Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 305: Công khai bí mật

/1093
Trước Tiếp
Hôn lễ gần kề, nhà họ Lâm và nhà họ Tống đều tự mình chuẩn bị. 1 1 Để biểu đạt thành ý hối lỗi, nhà họ Tống đứng ra nhận toàn bộ công việc tổ chức hôn lễ và đặt khách sạn. Nhà họ Lâm không cần phải vất vả chuẩn bị gì cả.

Trong lúc thỏa thuận sính lễ, nhà họ Tống cũng ra tay rất hào phóng, tặng trước một căn biệt thự cao cấp hàng tỉ đồng cho Lâm Tiêu, hơn nữa chỉ có một mình Lâm Tiêu đứng tên. Ngoài ra nhà họ Tống còn tặng 10% cổ phần Quốc tế Lam Thành dưới danh nghĩa của Lâm Tiêu.

Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc khá hài lòng.

Tại nhà họ Tống, Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyến tiền luật sư ra khỏi cửa. Nhìn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần trên bàn, Tống Vĩnh Niên đau lòng thở dài thườn thượt.

Trần Tuyền nhìn thấy vẻ mặt u sầu của chồng thì khuyên nhủ: “Ông cũng đừng thở dài nữa. 10% cổ phần này là phải chi, muốn đạt được mục đích thì phải trả cái giá tương xứng.”

“Tôi biết chứ, nhưng tự nhiên tặng không miếng bánh ngon cho người ta, tôi thấy đau lòng.” Ông ta liếc mắt nhìn Tống Đình Uy đang chơi game trên sofa, tức giận mắng: “Chơi gì mà chơi, con còn rảnh ở đó chơi, có thể hiểu chuyện một chút không?” Tống Đình Uy liếc mắt nhìn ông ta, quay lưng tiếp tục chơi.

“Con...”

“Thôi thôi, ông tức giận với nó làm gì. Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải tuyên truyền tin tức hôn lễ. Lần hủy hôn trước đã khiến người ngoài đánh giá chúng ta không ra gì, tóm lại bây giờ phải lấy lại chút danh dự cho nhà họ Tông.”

Tống Vĩnh Niên gật đầu: “Tôi bảo thư ký đi sắp xếp gặp mặt phóng viên rồi.” “Ừ, mời phóng viên truyền thông nổi tiếng chút, còn phải mời mấy tạp chí lá cải nữa. Đến đó hỏi xem phải viết tin tức thế nào cho cảm động, duyệt xong xuôi rồi mới cho đăng báo. Chúng ta không thể nào tiết kiệm khoản tiền này được.” “Cái này không thể tiết kiệm, cái kia không thể tiết kiệm, vậy bà cho rằng nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền hả?”

“Ông à, đã tới nước này thì ông phải nhìn xa trông rộng một chút. Chỉ khi liên hỗn hoàn tất thì chúng ta mới có thể cậy nhờ vào nhà họ Lâm được.”

Tống Vĩnh Niên vừa bực bội, vừa bất lực. Trong lòng ông ta cũng hiểu, chỉ là khó chấp nhận được sự chênh lệch này. Từ trước tới nay, nhà họ Tống là danh gia vọng tộc chốn Thủ đô. Uy tín cao, quan hệ rộng, cơ nghiệp hùng mạnh, nhưng vài năm gần đây vì quản lý không tốt cho nên mới dần sa sút.

Còn nhà họ Lâm lại giống như được thần linh phù hộ vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua sinh tử. Hiện giờ họ lại còn chiếm được vị trí hiếm hoi trên đỉnh kim tự tháp của giới thương nhân. Trước đây là nhà họ Lâm muốn nhờ vả nhà họ Tống, vậy mà bây giờ nhà họ Tống phải nhờ vả lại nhà họ Lâm.

Trước đây người muốn kết thông gia với nhà họ Tống nhiều như sao trên trời. Vậy mà bây giờ, chỉ vì lấy lòng nhà họ Lâm, nhà họ Tống phải rước một kẻ bị bệnh thần kinh về nhà.

