Lúc hai người mới quen, tôi suốt ngày nghe Tùy Ảnh nói anh tốt thế nào...” “Cảm ơn Tùy Ảnh đã khen ngợi.” Lạc Tu Nhiên hờ hững đáp, thầy Mạc Tiểu Thu còn muốn nói tiếp, anh ta bất đắc dĩ nói, “Cô Mạc, cô nghỉ một lát đi.” Mạc Tiểu Thu chán nản, “Muốn tôi nghỉ một lát? Được, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh bị bệnh gì? Không thì anh thả tôi về đi...” “Ivan! Đưa cô Mạc về phòng nghỉ ngơi!” Lạc Tu Nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Ivan xuất hiện đúng lúc, cung kính “đưa” Mạc Tiểu Thu về phòng.
Mạc Tiểu Thu vặn hỏi Ivan, “Rốt cuộc anh Lạc bị bệnh gì, anh có biết không?” Ivan cười, “Cô Mạc thật thích đùa.
Anh Lạc làm gì có bệnh, mấy lời thế này nên cẩn trọng khi nói.
Lạc thị là công ty niêm yết, một câu đùa như thế của cô có thể khiến thị trường chứng khoán lao dốc, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn nhân viên phải thất nghiệp đấy.
Tôi nghĩ cô Mạc cũng không muốn chứng kiến cảnh đó đâu nhỉ?” Mạc Tiểu Thu sửng sốt, “Anh nói thật ư?” Chỉ một câu nói Lạc Tu Nhiên bị bệnh là có thể khiến thị trường chứng khoán lao dốc? Người đâu phải làm bằng sắt, sao có thể không mắc bệnh được?
Ivan cười, “Tôi nói thật, nên cố Mạc tuyệt đối đừng nói đùa như thế với ai khác ngoài tôi ra.
Nhỡ lan truyền ra bên ngoài sẽ không hay.” Mạc Tiểu Thu gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Dù không biết Ivan có lừa mình không, nhưng Mạc Tiểu Thu quyết định sẽ không mạo hiểm.
Cô không rành kinh tế, ngộ nhỡ gây nên hậu quả xấu sẽ không hay.
Mạc Tiểu Thu quyết định thay đổi chiến lược, nếu đã không thể biết được hai người vốn đang ổn thỏa sao tự dưng lại cãi nhau rồi chia tay, vậy thì trước tiên tìm hiểu xem Lạc Tu Nhiên đến cùng là bị bệnh gì.
Tuy Lạc Tu Nhiên và Ivan không nói ra, nhưng Mạc Tiểu Thu dám cá Lạc Tu Nhiên bị bệnh.
Có hai lý do, thứ nhất là thái độ nói chuyện của bác sĩ Danton ngày hôm đó, thứ hai là mỗi lần bị cô hỏi, Lạc Tu Nhiên đều chọn cách lảng tránh vấn đề.
Mạc Tiểu Thu cũng thấy lạ, dù cô và Lạc Tu Nhiên tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác mình hiểu rõ con người Lạc Tu Nhiên.
Nếu là chuyện không đâu, Lạc Tu Nhiên sẽ lạnh lùng khịt mũi xem thường, chứ không tỏ vẻ lảng tránh.
Vậy ra Lạc Tu Nhiên là một “cậu bé” thành thật, không biết nói dối? Mạc Tiểu Thu bị suy đoán của mình hù dọa...
Ngẫm lại gương mặt lạnh bằng của Lạc Tu Nhiên, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vị bác sĩ mà Lạc Tu Nhiên nói còn chưa tới thì nhà anh ta đã có một vị khách bất ngờ.
“Nếu cô không muốn gặp cậu ta thì có thể bảo cậu ta đi.” Lạc Tu Nhiên cầm một cuốn sách trên tay, lạnh nhạt nói.
Mạc Tiểu Thu nhìn chàng trai vốn từng tỏa sáng rực rỡ, từng kiêu ngạo tùy hứng, mãi mà không biết nói gì.
Để anh đi thì sao, cô còn thiếu nợ anh nhiều như vậy, còn bản hợp đồng đã ký với anh, cô không có năng lực trốn tránh anh cả đời, sớm muộn gì cũng phải gặp thì tránh được lần này rồi sao nữa? Mạc Tiểu Thu đi mấy bước rồi ngừng, hít sâu một hơi, lại đi mấy bước ra cửa...
