơi kỳ lạ nhưng lại là một đối tượng kết hôn không tồi, nếu mày có thể khiến cậu ta thích mày thì hôn nhân của hai đứa sẽ đem lại lợi ích to lớn cho cơ nghiệp nhà họ Tô.”
“Lợi ích...
Ha ha ha...
Lợi ích...” Tô Tùy Ảnh gần như đã phát điện, “Bảo tôi đến cửa van xin người ta thích mình là nhằm đem lại lợi ích cho nhà họ Tô? Vì tiền, ông có thể hi sinh mẹ tôi, giờ lại muốn hi sinh cả tôi? Ông không sợ làm quá nhiều việc ác, đến lúc cuối đời không kẻ tống chung à?”
“Bốp!” Ông Ba vung một cú bạt tai, “Nói bậy bạ!” Ông Ba ôm ngực, vẻ mặt hơi đau đớn, “Cút! Mày cút ngay cho bố!” Tô Tùy Ảnh che mặt, bật cười, “Đây là ông bảo tôi đi đấy nhé, tôi đi rồi, ông đừng hòng bảo tôi quay về!” Dứt lời, Tô Tùy Ảnh dứt khoát quay lưng đi.
Lúc ra đến cửa, thấy vợ kế của bố mình đang nở nụ cười, rõ ràng là biết bọn họ mới cãi nhau vì chuyện gì.
“Cô đừng trách người ta không thích mình.
Dù sao thì cô cũng không có mẹ từ bé, không có ai quan tâm dạy dỗ, danh gia vọng tộc dĩ nhiên chướng mắt.
Có điều cô cứ yên tâm, làm mẹ kế, tôi sẽ không bạc đãi cô, sẽ giúp cô tìm chồng, nhưng khi ấy cô cũng đừng kén cá chọn canh quá, có người vừa ý là may rồi, cô nói có phải không?” Người phụ nữ này vẫn quý phái như xưa, những lời bà ta thốt ra lại cực kỳ thái quá.
Cơn phẫn nộ của Tô Tùy Ảnh lên đến đỉnh điểm, lúc này cô chợt bình tĩnh lại, đi từng bước về phía người phụ nữ kia.
Mặt bà ta biến sắc, bà ta nhìn Tô Tùy Ảnh như thể đang đối đầu với địch, “Cô, cô muốn làm gì?” Tô Tùy Ảnh cười lạnh tanh, vung tay tát, “Bà vốn chẳng có danh phận gì ở nhà họ Tô chúng tôi cả, có quyền gì mà lên tiếng? Bây giờ tôi sẽ cho bà biết phép tắc của nhà họ Tô là như thế nào, đừng để người ta tưởng nhà họ Tô không quản nổi một ả tình nhân!”
Nhân viên đi làm ở Tập đoàn Lạc thị ai nấy đều ngạc nhiên khi phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.
Bên cạnh Tổng Giám đốc Lạc Tu Nhiên của Tập đoàn Lạc thị thường chỉ có mình Ivan, nay đột nhiên có thêm một cô gái.
Cô gái này có ngoại hình bình thường, vóc dáng...
Làm gì có cái gọi là vóc dáng nữa, nhưng cô ấy hết sức to gan, không hề e dè trước sự lạnh lùng đáng sợ và ánh mắt chớ-lai-gần của anh Lạc.
“Tùy Ảnh là một cô gái rất có tình có nghĩa, lúc tôi thất nghiệp có cậu ấy nuôi, còn tế nhị bảo tôi nấu cơm trừ nợ để tôi đỡ ngại, dù bình thường cậu ấy ăn nói hơi chua ngon nhưng bụng dạ lại dễ mềm lòng...” Lạc Tu Nhiên xoa trán, nhìn Mạc Tiểu Thu huyên thuyên không dứt, “Cô không mệt à? Đi uống nước đi.” “Không cần, tôi không mệt.” Mạc Tiểu Thu cười, “Tùy Ảnh còn nhiều ưu điểm lắm, đợi tôi kể hết cho anh nghe rồi, anh sẽ biết cậu ấy là một cô gái tốt đến nhường nào.” Lạc Tu Nhiên chịu thua, “Tôi biết cô ấy là một cô gái tốt.” “Vậy mà anh còn bảo sẽ không cưới cô ấy?” Mạc Tiểu Thu hỏi, “Sao anh không tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, đừng vì nhất thời tùy hứng mà đánh mất một người vợ tốt.”