Sự chênh lệch này khiến Tống Vĩnh Niên cảm thấy bị sỉ nhục.

Trần Tuyền kiên nhẫn an ủi, khuyên giải chồng: “Chỉ cần chúng ta tổ chức hôn lễ thật long trọng, nhất định cổ phiếu Lam Thanh sẽ tăng giá lại. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không phải bị động như thế nữa. Đúng rồi Đình Uy, ngày mai Lâm Tiêu đi thử áo cưới, con cũng tới đó đi.”

Vẻ mặt Tổng Đình Uy như bị ép buộc: “Không rảnh.”

“Cả ngày con ở nhà chơi game, sao lại không rảnh: Đình Uy à, bây giờ không giống với ngày trước. Cũng may là Lâm Tiêu chung tình với con, bằng không nhà họ Lâm cũng không thể để ý đến chúng ta. Con mau phải dỗ dành nó cho tốt đi.”

Tống Đình Uy ấm ức, không thể nói rằng bây giờ anh ta đã có người trong lòng. Cho dù không có thì anh ta cũng chẳng muốn liên lạc với Lâm Tiêu.

Tống Vĩnh Niên khó hiểu, hỏi: “Đình Uy, ba thấy gần đây con cũng ít ra ngoài, sao thế? Muốn hồi tâm cũng đâu cần phải như vậy?” “Trước đây con không về thì hai người cằn nhằn, bây giờ không đi thì hai người cũng cằn nhằn. Vậy rốt cuộc ba muốn con làm gì?” “Thôi thôi thôi, ba mẹ không nói nữa.” Trần Tuyền rất rành chuyện dỗ dành con trai và chồng mình, “Nhưng

mà chuyện Lâm Tiêu đến thử áo cưới thì con vẫn nên đi. Hình như con bé đanh đá Lâm Du cũng đi đấy! Chúng ta mà không đi thì không biết con bé đó sẽ quấy rối gì nữa.” Tổng Đình Uy vừa nghe thấy Lâm Du cũng đi thì bắt đầu có hứng thú. Anh ta bỏ điện thoại xuống, hỏi: “Lâm Du cũng đi à? Thật không?” “Ừ, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ là con gái nuôi, có tư cách gì xía vào chuyện nhà họ Lâm chứ? May mà cái đồ thần kinh đó không nghe lời cô ta.”

Tống Vĩnh Niên cân nhắc một chút, bỗng nhiên trong lòng không còn khó chịu nữa, ngược lại đột nhiên cảm thấy vui vẻ thông suốt: “Đúng đấy Đình Uy, con phải dỗ dành Lâm Tiêu cho tốt. Lâm Tiêu là con gái một của Lâm Bồi, nhà họ Lâm đột nhiên phất lên mạnh mẽ, nhưng chẳng phải sau này cũng nhường lại sao? Lâm Tiêu là đồ ngốc, vậy nhà họ Lâm trở thành của con rồi, đúng không?”

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chuyện Lâm Du là con gái nuôi không hề công khai, nhưng cũng chẳng khác nào bí mật công khai trong giới. Vợ chồng nhà họ Tống tính toán trước sau, cuối cùng cũng thông suốt. Trần Tuyền: “Ba con nói đúng đấy! Ngày mai con có chuyện gì cứ hoãn lại, ngoan ngoãn đi thử áo cưới với Lâm Tiêu đi.”

Tống Đình Uy lặng lẽ đáp: “Dạ, được rồi.”

Hôm sau, tại cửa hàng áo cưới nổi tiếng, Lâm Tiêu tới thử áo cưới, Chu Mạn Ngọc và Lâm Du đi cùng. Khoảng thời gian này, Lâm Du đã thử thuyết phục ba mẹ từ bỏ cuộc hôn nhân này vài lần, nhưng chẳng ăn thua.

Cuối cùng cô cũng từ bỏ. Thứ nhất, ba mẹ vốn không nghe lời cô. Thứ hai, quan hệ giữa cô và Lâm Tiêu không dễ gì mới hòa hoãn lại, cô không muốn căng thẳng, cũng không muốn kích thích chị mình.

