Lấy Chồng Quyền Thế full

Chương 592: Sao em lại không từ mà biệt?

/1093
Trước Tiếp
Dương Mạn thở dài một hơi, kể chuyện có liên quan đến nhà họ Cổ cho mọi người nghe, “Em vốn không muốn Tiểu Hi qua lại với gia đình nhà cao cửa rộng như nhà họ Cổ. Nhưng Nam Hách quả thật không tệ, đối xử rất tốt với Tiểu Hi và em. Mà ba mẹ Nam Hách lại không đồng ý, khéo sao cho Nam Hách lại chính là Cổ Giang.”

Anh Cả Dương em Ba Dương đều ngạc nhiên không thôi. Đúng là nghiệt duyên mà.

“Em sợ Tiểu Hi lại tiếp tục dây dưa không dứt với Cố Nam Hách, nên mới nói chuyện ba nó cho nó nghe. Tiểu Hi lại vô cùng bình tĩnh, đi về quê với em ba tháng. Nó nói nó đã buông rồi, hợp đồng đại diện giữa Tiểu Hi và công ty Cố Nam Hách vừa khéo năm nay mãn hạn. Sau khi mãn hạn thì không ký hợp đồng nữa, em cũng không biết nó định tương lai kế tiếp ra sao.”

Cậu Ba Dương đề nghị: “Hay là bảo cháu đến Singapore với em được không? Ở cùng thành phố, khoảng cách lại gần, đừng để tro tàn lại cháy. Với điều kiện của Tiểu Hi sợ gì không tìm được mối tốt?” Anh Cả Dương lo lắng: “Anh nghe nói rất nhiều minh tinh trong giới giải trí đều bị chứng trầm cảm, em phải quan tâm Tiểu Hi nhiều hơn, đừng để nó phải chịu uất ức. Anh thấy đề nghị của chú Ba được đấy. Cho dù nó rời khỏi giới giải trí mà vẫn ở lại trong nước thì nó cũng chẳng có cuộc sống như người bình thường, chi bằng ra nước ngoài đi.” Chỉ với dăm ba câu, Dương Mạn đã phát hiện thật ra anh cả và em Ba rất quan tâm đến mẹ con bà. Bà gật đầu nói: “Ừ, để em nói với Tiểu Hi đã.”

Người lớn ôn chuyện cũ ở bên ngoài, mấy đứa nhỏ ở trong phòng làm quen lẫn nhau. Đúng thế, đối với bọn họ thì Phương Tiểu Hi là kiểu tồn tại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nhà bác Cả chỉ có đứa con trai duy nhất, nhà cậu Ba thì có hai đứa con trai, Phương Tiểu Hi là con gái duy nhất trong đám bọn họ. Con gái duy nhất luôn nhận được sự yêu thương đặc biệt, giống như Dương Mạn hồi đó vậy.

Đám anh em họ là lần đầu tiên tận mắt gặp mặt đại minh tinh chân chính.

Anh họ đã lấy vợ rồi, chị dâu vừa sinh được cặp song sinh, còn đang ở cữ. Hai đứa em họ tuổi tác xấp xỉ Phương Tiểu Hi cũng đã có bạn gái.

Giữa đám nhỏ này không có ân oán tình thù gì cả, máu mủ ruột rà, mọi người vừa gặp mặt là rất nhiệt tình với Phương Tiểu Hi, vây quanh cô cười nói rôm rả. Ví dụ như bọn họ hỏi thần tượng nổi tiếng nào đó có phải đã có con riêng rồi không? Hay là ai với ai thật sự đã ly hôn rồi?

Đủ thứ trên đời.

Phương Tiểu Hi không ngờ đàn ông như bọn họ mà cũng hóng hớt như thế. Chiều đến, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Tối qua hối hả ngược xuôi cả đêm, vừa lo lắng vừa không nghỉ ngơi, sức khỏe mấy người lớn đúng là chịu không nổi. Phương Tiểu Hi và Dương Mạn không về nhà, cũng đặt phòng ở khách sạn, Dương Mạn về phòng là ngủ ngay, nhưng Phương Tiểu Hi lại không ngủ được. Cô càng mệt mỏi càng buồn ngủ thì càng tỉnh táo. Cô chui vào chăn, kéo chăn che đầu, len lén mở WeChat. Mấy tin chưa đọc không đến một ngàn thì cũng tám trăm, đa số là của Cố Nam Hách, còn lại là của bạn bè. Cô mở tin nhắn của bạn bè ra đọc trước, không dám xem của Cố Nam Hách. Cô nghĩ, chắc là thời gian chưa đủ dài, khoảng cách không đủ xa nên trái tim mới đau đến thế. Mẹ nói cậu Út muốn dẫn mẹ con họ đến Singapore, mẹ rất muốn đi, còn cô? Muốn đi hay không? Cô có muốn rời khỏi giới giải trí, có muốn tạm biệt sự nghiệp mà cô yêu thích, có muốn sống mà không gặp lại người đó hay không? Cô bỏ sao được tất cả ở nơi này?

Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật thì bà ngoại mới tỉnh lại. Ngoài hộ lý chăm sóc bà ra còn có các con đều thay phiên nhau ở bên cạnh.

Tối hôm đó, Phương Tiểu Hi về nhà hâm canh mang đến bệnh viện.

