Chỉ một lát sau, một quản lý nam đi tới, sau lưng là nữ nhân viên phục vụ lúc nãy sợ hãi theo sau.
Khương Tư Ý vừa nhìn thấy đã liếc xéo, “Sao, còn bảo cấp trên đến đuổi tôi à? Nhà hàng các người tiếp khách như vậy sao?”
Quản lý lễ phép tiến lên, khẽ khom lưng, nở nụ cười nói: “Thưa cô, có lẽ cô chưa từng dùng bữa tại nhà hàng này trong giờ cao điểm. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều khách đang đợi. Nếu như người cô hẹn tối nay mới quay lại, vậy phiền cổ nhường vị trí bàn này trước. Chờ người cô hẹn đến đây, tôi sẽ ưu tiên sắp xếp bàn cho cô. Cô thấy vậy được không ạ?”
Những người khách dùng bữa ở bàn bên cạnh nghe thấy cũng vội vàng quay đầu lại, làm Khương Tư Ý vô cùng mất mặt. “Ông là ai?” Cô ta cố ý gây khó khăn. “Tôi là quản lý của nhà hàng này, tên Bạch Tiền Gia. Hi vọng có thông cảm cho công việc của chúng tôi.” Khương Tư Ý không để ý đến ông ta, quay sang hỏi nữ nhân viên phục vụ, “Còn cô, tên gì?” Nữ nhân viên cúi đầu khẽ nói: “Lý Liên.”
“Được, hừ, cứ chờ xem.” Khương Tư Ý vừa nói vừa rút điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi đi ra ngoài.
Điện thoại vừa có người nghe, cô ta đắc ý nhìn hai người vừa mới đuổi cô ta đi, nói: “Alo, bác à, bác mau đuổi việc quản lý Bạch Tiền Gia và Lý Liên đi.”
“Được, cháu đang ở nhà hàng của bác. Nhưng nhân viên của bác có vẻ như không hoan nghênh cháu, trước mặt bao nhiêu quan khách còn muốn đuổi cháu đi.” “Bác, cháu đang giúp bác kiểm tra nhà hàng đột xuất. Cháu có hẹn với Cố Nam Hách. Cố Nam Hách có việc đến tối mới đến. Thế nhưng bọn họ chế cháu ngồi bàn mà không chịu gọi món, còn nói đây là quy định chung. Những quy định vớ vẩn này là của bác sao?”
“Vậy được. Dù gì ba cháu cũng đầu tư vào nhà hàng của bác, bác cũng không thể để cháu vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức thế này. Để cháu nói với ba mẹ cháu.”
“Được, vậy bác mau đuổi việc họ ngay đi. Không bao giờ được tự ý tuyển lại.” Lý Liên là một cô gái nông thôn chưa từng trải sự đời vừa mới đến thành phố B chưa lâu. Đây là công việc đầu tiên của cô.
Tuy trình độ học vấn không cao nhưng cô gái này rất thông minh, tính tình hiền hòa, giọng nói ôn nhu, nên vừa mới tới đã được làm công việc phục vụ bàn. Bạch Tiền Gia nghe được trong lòng bồn chồn. Ông bắt đầu làm việc từ khi nhà hàng mới xây dựng, đến nay đã là tám năm rồi. Trong tám năm qua, gặp đủ vấn đề khó khăn, ông đều có thể dùng miệng lưỡi uốn cong ba tấc mà giải quyết. Nhưng chuyện hôm nay khiến ông thật sự hoang mang.
“Thưa cô, cô đây là?”
Khương Tư Ý nhướng mày lên, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, “Muốn đuổi tôi sao? Tôi đuổi hai người trước, để các người nếm mùi bị người ta đuổi.”
“Sao...”
“Bà chủ nhà hàng này, Khương Lôi, là bác của tôi. Hai người đi làm ở nhà hàng của gia đình tôi mà dám đuổi tôi à? Hừ, lập tức cút ra khỏi nhà hàng cho tôi!” Lúc này giám đốc nhà hàng vội vàng chạy từ bên trong ra, “Hai người vào trong trước đi.”
Sau đó, ông ta khúm núm quay về phía Khương Tư Ý nhận lỗi, “Thật xin lỗi cố Khương, người của nhà hàng có mắt như mù. Chuyện này tôi nhất định sẽ cho cô và bà chủ câu trả lời thỏa đáng. Thật xin lỗi!”