Mỗi ngày Lâm Tiêu đều uống thuốc, đúng giờ thì đi trị liệu tâm lý, cho nên tình trạng của cô ta đã khôi phục rất nhiều, không khác người bình thường bao nhiêu. Áo cưới của cô ta là đặt may riêng. Bề mặt chiếc váy được thêu thủ công, phía trên đỉnh từng viên kim cương một, tốn rất nhiều thời gian.

“Lâm tiểu thư, mời xem áo cưới.” Chiếc rèm tự động kéo ra, chiếc áo cưới hoa lệ thần thánh thuần khiết xuất hiện trước mặt. Mỗi viên kim cương đều phát sáng rực rỡ, lấp lánh, xa hoa, lóa mắt. Không chỉ có Lâm Tiêu nhìn đến ngày người, Chu Mạn Ngọc cũng ngẩn người theo. “Lâm tiểu thư hài lòng không ạ?” Lâm Tiêu gật đầu: “Đẹp lắm!”.

“Toàn bộ quá trình hoàn thành mất hết ba tháng, vì may thủ công nên tốn rất nhiều thời gian.”

Lâm Tiêu than thở, nói: “May là tôi chưa hủy bỏ như dự kiến, bằng không sẽ không kịp mất.” “Đúng đấy Lâm tiểu thư. À, không đúng, phải gọi là Tống phu nhân. Tống phu nhân, mời cô mặc thử, nếu kích cỡ không vừa thì có thể sửa lại ngay bây giờ.” “Được rồi.” Nhà thiết kế bảo Lâm Tiêu mau vào thay đồ, Chu Mạn Ngọc và Lâm Du chờ ở bên ngoài.

Hốc mắt Chu Mạn Ngọc rưng rưng. Sau khi Lâm Tiêu đi vào, bà ta mới dám rơi nước mắt.

“Mẹ, đang yên đang lành, sao mẹ lại khóc?” “Tiểu Du à, may mà chị con không có chuyện. Nếu nó xảy ra chuyện thì sao mẹ sống nổi?” “...” Nếu như là trước đây, nhất định cô sẽ nói một câu “còn có con”, nhưng bây giờ cô chẳng thể nói lời nào. Chu Mạn Ngọc cầm tay Lâm Du, nức nở: “Tiểu Du, tiếp theo chính là con. Mẹ hi vọng con có thể tìm được người chồng như ý. Mẹ không cầu xin cái gì, chỉ mong các con đều khỏe mạnh bình an.”

Lòng Lâm Du chua xót: “Mẹ, chúng con sẽ tốt cả thôi, mẹ yên tâm.”

Lúc này, cửa lớn bên ngoài tự động mở ra, người bán hàng nhiệt liệt chào đón: “Tống đại thiếu gia, tẩy trang của ngài đã chuẩn bị xong, mời qua bên này.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
rioannieTruyện j mà dài dòng viết lan man tùm lum, nữ chính tưởnh đâu lúc đầu mạnh mẽ khôn ngoan ai dè về sao thấy kiểu hiền mà ngu sao sao,lo chuyện bao đồng, còn Lâm Du thì thôi ngu vãi , nhu nhược yếu đuối .đọc nửa chừng thôi bỏ lun - sent 2024-06-02 11:51:14
tieuthu_tienxubộ truyện chuẩn đỉnh của chóp, như bộ phim truyền hình dài tập mà không muốn có tập cuối vậy. Cứ đọc hoài đọc miết theo diễn biến của các nhân vật, của các gia đình siêu cuốn. cảm ơn tg. - sent 2023-07-15 13:54:42
dothithanhhienDuyệt thẻ giúp mình với ad!! - sent 2023-07-03 11:45:10
Duyên Nguyễn1666999797Duyệt thẻ giúpp m nhaaaaaaaaa !!!!!! - sent 2023-04-10 08:46:39
hotrodoctruyen@Hảo Phan1605113895 Bạn đọc chương vip mới không có qc nha - sent 2023-03-04 19:20:51
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương