Các đồng nghiệp quay sang nhìn nhau. Thế này đúng là bị kẻ ác kể tội trước. “Bọn họ có thể bắt nạt cô sao?” Cố Nam Hách hỏi vặn.
“Tiểu Đào hoàn toàn không nghe lời em. Làm trợ lý không phải là chạy việc cho em sao? Nhưng cô ta không những không chịu làm việc cho em mà còn làm phiền thêm. Em mới nói cô ta vài câu, Mai Mai đã bênh vực cô ta. Cô ta, đây, người này, còn người này nữa, tất cả bọn họ đều vây quanh em, nói em mới nổi đã giở trò hách dịch. Họ còn nói em khắt khe, khó tính với trợ lý. Có lúc nào em làm khó, khắt khe với cô ấy chứ?! Nơi ở của cô ta cũng là em trả tiền.”
Tiểu Đào vô cùng bối rối, gương mặt đau rát, trong lòng tủi thân. Nhưng cô là người thấp cổ bé họng, ngoài khóc ra thì cũng không biết phải làm gì. Cố Nam Hách quét mắt nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt sắc bén rơi vào một góc, “Lý Dũng, người của cậu mà cậu không quản lý sao?” Lý Dũng là bầu số mới nổi danh gần đây. Trước đó không có tiếng tăm gì, bởi vì Thẩm Tân Dĩnh đột nhiên nổi tiếng, tài lực của công ty cũng tăng cao theo, luôn cần anh ta phải xử lý. Anh ta cầu còn chẳng được, xem Thẩm Tân Dĩnh như Phật tổ tái thế. Sao Lý Dũng lại không biết Thẩm Tân Dĩnh rất khó chiều, có điều anh ta không dám nói ra. Bây giờ bị ông chủ điểm danh, Lý Dũng cũng chỉ dám ảo não vuốt đuối, “Đã xảy ra chuyện gì? Tôi mới đi vào nhà vệ sinh một lát mà đã có chuyện rồi à?... Ông chủ, sao hôm nay ông chủ lại rảnh rỗi tới đây?” Cố Nam Hách liếc anh ta một cái rồi nhìn sang Tiểu Đào, “Tiểu Đào.” Bả vai Tiểu Đào run lên, khiếp đảm nhìn về phía Cố Nam Hách. “Cô ta muốn cô làm việc gì?” Mai Mai đứng bên cạnh khích lệ nói: “Tiểu Đào, đừng sợ, cứ nói thật.”
Tiểu Đào run rẩy ngẩng đầu đáp: “Chị Dĩnh muốn dùng phòng nghỉ của chị Tiểu Hi. Chị Mai Mai không đồng ý... thế là... chị ấy... gây lộn... Sau đó em khuyên chị Dĩnh sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, chị Dĩnh liền... liền...” Tiểu Đào hoảng sợ liếc sang Thẩm Tân Dĩnh. Thấy cô ta đang tức giận nhìn cô chòng chọc, Tiểu Đào nào dám nói tiếp nữa.
Mai Mai: “Ông chủ, phòng nghỉ đơn này trước đến nay đều dành riêng cho Tiểu Hi, bên trong có nhiều đồ riêng tư của Tiểu Hi. Nếu cô ta có muốn dùng thì cũng phải nói với Tiểu Hi một tiếng, xem Tiểu Hi có đồng ý hay không. Đăng này, rõ ràng cô ta muốn ganh đua chen lấn, vô cớ gây chuyện. Nói cô ta nổi tiếng rồi hống hách cũng không ngoa.”
“Cô...” Thẩm Tấn Dĩnh thẹn quá hóa giận, lại trừng trừng nhìn Mai Mai. Cố Nam Hách ghét nhất phụ nữ gây lộn, “Được rồi, được rồi, từ từ nói chuyện có được không?”
Anh liếc Thẩm Tân Dĩnh rồi nói: “Gần đây cô hoạt động nhiều rồi, nghỉ phép ba tháng đi.”
“Cái gì?” Thẩm Tân Dĩnh không thể tin nổi, “Em sắp tham gia một chương trình truyền hình thực tế, sau đó còn mấy hoạt động nữa. Anh cho em nghỉ phép ba tháng là có ý gì?” “Ý trên mặt chữ. Ba tháng không đủ suy nghĩ thì nghỉ hẳn nửa năm.” “Anh muốn đóng băng em?” Cố Nam Hách thẳng thừng đáp lại: “Với cái tính cách hống hách thế này của cô, đi ra ngoài không chỉ tự mình hủy hoại tương lai mà còn làm mất mặt Minh Nghiệp. Chờ cô trầm tính lại rồi nói tiếp.”
Đương nhiên Thẩm Tân Dĩnh không phục, “ông chủ, anh quá thiên vị rồi. Bao nhiêu năm dồn sức lăng xê cho Phương Tiểu Hi, tất cả tài nguyên đều tập trung vào cổ ta. Bây giờ vất vả lắm em mới có chút tiếng tăm, ê kíp cũng lên kế hoạch cho em hết cả rồi, mà câu đầu tiên anh nói ra là muốn đóng băng em? Như vậy chẳng phải bao nhiêu năm em nhẫn nại, rồi công sức của cả ê kíp đều uổng phí hết sao?”