Khương Tư Ý dương dương tự đắc liếc ông ta, “Tránh ra, đừng phá hỏng nhã hứng của bản tiểu thư.”
“Da.”
Xung quanh, hết nhóm khách này đến thay nhóm khách kia đi, chỉ có Khương Tư Ý ngồi như tượng một chỗ, lại đợi thêm khoảng nửa giờ nữa. Nửa giờ sau, cuối cùng Cố Nam Hách cũng đến. Anh đi vào liền xin lỗi, “Trên đường hơi tắc, xin lỗi.”
Khương Tư Ý mau chóng thu lại khí phách hùng hồn, lập tức hóa thân thành mèo con yểu điệu, khẽ nói: “Không sao đâu. Dù sao em cũng không có việc, rảnh rỗi cả ngày, không giống anh, suốt ngày bận rộn như vậy.” Giọng nói cô ta nhẹ nhàng dịu dàng, không hề có ý trách cứ, lại có chút tủi thân, làm người ta cảm thấy áy náy. “Cô ăn chưa?” Cố Nam Hách hỏi.
Khương Tư Ý nhìn anh một cái, rồi lại cúi ngay xuống, xấu hổ cười, “Chưa đâu, em chờ anh ăn cùng mà.”
Cố Nam Hách không biết nên nói gì, quay sang vẫy phục vụ bàn, “Vậy mau chọn món ăn đi.”
Tuy Khương Tư Ý không nói ra miệng, nhưng nghe nói đến chọn món ăn thì mắt sáng rực lên, bán đứng nội tâm của mình. Cố Nam Hách càng thêm xấu hổ, bất giác giải thích, “Vô cùng xin lỗi, mẹ tôi nhắn tin đúng lúc tôi đang họp, không nhìn thấy tin nhắn, không biết cô chờ tôi ở đây.”
Khương Tư Ý ra vẻ hoảng hốt, khoát tay lắc lắc đầu, “Không sao không sao, không cần cứ phải nói xin lỗi như vậy. Em không giận đâu... Thế nhưng, em hi vọng lần sau anh chủ động hẹn em, không cần bác phải sắp xếp.” Cố Nam Hách lúng túng thấy rõ, lịch sự cười, “Được.” Tuy cuộc hẹn này do Chu Đình sắp xếp, nhưng có thể thấy Khương Tư Ý rất vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện. Khương Tư Ý tò mò hỏi: “Em có thể hỏi anh một số chuyện riêng tư không?”
“Cô hỏi đi.”
“Scandal của anh với Hà Mộ Tình lúc trước là thật sao?” Cố Nam Hách ngẩng đầu nhìn cô ta. Cô ta lập tức nói thêm: “Không phải là em can thiệp vào chuyện của anh, cũng không phải không tin anh. Em chỉ thật sự rất tò mò, vì ảnh chụp và video rất rõ ràng. Nếu không phải là anh, thì người đó thật sự quá giống anh.” Cố Nam Hách hờ hững nói: “Là tôi.” “Hả?” Khương Tư Ý có vẻ thất vọng ra mặt, nhưng vẫn hết sức nhẫn nhịn. “Hôm đó tôi uống nhiều quá, cô ta đỡ tôi vào khách sạn. Nhưng nhân viên ở khách sạn biết tôi nên gọi điện thoại cho trợ lý, trợ lý đưa tôi về nhà.” Anh giải thích ngắn gọn. “A, hóa ra là như vậy. Nữ minh tinh trong làng giải trí có nhiều thủ đoạn, thật lòng khó mà phòng bị. Sau này anh cũng phải cẩn thận một chút.”
Cố Nam Hách không kìm lòng mà nghĩ đến Phương Tiểu Hi. Câu nói kia lại một lần nữa vang vọng trong đầu anh.
“Tôi chỉ muốn lấy lòng anh mà thôi, vì muốn được công ty lăng xê mà bán đúng bản thân mình. Bây giờ suy nghĩ lại, tôi muốn làm lại chính mình.” Trong lòng bỗng quặn lên cơn đau, anh đột nhiên cúi đầu xuống. “Nam Hách? Nam Hách? Anh làm sao vậy?” Cố Nam Hách lắc đầu, gượng cười nói: “Được, tôi sẽ để ý.”