Sắc trời sáng rõ, mới sáng sớm mà trời đã nắng chang chang, tiếng ve kêu liên tục trên cây khiến người
ta vô cùng vui vẻ. Có điều, khác với cái nóng oi bức của hôm qua, hôm nay trời có gió. Đây có lẽ là đợt nắng nóng cuối cùng. Thời tiết nóng bức kéo dài hơn hai tháng cuối cùng cũng trôi qua theo kỳ nghỉ hè.
Lâm Thiển vẫn còn ngủ mê man, bị Cố Thành Kiêu giày vò cả đêm, cô mệt đến mức muốn mắng chửi cả khu phố.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động để bên cạnh reo lên.
Cô nhíu mày rồi vùi đầu vào chăn. Thế nhưng tiếng chuông ma quái ấy vẫn không ngừng vang lên inh ỏi bên tai cô. Cô tức tối bắt máy, hậm hực thức dậy bày tỏ sự bất mãn của mình, “Alo?” “Cậu Thiển, tớ đến trước cửa Thành Để rồi.”
Là giọng của Phạn Phạn, cô dụi mắt, lúc này mới nhớ ra, hôm qua sau khi về phòng cô đã gửi tin nhắn bảo Phạn Phạn sáng nay sang đây ngắm mây soái ca.
“Hả, sao cậu đến sớm vậy?” “Không sớm đầu chị hai, mặt trời đã lên cao rồi, tớ phơi nắng sắp khô quắt đây này.” “Vậy cậu vào nhà đi, đứng bên ngoài làm gì?” “Lần đầu tớ đến, da mặt mỏng, vừa vào đến cửa Thành Để đã run chân” “Thỏ đế” Lâm Thiển ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, nói: “Năm phút, tớ ra ngay.”
“Được, nhanh lên.”
Trong phòng chỉ còn mình cô, không biết Cố Thành Kiêu đã rời giường từ khi nào. Đêm qua làm nhiều lần vậy mà anh vẫn có thể dậy trước cô, cô thật bái phục.
Cô mặc kệ tất cả mà lê cái thân tàn tạ vào toilet. Hôm nay nhà đông người, cô thân là nữ chủ nhân mà không xuống chào hỏi thì thật thất lễ.
Mặc dù hai chân hơi run, nơi nào đó cũng đau buốt, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt và thay quần áo.
Tất cả mọi người đều đang ở khu giải trí lầu một. Đây là thời gian thư giãn hiếm có của bọn họ.
Cố Thành Kiêu đang ngồi trên sofa uống trà.
Tống Cảnh Du và Ngụy Nam đang thi ném phi tiêu. Chẳng những bọn họ thi ai ném chuẩn, mà còn thi xem ai ném được nhiều phi tiêu vào bia nhất.
Tống Cảnh Du nhắm đúng hồng tâm rồi phóng “vút” một cái, phi tiêu chuẩn xác ném văng phi tiêu của Ngụy Nam, vững vàng chiếm cứ vị trí hồng tâm. “Ha ha, tôi thắng rồi!”
Ngụy Nam có phần không phục, “Lâu quá không chơi nên ngượng tay, trước đây có lần nào cậu thắng được tôi chứ? Thằng nhóc cậu lén tập luyện ở đâu hả?”
Tống Cảnh Du khiêm tốn nói: “Tôi ăn may, ăn may thôi.”
Ngụy Nam: “Tiếp tục!” Ở bên khác, Trịnh Tử Tuấn, Thẩm Tự An, Cao Kỳ Khâm và Ninh Trí Viễn vừa khéo hợp thành một bàn mạt chược, tiếng xếp bài lách cách vang dội.
“Ừ!” Hôm nay vận may của Cao Kỳ Khâm không tệ, thắng được không ít tiền xu từ mấy người anh trai. Thẩm Tự An: “Lại ù, hôm nay cậu ù mấy lần rồi?”
Cao Kỳ Khâm cười hì hì: “Số hên có cản cũng không được, ha ha ha xin lỗi các anh trai và lão Đại.” Trịnh Tử Tuấn: “Trông thằng nhóc con cậu rạng rỡ như thế, vậy mau ra ngoài tản bộ một vòng đi, nói không chừng sẽ gặp được cô gái nào đó.” Ninh Trí Viễn: “Đúng đấy, tôi thấy vầng trán cậu đầy đặn, có phúc tướng, đây là tướng đại phú đại quý, năm nay cậu 25 tuổi, sẽ gặp được hoa đào của đời mình đấy.” Cao Kỳ Khâm: “Bác sĩ Ninh, anh đổi nghề xem tướng từ khi nào vậy?” Ninh Trí Viễn: “Tôi không thể có vài sở thích nho nhỏ ngoài, thuật hả?” Cao Kỳ Khâm: “Được được, vậy thì xin nhận lời chúc của anh.”
Lúc này, Lâm Thiển hấp tấp từ phòng khách chạy vào, “Chào mọi người, tôi đến muộn, mọi người đang chơi hả?”
Vội vã chào hỏi xong, cô lại quay đầu muốn đi, Cố Thành Kiêu gọi cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Phạn Phạn đang đứng ngoài cửa xấu hổ không dám vào, em ra đón cô ấy.”
Nghe thấy Phạn Phạn tới, cả đám bắt đầu ồn ào, Ninh Trí Viễn nói: “Xem tôi nói cái gì ấy nhỉ, sẽ gặp được hoa đào của đời mình, nói cái gì là chuẩn cái đó.”
Trịnh Tử Tuấn cũng trêu ghẹo: “Tiểu Cao, hoa đào của cậu tới rồi kìa, còn không mau ra đón?”