Trời đã tối, Phương Tiểu Hi mặc áo khoác dài đến mắt cá, đeo khẩu trang đội nón, che chắn kín mít xong mới dám đến bệnh viện.

Tin tức về cô trên mạng vẫn còn nóng hổi như cũ, nhưng nếu cô không xuất hiện thì độ hot sớm muộn gì cũng sẽ giảm thôi. Giống như giữa cô và Cố Nam Hách, chỉ cần không gặp mặt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tình cảm trở thành gió thoảng mây trôi. Phương Tiểu Hi ngồi trong phòng bệnh trò chuyện với bà một lúc. Tinh thần của ngoại càng ngày càng tốt, có thể tự ăn cơm, còn nói nói cười cười.

“Tiểu Hi, bà nghe mẹ cháu nói, mẹ con cháu định đi Singapore với cậu Út cháu hả?” Bà ngoại tùy tiện hỏi.

Phương Tiểu Hi đáp lại một cách không rõ ràng: “Dạ, mẹ con cháu định qua đó vài ngày, để xem thử mẹ cháu có thích ứng được không.”

Bà ngoại nói: “Haizz, bà vẫn muốn về quê ở, nhưng bác Cả cháu bắt bà phải qua chỗ của nó. Sau này bà cháu ta muốn gặp nhau cũng thật phiền phức.” “Bà ngoại à, giờ thông tin rất phát triển, chỉ cần có mạng thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt được. Hơn nữa, Singapore cũng gần, bà ngoại nhìn cậu Út kìa, chỉ cần một cú điện thoại là có thể đến ngay đây.”

“Vậy cũng phải, bà ở dưới quê chẳng gặp được ai cả. Đến chỗ bác Cả cháu, bà muốn gặp ai là gặp. Tiểu Hi, hôm nào cháu chỉ là cách dùng đi.”

“Dạ được.”

Ở một lúc lâu, bà ngoại giục cô về nhà, sợ về muộn không an toàn. Thế nên Phương Tiểu Hi cầm bình giữ nhiệt rỗng ra khỏi bệnh viện.

Lúc cô đi đến thang máy, đột nhiên có bóng người cao lớn xuất hiện ở ngã rẽ. Bóng người cao lớn che ánh sáng trên đầu cô, làm trước mắt cô tối om. Phương Tiểu Hi chưa nhìn mặt cũng biết là ai đến, vì hơi thở của anh đã nhập vào xương tủy có từ lâu rồi, chỉ cần ngửi cũng biết là ai.

Cố Nam Hách đã đứng đây đợi được mấy ngày. Anh thấy Dương Mạn ra ra vào vào nhưng lại không thấy Phương Tiểu Hi. Có trời mới biết anh lo lắng bao nhiêu.

Anh cũng muốn đến chặn cửa nhà cô, nhưng nếu làm thế lỡ bị bắt gặp thì ảnh hưởng rất lớn. Anh không muốn một phút nông nổi sẽ hủy hoại tương lai của cô. Chỉ cần bà ngoại cô còn nằm viện, chắc chắn cô sẽ đến đây, hơn nữa còn sẽ đến vào buổi tối.

“Lại đây!” Cố Nam Hách trầm giọng ra lệnh, sau đó nắm lấy cổ tay cô cứng rắn kéo cổ đến cầu thang. Phương Tiểu Hi không dám hét to. Đây là bệnh viện, lại là buổi tối rất im ắng, gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị phát hiện ngay. “Buông ra, anh làm gì hả?” Cô lầm bầm chất vấn, tế bào khắp người đang giãy giụa. Đèn cảm ứng cầu thang đột nhiên bật sáng, cô ngẩng đầu nhìn anh. Ánh sáng trắng chiếu lên gương mặt hoảng sợ của cô.

Cố Nam Hách cúi đầu nhìn cô. Mặc dù cô giận dữ nhưng thần sắc rất tốt. Cô mất tích ba tháng, nghỉ ngơi ba tháng, làn da và khí sắc của cô còn tốt hơn ngày trước mấy lần.

“Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi, trốn anh vui không?” Giọng Cố Nam Hách đầy bị thương, việc cô không từ mà biệt đã khiến anh tổn thương sâu nặng.

“Sao em không từ mà biệt, em có biết anh lo lắng thể nào không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
rioannieTruyện j mà dài dòng viết lan man tùm lum, nữ chính tưởnh đâu lúc đầu mạnh mẽ khôn ngoan ai dè về sao thấy kiểu hiền mà ngu sao sao,lo chuyện bao đồng, còn Lâm Du thì thôi ngu vãi , nhu nhược yếu đuối .đọc nửa chừng thôi bỏ lun - sent 2024-06-02 11:51:14
tieuthu_tienxubộ truyện chuẩn đỉnh của chóp, như bộ phim truyền hình dài tập mà không muốn có tập cuối vậy. Cứ đọc hoài đọc miết theo diễn biến của các nhân vật, của các gia đình siêu cuốn. cảm ơn tg. - sent 2023-07-15 13:54:42
dothithanhhienDuyệt thẻ giúp mình với ad!! - sent 2023-07-03 11:45:10
Duyên Nguyễn1666999797Duyệt thẻ giúpp m nhaaaaaaaaa !!!!!! - sent 2023-04-10 08:46:39
hotrodoctruyen@Hảo Phan1605113895 Bạn đọc chương vip mới không có qc nha - sent 2023-03-04 19:20:51
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương