“Cô...” Cô ta bụm gò má bị đau, muốn phản kháng nhưng lại sợ chuyện bị đánh hội đồng tái diễn, thể là không dám nữa. Mấy người đi đằng trước nghe thấy tiếng động thì nhốn nháo dừng lại ngoái nhìn. Ngoại trừ thốt ra chữ “cô”, Lương Diệu Thần chẳng dám hó hé nửa lời. Lúc này, liên hoan truyền hình đang diễn ra sôi nổi, mọi người đều chú ý về phía trước, hoàn toàn chẳng có ai để tâm đến lối đi nhỏ bé tối tăm này. Trịnh Điềm tức giận, gầm nhẹ với Lương Diệu Thần: “Đồ mặt dày, chưa từng thấy ai mặt dày thế này, cô còn mặt mũi mà đến tham dự với chúng tôi ư?”
Lương Diệu Thần tự giải vây cho mình: “Công ty không bảo tôi đừng đến, tôi vẫn là một thành viên của nhóm.”
“Tôi khinh, cũng vì cô mà nhóm bọn tôi mới thất bại, cô biết không hả? Cố gắng của bọn tôi, mồ hôi của bọn tôi và cả giấc mộng của bọn tôi nữa, đều bị một mình cô làm hỏng. Cô cảm thấy bọn tôi có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà chấp nhận cô sao?” Trịnh Điềm rất kích động, chỉ vào Lương Diệu Thần, mắng: “Lương Diệu Thần, tôi cho cô biết, trước giờ tôi không sợ trời không sợ đất. Dù sao cũng đã cùi rồi, vậy thì còn sợ gì bị lỡ. Đúng là tôi thấy cô ngứa mắt đấy, cô xuất hiện trước mặt tôi lần nào là tôi lại không kìm được mà muốn đánh cô lần đó!”
Nhìn khí thể hung hãn của Trịnh Điểm và những người đứng sau làm chỗ dựa cho cô ta, Lương Diệu Thần sợ đến mức liên tục lùi về sau.
“Chẳng phải bên ngoài đều đang nói chúng ta đánh nhau sao, chẳng phải đang nói bọn tối xa lánh cô sao, thể thì biến nó thành sự thật luôn vậy. Nếu biết điều thì cô hãy tự đến nói với quản lý Lý là mình muốn rời khỏi nhóm đi, nếu không...” Trịnh Điềm vung nắm đấm lên, uy hiếp, “Cô coi chừng đấy.” “...” Lương Diệu Thần sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
Hà Mộ Tình đứng ở phía trước, nói: “Trời lạnh thế này, mọi người đi thôi, mau lên xe.”
Các cô liếc Lương Diệu Thần một cái rồi nhốn nháo lên xe.
Lương Diệu Thần đi sau cùng, đang lúc do dự xem có nên lên xe hay không thì cửa xe đã đóng sập lại không thương tiếc. Xe chuyên dụng lái đi trước mắt cô ta. Đêm cuối năm, rét lạnh thấu xương, Lương Diệu Thần không kìm được nữa, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống. Gió Tây Bắc rét lạnh thổi tới, quần áo phong phanh làm cô ta run rẩy, gương mặt đầm đìa nước mắt tê buốt. “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy... Tại sao... Rốt cuộc... tôi đã làm sai điều gì...?”
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác âu phục vẫn còn vương hơi ấm chợt choàng lên vai cô ta. Cô ta khẽ giật mình, cuống quýt ngoái đầu lại nhìn. Một bóng dáng khó phân đứng dưới ánh đèn, gương mặt ôn hòa nho nhã đang nhìn cô ta. Cô ta nghẹn lời, lòng cũng rối bời. “Cô Lương, cô không sao chứ?” Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cổ tay Lương Diệu Thần, lịch sự mà không mất đi quy củ, lo lắng mà thong dong, nhất là giọng nói của ông ta, dịu dàng tựa nắng ấm giữa ngày đông, khiến cho toàn thân cô ta trở nên ấm áp.
Lương Diệu Thần khẽ lắc đầu, nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống, trông càng có vẻ quyến rũ mê người. “Sao cô lại ngồi đây một mình vậy?” Lương Diệu Thần không trả lời, chỉ tiếp tục lặng lẽ khóc.
“Chỗ này gió to lắm, cô lại mặc quá ít, hay là vào trong rồi nói tiếp nhé?” Cô ta lắc đầu.