Thẩm Tự An: “Sói nhiều thịt ít, thanh niên trai tráng nên nắm chắc cơ hội, nếu không thì thịt sẽ bị lũ sói bên cạnh cướp mất đấy.” Cao Kỳ Khâm bị đám anh em nói đến xấu hổ vô cùng, “Tôi đi thì các anh sẽ ba thiếu một đấy.” “Tôi lên!” Cố Thành Kiêu đứng dậy đi tới.
Lâm Thiển vội hỏi: “Có đi không vậy? Bên ngoài nóng lắm, đừng để Phạn Phạn đợi lâu.” Cao Kỳ Khâm đỏ mặt nhường chỗ ngồi, mất tự nhiên gãi đầu, “Tôi đi được không?” Ngụy Nam gào lên: “Sao vẽ vời vậy, cậu không đi là tôi đi đấy!”
“Tôi đi tôi đi.” Cao Kỳ Khâm lập tức chạy theo Lâm Thiên, “Chị dâu, tôi đi với chị.”
Sau lần gặp mặt đó, mấy chiến sĩ đều có ấn tượng rất tốt với Phạn Phạn. Cô gái mập mạp nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Đặc biệt là Ngụy Nam, anh còn tỏ thái độ công khai nói là muốn theo đuổi Phạn Phạn. Nhưng hình như Phạn Phạn thích kiểu thư sinh như Cao Kỳ Khâm hơn, cho nên Ngụy Nam đã rộng lượng buông tay. Bây giờ Ngụy Nam đã có thể cùng với mọi người thoải mái vui vẻ trêu đùa Cao Kỳ Khâm. Ngoài cửa Thành Đế, Phạn Phan đứng cho chiếc ô màu xanh nhạt, nóng đến đầu và đầy mồ hôi, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn trắng hồng như trái đào mật chín mọng.
“Phạn Phạn, cậu có bị ngốc không vậy, trời nắng chang chang thế này mà cứ đứng chờ ở ngoài, mau vào đây!”
Phạn Phạn che ô chạy về phía Lâm Thiển, phát hiện có Cao Kỳ Khâm đi theo sau thì vẻ mặt tùy tiện thoáng chốc trở nên ngượng ngùng, nũng nịu nói: “Vẫn còn may, hôm nay có gió.”
“... Gió cái đầu cậu á, bị bệnh hả?”
Mặt Phạn Phạn hơi đơ ra, lập tức gật đầu mỉm cười: “Ừ, tớ sắp bị cảm nắng rồi.” Lợi dụng bị dù che khuất, cô nàng nhướng mày ra hiệu với cô: Cậu mới có bệnh đấy! Lâm Thiển nổi da gà, phối hợp quay người đi vào nhà, “Đi thôi đi thôi.”
Lâm Thiển chạy đằng trước, Phạn Phạn và Cao Kỳ Khâm chậm rãi đi sau. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc đầm trắng có thắt lưng cao che đi vòng eo thùng phi của mình, nhưng đổi lại càng làm nổi bật vòng một đầy đặn. Mặc dù Phạn Phạn khá tròn trịa, nhưng mặt mũi rất xinh đẹp. Thế nên ngoài cô nàng ra thì danh hiệu “Cô bé dễ thương ngày hè” này không thể là dành cho ai khác.
Cao Kỳ Khâm khá cao, muốn nói chuyện với cô mà cứ bị ô đâm trúng.
Thế là, cậu ta dứt khoát nói: “Cô thấp như thế, hay là để tôi cầm ô giúp cô.”
“...” Phạn Phạn không biết nên vui hay buồn. Cao Kỳ Khâm nhận lấy ô từ tay Phạn Phạn, dùng tự thể bình thường nhất để cầm ô, thế nhưng chiếc ô lại lệch khỏi Phạn Phạn.
“Anh giơ ô cao quá, mặt tôi đều phơi ra ngoài nắng hết rồi.”
“Phơi nắng nhiều tốt mà, nó giúp tăng chiều cao.”
“...” Phạn Phạn hít sâu, may mà đoạn đường này không dài, cố nhịn được. Lâm Thiển đi phía trước bật cười. Không được, mình không thể vui cười một mình, phải cho mọi người vui cùng.
Cao Kỳ Khâm hạ thấp ô xuống một chút, lưng cũng hơi khom xuống. “Hay là để tự tôi cầm đi.” Phạn Phạn lấy ô lại.
Cao Kỳ Khâm vuốt tóc, vì để ô không đâm trúng, cậu ta đành phải nhích ra một đoạn.
rioannieTruyện j mà dài dòng viết lan man tùm lum, nữ chính tưởnh đâu lúc đầu mạnh mẽ khôn ngoan ai dè về sao thấy kiểu hiền mà ngu sao sao,lo chuyện bao đồng, còn Lâm Du thì thôi ngu vãi , nhu nhược yếu đuối .đọc nửa chừng thôi bỏ lun - sent 2024-06-02 11:51:14
tieuthu_tienxubộ truyện chuẩn đỉnh của chóp, như bộ phim truyền hình dài tập mà không muốn có tập cuối vậy. Cứ đọc hoài đọc miết theo diễn biến của các nhân vật, của các gia đình siêu cuốn. cảm ơn tg. - sent 2023-07-15 13:54:42
dothithanhhienDuyệt thẻ giúp mình với ad!! - sent 2023-07-03 11:45:10
Duyên Nguyễn1666999797Duyệt thẻ giúpp m nhaaaaaaaaa !!!!!! - sent 2023-04-10 08:46:39
hotrodoctruyen@Hảo Phan1605113895 Bạn đọc chương vip mới không có qc nha - sent 2023-03-04 19:20:51