Dù giọng nói của Cố Nam Hách nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Phương Tiểu Hi biết, anh đang giả vờ bình tĩnh sau cơn hoảng loạn.
“Đã vào đó ba tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức.” “Bác gái sẽ không sao đâu, anh đừng lo quá.” “Là do anh nặng lời, nên chọc tức mẹ. Nếu mẹ anh có bề gì, cả đời này anh cũng không tha thứ cho mình.” “...” Phương Tiểu Hi không biết nói gì mới có thể an ủi anh. Vì cô nên mẹ anh mới cãi nhau với con trai, tức đến phát bệnh tim. Đây là tình tiết máu chó gì, đến kịch bản cũng không dám viết như thế.
“Tiểu Hi, giờ ngoài ngồi chờ tin thì anh không còn cách nào khác.”
“Em... em có cần đến bệnh viện không?” Lúc hỏi câu này, cô tự biết không thích hợp, càng khiến mình xấu hổ hơn. Cố Nam Hách đờ người, lo lắng cô sẽ khó chịu nên dè dặt nói: “Mẹ anh còn chưa ra nữa, lúc này em đến cũng vô ích, chỉ thêm một người ngồi chờ ở đây mà thôi.” Lúc này, Phương Tiểu Hi nghe được động tĩnh không nhỏ đầu bên kia điện thoại, ngay lúc đó Cố Nam Hách liền nói: “Bác sĩ ra rồi, Tiểu Hi em chờ một lát, anh sẽ báo tin cho em biết sau.” Cố Nam Hách vội vàng cúp máy, trong phòng tức thì yên tĩnh. Đột nhiên Phương Tiểu Hi cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Xung quanh càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng xe chạy trên đường dưới chung cư. Phương Tiểu Hi im lặng nằm xuống, nhắm mắt, nước mắt rơi thành hàng.
Người đó không phải ai khác mà chính là mẹ của Nam Hách, cô không thể xem lời mẹ anh nói như không khí được.
Lúc này, Dương Mạn gõ cửa bước vào, Phương Tiểu Hi vẫn chưa kịp lau nước mắt.
“Tiểu Hi...”
“Mẹ, mẹ vào đây làm gì? Mẹ ra ngoài đi.” Dương Mạn mặc áo choàng ngồi bên giường, bật đèn bàn ở đầu giường lên thì thấy con gái đang khóc nhưng lại cố gắng kìm nén. “Sao thế?” Dương Mạn lo lắng. Từ lúc về nhà là Phương Tiểu Hi trốn thẳng trong phòng. Bà cảm thấy không đúng lắm, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, bà nghe thấy tiếng khóc trong phòng con gái thì thầm nghĩ đã xảy ra chuyện không tốt rồi. “Tiểu Hi con sao vậy? Nói với mẹ được không? Có phải ba mẹ của Nam Hách không thích con không?” Phương Tiểu Hi vừa khóc vừa lắc đầu, cô không muốn mẹ lo lắng. Dương Mạn ôm lấy đầu con gái, nhè nhẹ ôm vào lòng mình, dịu dàng an ủi: “Con gái ngốc, sao lại giấu mẹ chứ, họ không thích con nên con trốn ở đây khác phải không? Thái độ của Cố Nam Hách thế nào?” Phương Tiểu Hi lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Sau khi về nhà Nam Hách cãi nhau với mẹ, chọc mẹ anh ấy tức đến nhồi máu cơ tim, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.”
“...” Dương Mạn không ngờ sự việc sẽ tiến triển thành thế này.
“Mẹ, con nên làm gì đây?”
Dương Mạn bình tĩnh nói: “Con ngủ một giấc trước đi, sáng sớm mai mẹ cùng con đến bệnh viện.”
“Vậy... thích hợp không mẹ?” “Mặc kệ hợp hay không, ít nhất mẹ con mình đã biết chuyện, mà đã biết thì không thể vờ như không biết. Chúng ta phải làm được những lễ nghi cơ bản, còn họ có chấp nhận con hay không thì đó là chuyện của họ.”
“Nhưng...” “Cứ làm như vậy đi, chuyện này con phải nghe mẹ. Con đừng nói với Nam Hách, sáng sớm mai mẹ con mình đến thẳng bệnh viện. Xảy ra chuyện lớn thế này dù sao cũng phải đến bệnh viện thăm bà ấy.” Phương Tiểu Hi gật đầu, “Dạ.” Tối hôm đó, Phương Tiểu Hi không ngủ được. Trong đầu cổ toàn hình ảnh Cố Nam Hách nắm tay ôm hôn cô gái khác cùng nhau bước vào nhà thờ. Vừa nghĩ cô vừa rơi lệ, không thể kiểm soát được mình. Hôm sau, mẹ con Dương Mạn mua hoa tươi và trái cây đến bệnh viện. Hỏi y tá số phòng bệnh xong thì bọn họ đi thẳng qua đó thăm hỏi.