Sắc mặt Cố Nam Hách bình thản như không, “Tôi chỉ kịp thời giảm thiệt hại thôi.” Nhưng em chỉ muốn tìm một nơi riêng tư để nghỉ ngơi thôi, có sao đâu?”
“Có phải cô không phục chuyện công ty dồn sức lăng xê cho Phương Tiểu Hi không?”
“Đúng!” “Tôi cho cô biết, Phương Tiểu Hi xứng đáng được lăng xê. Còn cô, với cái loại tính khí này, tôi phải suy nghĩ lại đã.” Tất cả đồng nghiệp xung quanh đó đều thầm khen ngợi ông chủ. Thẩm Tân Dĩnh có nổi tiếng thì cũng là nhân viên làm công ăn lương, lên mặt với ông chủ thì chính là tự mình tìm đường chết.
Cô ta không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, ngồi phịch xuống đất gào khóc, không giữ gìn hình tượng, miệng lớn tiếng la hét, “Không công bằng, như vậy chẳng phải là hủy hoại em sao? Nhìn thấy em sắp cạnh tranh được với Phương Tiểu Hi nên muốn ra tay với em đúng không? Phương Tiểu Hi rốt cuộc có gì tốt mà anh cứ bảo vệ cô ta như vậy? Hừ, nói hai người trong sáng, còn lâu tôi mới tin!”
Cố Nam Hách không muốn ồn ào, nói với A Đạt: “Gọi bảo vệ mang cô ta đi đi. Trong ba tháng không cho phép cô ta được bước chân vào công ty.”
AĐạt: “Vâng.”
Cố Nam Hách nhìn sang Lý Dũng nói: “Phân tích cho cô ta hiểu, cứ hống hách dị hợm như thế. Tiền đồ của mình mà không biết tiếc, thì không ai tiếc hộ cho đâu.” Lý Dũng: “Dạ phải.”
Cố Nam Hách quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Đào đang sưng mặt đứng nép sau lưng Mai Mai thì thở dài nói: “Mai Mai, Tiểu Hi quay phim bên kia rất bận. Cô ấy đang thiếu một trợ lý. Tôi biết cô giờ bận việc ngập đầu, nếu Tiểu Đào đồng ý thì để Tiểu Đào sang bên đó đi.”
Tiểu Đào kinh ngạc vô cùng, cứ tưởng mình bị đuổi việc rồi, “Tôi đồng ý. Ông chủ, sau này tôi có thể đi theo chị Tiểu Hi sao?” Cố Nam Hách nhìn sang Mai Mai, Mai Mai gật đầu đồng ý, nên anh liền khích lệ Tiểu Đào: “Sau này làm việc cho tốt.”
Tiểu Đào khấp khởi vui mừng, liên tục gật đầu: “Vâng, cảm ơn ông chủ, cảm ơn chị Mai Mai.” Cố Nam Hách xử lý xong việc này thì phải đến phòng làm việc. Từ trước đến nay anh đều làm việc rất quyết đoán mạnh mẽ, cấp dưới vô cùng kính nể anh. Thẩm Tân Dĩnh bị an ninh chật vật kéo ra ngoài, miệng vẫn còn la hét mắng chửi, còn tuyên bố hủy hợp đồng với Minh Nghiệp. Lý Dũng như con rùa rụt cổ đi theo khuyên giải, nhưng cô ta không nghe, cứ khóc sướt mướt, hô to gọi nhỏ, huyên náo cả tầng lâu.
Mọi người trong Minh Nghiệp cũng nhức cả đầu với cô ta. Cố Nam Hách ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu. Mới ngồi được một lúc thì có người gọi điện đến. Đúng như anh dự đoán, anh nhàn nhã nhận điện thoại, “Lão Kim, ông dung túng cho Thẩm Tân Dĩnh như vậy liệu có tốt không?”
“Phương Tiểu Hi là người của tôi, ông dám động vào cô ấy thử xem.” “Thẩm Tân Dĩnh là nhân viên của công ty, phải tuân thủ quy tắc của công ty. Hợp tác được thì phải giữ quy tắc, không hợp tác được thì đường ai người ấy đi. Nếu không phải giữ mặt mũi cho ông thì tôi không bao giờ lăng xê một người như cô ta.”
“Các ông muốn hủy hợp đồng thì cũng được thôi. Cứ theo luật mà làm đi.” “Tiền đầu tư vào bộ phim chứ gì, cũng chỉ có một trăm triệu, tôi sẽ trả lại cho ông. Nhưng tôi cũng sẽ cắt bỏ toàn bộ hình ảnh của Thẩm Tân Dĩnh. Tôi vốn không muốn để cho con sâu làm rầu nồi canh.”
“Luật sư của tôi sẽ liên lạc với các ông.” Cố Nam Hách hiên ngang cúp điện thoại. Sớm biết thế này, anh đã không phân vai cho Thẩm Tân Dĩnh.
Có lúc trực giác của phụ nữ tương đối chính xác. Lẽ ra anh nên nghe theo lời khuyên của Phương Tiểu Hi.