“Nữ minh tinh hạng nhất à? Siêu sao quốc tế à? Tiểu tiên nữ thanh cao thuần khiết à? Hôm nay ông muốn xem mày là thần tiên, hay ông mới là thần tiên!” Phương Tiểu Hi oán hận, “Ông thích làm thần tiên thì làm đi, không cần khách sáo! Buông cái tay bẩn thỉu của ông ra.” “A, còn phách lối như vậy sao? Mày cho rằng mày vẫn còn là Phương Tiểu Hi trước kia hay sao?” Lão ta túm chặt cô, lớn tiếng mắng nhiếc, “Được ông đây coi trọng là vận may của mày, mày còn không chịu quỳ xuống liếm chân ông hả?”
Đại sảnh ồn ào như vậy, khiến mọi người ở nhà hàng đều chạy ra nhìn.
Thấy Phương Tiểu Hi, trong đám người vang lên tiếng hét chói tai, “Phương Tiểu Hi, Phương Tiểu Hi kia, đúng là Phương Tiểu Hi rồi!” Phương Tiểu Hi nín thở không ra hơi, nâng đầu gối lên thúc vào háng lão ta. “A...” Tổng giám đốc Uông bị đau đến nhe răng. Phương Tiểu Hi nhân cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của lão ta.
Đã định xoay người bỏ chạy, nhưng nhìn thấy đám đông đã vây kín cửa, cô không dám xông vào chỗ nhiều người, chững lại theo bản năng.
Chính vì mấy giây do dự này mà Tổng giám đốc Uống bò dậy từ dưới đất, rồi lại quấn lấy cô. Sức cô quá yếu, cố hết sức cũng không mảy may tổn thương lão ta được, ngược lại còn chọc giận lão. “Đến đây, đến xem này, đây chính là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu Phương Tiểu Hi, không phải các người đều đến tìm cô ta sao? Cô ta hiện đang trong tay tôi, đến đây, chụp hình thoải mái đi, miễn phí.”
Lão ta uống quá nhiều, mắng hăng say, đùa cũng hăng say, còn gào rú lên một tràng muốn mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Mấy người đạo diễn Trương, Tổng giám đốc Chu nhìn thấy đám đông vây lại ngày càng nhiều cũng sợ bị mất thể hiện, không dám đi ra ngoài. Hà Mộ Tình và mấy cô diễn viên cũng không dám bước ra, dại gì tự dưng dính vào chuyện thị phi.
Vì vậy, tên họ Uống kia như ngựa hoang đứt cương, không, là trâu điện phát bệnh mới đúng, tận tình biểu diễn trước mặt mọi người.
Khán giả xung quanh đứng xem náo nhiệt. Chẳng qua Phương Tiểu Hi là một đại minh tinh bình thường rất hiếm khi được gặp mặt, mà người đời lại thích xem người của công chúng thất bại, vì vậy mọi người chẳng những chỉ khoanh tay đứng nhìn mà còn rối rít ồn ào bàn tán.
Có ai mà không sợ mất thể diện, Phương Tiểu Hi cũng sợ chứ. Giằng co với một con trâu điện như vậy, cô cũng cảm thấy rất mất mặt.
“Bảo vệ, bảo vệ.” Cô quay ra cửa cầu cứu bảo vệ. Bảo vệ của nhà hàng, bồi bàn, thậm chí cả quản lý cũng chạy đến. Khách say rượu gây gổ là chuyện thường ngày. Nhưng hôm nay, người trong cuộc là một đại minh tinh, người xem lại nhiều như vậy, khiến cho mọi người ở nhà hàng càng khó xử, không biết giải quyết như thế nào. “Ông à, này ông, xin ông tỉnh táo lại đi.” Quản lý vừa đỡ Phương Tiểu Hi vừa giữ chặt cổ tay Tổng giám đốc Uống, “Có gì từ từ nói, ông xem ở đây có nhiều người như vậy.” “Mày là ai? Có tư cách gì hoa tay múa chân với ông đây?” “Ông à, ông uống nhiều quá rồi.”
“Câm miệng, ở đây mày không có tư cách nói chuyện với ông. Mày có biết ông là ai không? Ông là Uông Hải Thành, Uông Hải Thành!!!”