Chu Đình vẫn chưa tỉnh. Sau khi phẫu thuật thì tính mạng bà không có gì đáng ngại, nhưng bà vẫn còn hôn mê.
Là Cô Giang, ba của Cố Nam Hách tiếp đãi mẹ con họ. “Nam Hách...” Phương Tiểu Hi đứng ở cửa khẽ gọi anh. Cố Nam Hách nghe thấy thì quay đầu lại ngay, “Tiểu Hi? Bác gái?”
Phương Tiểu Hi vừa nhìn thấy Cố Nam Hách thì trong lòng đau đớn. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy anh tiều tụy thế này. Râu mọc lún phún dưới cằm, bọng mắt thâm đen làm hốc mắt anh sâu hơn. Cố Giang cũng ngớ người, lập tức đứng thẳng người. “Chào bác.” Phương Tiểu Hi cúi đầu giống như đứa trẻ phạm lỗi, “Bác gái sao rồi ạ?” Cô không dám nhìn Chu Đình trên giường bệnh. Cố Giang gượng gạo: “Tỉnh lại thì chắc bà ấy sẽ không sao. Tình huống lúc đó thật luống cuống, mấy hôm nay bà ấy cứ than đau ngực, hóa ra là triệu chứng của nhồi máu cơ tim, là bác không chú ý.”
Phương Tiểu Hi vô cùng ân hận, làm Dương Mạn cũng xấu hổ, “Cổ tiên sinh, tôi thành thật xin lỗi vì con gái đã gây phiền phức cho gia đình ông. Hiện tại chuyện của hai đứa nhỏ để qua một bên trước, sức khỏe bà Cổ mới là quan trọng nhất.”
Cố Giang nhìn Dương Mạn, cảm thấy bà rất quen, nghĩ mãi xem mình đã từng gặp bà ở đâu. Cố Nam Hách khẽ ho một tiếng, khuỷu tay đẩy nhẹ ba mình, thì thầm nhắc nhở: “Ba, nhìn gì thế, đừng mất hồn chứ.” Sắc mặt Cô Giang nặng nề, nhất định phải giải đáp vấn đề này, “Mẹ Tiểu Hi, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Dương Mạn ngờ ngợ, nhìn thẳng mặt Cổ Giang.
“Ông là...” “Bà là bà Phương” Cổ Giang đã nhớ ra.
Dương Mạn bừng tỉnh, trừng to mắt nhìn Cổ Giang, vừa kinh ngạc vừa xúc động, “Ông là...” Bà lại nhìn Cố Nam Hách, trong lòng cảm thấy bị thương nhưng không thể nói nên lời. Chỉ có đôi mắt đã trải qua bao thăng trầm của cuộc sống từ từ đỏ lừ.
Dương Mạn không nói gì, gật đầu với Cổ Giang, sau đó nhìn Cố Nam Hách dặn dò: “Chăm sóc mẹ cháu cho tốt, bà ấy mới là người quan trọng nhất của cháu, còn chuyện cháu với Tiểu Hi thì thôi đi.”
Phương Tiểu Hi kinh ngạc nhìn mẹ, Cố Nam Hách cũng như thế.
“Bác gái, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Dương Mạn dịu dàng nói: “Không cần đâu, cứ xem như cháu và Tiểu Hi có duyên không có phận, đừng hỏi nhiều, nghe lời mẹ cháu đi.” Cố Nam Hách ngỡ ngàng. Phương Tiểu Hi kéo Dương Mạn: “Mẹ, tại sao vậy?” “Con cũng đừng hỏi, chúng ta đi thôi.” Dương Mạn lại nhìn Cổ Giang gật đầu, “Đã quấy rầy rồi.” Mẹ con họ đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Cố Nam Hách đuổi theo, Dương Mạn nắm chặt tay Phương Tiểu Hi kéo mạnh ra ngoài, “Nam Hách ở lại với mẹ cháu đi, đừng tìm Tiểu Hi nữa.” “Mẹ..” Phương Tiểu Hi tuôn trào nước mắt.
“Bác gái...” Cố Nam Hách hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?