“Ivan, mời cậu Tần về, bảo cô Mạc không muốn gặp cậu ta.” Lạc Tu Nhiên ra lệnh.
“Khoan đã, khoan đã!” Mạc Tiểu Thu vội chạy tới ngăn Ivan lại, “Tôi...
tôi đi gặp anh ta một lát.” Nói rồi, cô không đợi Lạc Tu Nhiên phản hồi mà chạy biển xuống tầng dưới.
“Ivan, phái người âm thầm trông chừng, đừng để cầu Tần làm cô Mạc bị thương.” Thấy Mạc Tiểu Thu đã chạy mất hút, Lạc Tu Nhiên ra lệnh.
Ivan chần chừ, thấy Lạc Tu Nhiên lạnh lùng nhìn sang bèn hỏi, “Ông chủ, anh không sợ cô Mạc không nỡ bỏ anh Tần à?” Lạc Tu Nhiên dời mắt, “Nếu cậu Tần là người đáng để gửi gắm, vậy thì cô Mạc có thể có được hạnh phúc của mình, cũng là chuyện tốt.” Vậy còn hạnh phúc của anh thì sao? Ivan thầm đau lòng thay ông chủ nhà mình.
Đây là tình yêu cao thượng đến nhường nào chứ! Thấy Ivan vẫn không nhúc nhích, Lạc Tu Nhiên đặt cuốn sách trên tay xuống, “Ivan, cậu theo tôi lâu vậy hẳn phải biết tôi không thích bị người ta phỏng đoán tâm tư lung tung.
Tôi không có tình cảm nam nữ gì với cô Mạc cả.” Lạc Tu Nhiên nói chắc nịch, nhưng hiển nhiên Ivan không tin.
Nhiều năm nay, chỉ có cô Mạc là có thể bước vào căn phòng này, nếu bảo anh ta không có tình cảm gì với cô Mạc thì ai mà tin? “Còn chưa chịu đi?” Lạc Tu Nhiên lạnh lùng lườm Ivan.
Ivan sực nghĩ ra, ông chủ mình thích ai là chuyện của ông chủ, anh ta tự tiện phỏng đoán thế này quả là quá phận thật.
“Xin lỗi ông chủ, tôi đi ngay đây.” Ivan đi xuống tầng dưới, Lạc Tu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạc Tiểu Thu đang chầm chậm đi ra cổng.
Lạc Tu Nhiên dời mắt, giơ sách lên trước mặt nhưng mãi không lật sang trang mới.
Mạc Tiểu Thu hơi chần chừ, muốn quên đi chuyện hôm ấy nhưng lại vẫn nhớ như in.
Cô nhớ Tần Ngạn gần như phát cuồng, cũng nhớ lời xin lỗi đầy ân hận của Tần Ngạn vào phút cuối.
Cô muốn hận Tần Ngạn nhưng không hận được, muốn tha thứ cho anh, lại sợ anh làm tổn thương mình lần nữa.
Cô không biết mình bị làm sao, trước kia chẳng bao giờ thế này, có chuyện gì cùng lắm ăn một bữa là khá lên ngay.
Ăn một bữa...
Phải rồi, sở dĩ cô chưa quên được chuyện hôm ấy đều là lỗi của Lạc Tu Nhiên, vì anh ta không cho cô ăn no nên cô mới không quên được!
Tần Ngạn đứng ngoài cửa nhìn Mạc Tiểu Thu đi từng bước một về phía mình, tâm trạng mỗi lúc một nặng nề hơn.
Anh không biết phải giải thích thế nào mới có thể khiến cô tha thứ cho mình.
Nếu cô không tha thứ cho anh, anh phải làm sao đây?
“Em vẫn đang là người đại diện của tôi đây, khi nào em mới chịu về đi làm?” Nói xong, Tần Ngạn cũng muốn cho mình một cái tát! Mạc Tiểu Thu nhìn anh, “Anh còn mặt mũi bảo tôi về làm người đại diện cho anh à?” Người đàn ông này mặt dày quá thể “Đừng quên em vẫn còn hợp đồng, còn cả giấy nợ! Em muốn quỵt nợ à?” Tần Ngạn cứng đầu cứng cổ.
Anh chẳng có cách nào khác, suy nghĩ suốt mấy ngày nay cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Mạc Tiểu Thu quên đi chuyện hôm ấy.