Quản lý nuốt ngụm nước bọt. Cái tên Uông Hải Thành này rất nổi tiếng ở thành phố B năm năm trước, có ai không biết tên ông ta chứ? Chỉ có điều sau năm năm, cái tên tỷ phú Uông Hải Thành đã sớm biến mất. Bây giờ tỷ phú phải là Kim Bách Minh, kể cả Lâm Húc là người nổi sau cũng có giá trị tài sản vượt qua Uông Hải Thành. Trong giới ai cũng biết đến phẩm chất nát rượu thấp kém của Uông Hải Thành, phẩm rượu chính là nhân phẩm. Lúc trẻ, lão ta lăn lộn trong giới hắc đạo, ngang ngược bất cần. Lúc tỉnh táo, tốt xấu gì lão ta còn có thể được xem là quân tử. Nhưng khi rượu vào là hỏng hắn, lộ nguyên hình như bây giờ.
Mấy năm nay việc kinh doanh của lão ta thua lỗ lớn. Con trai duy nhất là Uông Dương lại không có tiền đồ, khiến cho tính tình lão ta ngày càng tệ.
“Mày cút xéo ngay cho ông!” Uông Hải Thành đạp văng người quản lý ra. Phương Tiểu Hi mảnh mai yếu ớt, lại bị lão dùng sức như muốn bẻ gãy tay cô. Uông Hải Thành như bộc phát thú tính, đột nhiên kéo sát Phương Tiểu Hi lại, húc đầu vào ngực cô.
“A!” Phương Tiểu Hi không kịp chống đỡ, ngực bị húc vào đau muốn hộc máu.
Tóc Uốn Hải Thành bị tưới đẫm rượu đỏ, va chạm như vậy khiến cho rượu đỏ từ tóc lão vấy lên trang phục sáng màu của Phương Tiểu Hi. Cổ áo cô bị dính một mảng rượu đỏ trông rất nhếch nhác.
Người xung quanh khuyên can không được, còn khiến lão nổi điên hơn. Không ai biết Uông Hải Thành còn làm trò gì bất ngờ nữa đây.
Một tay Phương Tiểu Hi bị khống chế, chỉ có thể dùng tay kia che ngực, không để ý đến đầu tóc rối bời, cũng không để ý đến khuôn mặt mình được.
Đúng lúc này, Khương Tư Ý đang lôi kéo Cố Nam Hách ra cửa.
“Ôi, hình như trong này xảy ra chuyện.” Khương Tư Ý nhón chân lên nhìn vào, “Hình như có người gây chuyện bên trong.”
Cố Nam Hách khá cao, đã nhìn thấy chuyện bên trong trước Khương Tư Ý. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cách đám người, trái tim Cố Nam Hách như bị đấm vào, đau đến anh phải hít một hơi thật mạnh.
“Nam Hách, anh sao vậy?” Khương Tư Ý cảm giác được người anh cứng ngắc, quay lại nhìn, thì thấy gò má tối sầm của anh.
“Phương Tiểu Hi, ông đây mời một ly rượu mà mày không thèm nể mặt ống đúng không? Không thèm để ông vào mắt đúng không? Hôm nay ông muốn xem mày cứng đến mức nào?” “Con điểm thổi, ông sẽ khiến cho mày không có chỗ đặt chân trong giới giải trí.” “Đừng lôi kéo ông, ông không say. Phương Tiểu Hi, ông cảnh cáo mày, đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.” Những lời cảnh cáo của Uông Hải Thành như từng nhát dao đâm vào tim Cố Nam Hách, hết nhát này đến nhát khác, đâm đau đến mức ế ẩm hốc mắt.
Khương Tư Ý tò mò cũng lôi anh len vào đám đông, trở thành quần chúng ăn dưa.
Nhìn thấy Phương Tiểu Hi, Khương Tư Ý còn khích động hưng phấn hơn, khẽ níu ống tay áo Cố Nam Hách, “Nam Hách, anh nhìn kìa, đây có phải Phương Tiểu Hi không?”
Cách xưng hô thân mật này khiến Phương Tiểu Hi đang giằng co với Uông Hải Thành cũng phải chú ý, đột ngột quay lại nhìn.
Trong nháy mắt, cô ngây người như phỗng.