“Vậy hay là vào xe tôi đi, nó ở đằng kia kìa.” Lương Diệu Thần vẫn hơi đề phòng, do dự, “Thưa ông tên gì?” Người đàn ông bình tĩnh mỉm cười, tự giới thiệu: “Tôi họ Kim, Kim Trang Sùng.” Cô ta hơi hồi hộp, ngạc nhiên nhìn người đàn ông. Mặc dù Kim Trang Sùng đã không còn tiếng tăm trong giới giải trí từ lâu, nhưng ông ta vẫn luôn là truyền thuyết trong giới.
Xuất thân danh môn nhưng lại chủ động từ bỏ gia sản, gia nhập vào giới giải trí chỉ vì hứng thú. Sau khi ra khỏi giới thì tự lập nghiệp, bây giờ giá trị bản thân đã hơn cả trăm triệu.
Những điều trên chính là hiểu biết của người ngoài giới về Kim Trang Sùng, cũng là hiểu biết của Lương Diệu Thần về ông ta. “Ông...” Cô ta thật sự không dám chắc, bởi vì cô ta chỉ biết mỗi cái tên Kim Trang Sùng, chứ trước giờ cô chưa từng gặp ông ta, cũng chưa từng xem qua hình cũ mười năm trước của ông ta được lưu truyền trên internet.
Ông ta là một nghệ sĩ bị giới giải trí lãng quên từ lâu, mà trước giờ cô ta lại chẳng hề chú ý đến dáng dấp ông ta thế nào. Kim Trang Sùng mỉm cười ôn hòa, “Tôi chỉ lo cô sẽ bị lạnh, với lại tôi cũng thấy hơi lạnh, hay là thế này đi.” Ông ta móc di động và danh thiếp từ túi áo khoác của mình trên người Lương Diệu Thần, “Giao cho cô cái này, đủ để chứng minh thân phận của tôi rồi chứ?”
Lương Diệu Thần một tay cầm danh thiếp, một tay cầm điện thoại, chẳng biết phải làm gì. “Đi thôi, chỗ này thật sự quá lạnh” Kim Trang Sùng xoa xoa tay, đi thẳng về phía trước. Đi hai bước, ông ta chợt ngoái lại, rất tự nhiên mà ngoắc tay, “Nhanh lên, điện thoại di động của tôi cũng nằm trong tay cô rồi thì cô còn sợ gì nữa?”
Lương Diệu Thần không suy nghĩ nhiều, liền đi theo. Sau đó cô ta suy nghĩ lại, điện thoại di động và danh thiếp mà ông ta cũng chẳng nghĩa lý gì cả. Mình cầm điện thoại và danh thiếp của ông ta rồi lên xe ông ta, vậy thì có ích lợi gì? Kim Trang Sùng mở máy sưởi trong xe lên, còn rót cho cô ta một ly nước nóng, “Đây, cô uống chút đi cho ấm người.” “Cảm ơn.” Ngay lúc này, dù chỉ là một ly nước nóng cũng đủ làm cô ta cảm động.
Trong xe mở nhạc nhẹ thư giãn, giọng nói trầm đục của ông ta vang lên trong âm hưởng êm ái, “Sao cô ngồi ở đó mà khóc vậy?” Lương Diệu Thần cắn ly giấy con, mờ mịt nhìn về phía trước với ánh mắt u buồn.
“Sao các cô ấy... lại xa lánh cô?” “Sao ông biết?” “Gần đây các cô rất hot mà, không muốn biết cũng khó.” “...” Lương Diệu Thần hơi lúng túng. Kim Trang Sùng thấy tâm trạng cô ta chùng xuống thì lập tức giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn nói là gần đây nhóm của các cô rất được chú ý thôi.”
Cô ta lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ, “Tôi đã không còn hi vọng vào nhóm của tôi nữa rồi. Đúng vậy, các cô ấy đều xa lánh tôi, tôi chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ phải rời khỏi nhóm.” “Đó là các cô ấy ghen tị với cô thôi.”
“Ghen tị?”. “Đúng vậy. Trong các cô, cô là người nổi bật nhất, đương nhiên bị người ta đố kỵ” Khỏi phải nói trong lòng Lương Diệu Thần vui vẻ cỡ nào, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Thật ra, tôi luôn quan tâm đến nhóm nhạc của cô và cô là người mà tôi xem trọng nhất. Cô đừng nóng vội, con đường của cô chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
“Cảm ơn, nhưng hiện tại tôi đang đối diện với nhiều tin tức tiêu cực.”
“Tin tức tiêu cực cũng là tin tức. Có ngôi sao nào mà không có tin tức tiêu cực cơ chứ?”