“Tôi... Tôi đã từ giã ông Khương rồi.” “Vậy anh đã nói với tôi chưa?”
“Tôi không cho phép anh đi.” “Cô đừng náo loạn, tôi đã tìm được công việc tốt khác rồi.” Khương Tư Ý quyết định hỏi đến cùng: “Việc gì?” A Lực chỉ vào chiếc xe Van đỗ cách đó không xa: “Chuyển phát nhanh.”
Khương Tư Ý nhìn theo hướng đó một cách khó tin. Đó là một chiếc xe Van dán đẩy quảng cáo chuyển phát nhanh. Mắt cô ta lập tức ánh lên tia giễu cợt: “Dù gì anh cũng là vệ sĩ của nhà họ Khương, vậy mà lại tới đây làm chuyển phát nhanh? Làm cái này còn nhiều tiền hơn làm vệ sĩ cho nhà tôi hả?”
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc.” “Vậy đây là vấn đề gì?” Khương Tư Ý nhìn thẳng gã, không cho phép gã trốn tránh: “Vấn đề của anh là tôi có phải không?”
A Lực im lặng khiến cho Khương Tư Ý cảm thấy đau lòng. Thật kỳ diệu, quá sức kỳ diệu, Cố Nam Hách cũng chưa từng khiến cho cô ta có cảm giác này.
Cô ta cố kiềm chế nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, hỏi: “Tại sao anh phải đi? Tại sao, tại sao? Không phải anh nói... Không phải anh nói sẽ chịu trách nhiệm hay sao?”
A Lực giải thích: “Tôi từng nói sẽ gánh vác sai lầm, nhưng chưa từng nói sẽ chịu trách nhiệm” Khương Tư Ý sững người.
“Cô chủ, cô muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào đây?” A Lực hỏi ngược lại. Thừa nhận mọi sai lầm với ông Khương, sau đó nói sẽ chịu trách nhiệm, kết hôn với cô sao? Có thể sao?” Khương Tư Ý lẳng lặng nhìn gã. “Cô chủ, đừng nói tới ông Khương, ngay cả bản thân cô cũng không đồng ý, đúng không? Cô sẽ đồng ý sao?” Khương Tư Ý chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô ta chỉ biết mình muốn gả cho Cố Nam Hách, một người thanh niên ưu tú xuất sắc, được vạn người hâm mộ.
“Cho nên, tôi có tư cách chịu trách nhiệm sao? Nếu như có một ngày chuyện này bại lộ, tôi sẽ gánh vác tất cả sai lầm. Nhưng nếu tôi tiếp tục ở lại nhà họ Khương, sớm muộn gì chuyện này cũng bại lộ, cô có nghĩ đến ngày đó không?”
Khương Tư Ý há miệng, không nói nên lời. A Lực luôn nói lời ít ý nhiều hơn nữa còn nói trúng tim đen.
“Đừng nói những người xung quanh, chỉ nói những người bên cạnh cô thôi. Nếu vị hôn phu Cố Nam Hách của cô biết chuyện này, cô cảm thấy anh ta sẽ nghĩ thế nào? Còn ba mẹ cô nữa, cô cảm thấy bọn họ sẽ phản ứng thế nào? Cô không cần danh dự nữa sao? Cô còn muốn gả cho Cố Nam Hách nữa không?”
Khương Tư Ý bị hỏi dồn dập khiến đầu như muốn nổ tung: “Đừng nói nữa!” “Cô chủ, tôi ra đi mới là quyết định sáng suốt nhất, đối với tôi hay với cô đều tốt cả. So với bất cứ ai, tôi là người không muốn cô bị tổn thương nhất.” Giọng điệu của A Lực rất từ tốn, cũng rất kiên định. Gã dùng phương thức của mình để biểu lộ tình yêu đối với cô. Gã vẫn luôn yêu cô một cách mù quáng, hèn mọn, không cần ai hay biết, cũng không cần hồi báo. Khương Tư Ý nhìn gã quyết chí ra đi, thấp giọng dò xét: “Cho dù hôm nay tôi đến tìm anh thì anh cũng không trở về sao?”
A Lực lắc đầu một cái: “Cô chủ, cô đừng làm khó tôi, tôi còn phải làm việc.”
Khương Tư Ý nếm trải mùi vị khổ sở, nhìn về phía xe của gã, hỏi: “Hôm nay anh đang làm việc thì đúng lúc nhìn thấy tôi hả?”
“Phải, chỉ là trùng hợp.”
Khương Tư Ý hít thở thật sâu, suýt chút nữa cô ta đã cho rằng A Lực vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình.
“Nhưng tôi không quen không có anh bên cạnh.” “Không quen rồi cũng thành quen, sau này sẽ có chồng cô bảo vệ cô.” “Chẳng phải bây giờ tôi còn chưa có chồng hay sao?” “Sắp có rồi, không phải cô vẫn luôn thích Cố Nam Hách hay sao? Nay cô đã được như ý muốn, tôi chúc hai người mãi mãi chìm trong bể tình, sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão.” Khương Tư Ý không nói thêm gì, trái tim đã đau đớn không chịu nổi. “Tôi thật sự phải đi, đã muộn lắm rồi.” “Có thể lưu số điện thoại không? Lỡ như thật sự có việc tìm anh thì sao đây?”
A Lực lạnh nhạt nói: “Tôi không hề đổi số, chẳng qua không mang theo bên người thôi. Tôi có số mới chỉ vì tiện bề công việc.” “Vậy sau này anh có thể mang theo điện thoại cũ không?”
“Có thể”
“Được, anh đi đi, tôi sẽ tự lái xe về.”
“Cô gọi Tiểu Lưu đến đây đi, cô vẫn còn chưa quen tay lái.” “Hoặc là để tôi tự lái, hoặc là anh đưa tôi về.” A Lực đành bất đắc dĩ dặn dò: “Vậy cô lái chậm một chút, phải hết sức cẩn thận đấy.” A Lực xoay người bước đi. Khương Tư Ý nhìn theo bóng lưng gã, chỉ mới nhìn một chốc mà nước mắt đã đong đầy. Cô ta nhìn A Lực bước lên chiếc xe Van, vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Trước kia, cho dù chở cô ta đi đâu, gã cũng đều đảm bảo an toàn cho cô ta trước rồi mới kết thúc công việc. Điện thoại di động của gã luôn mở 24/24 vì cô ta. Dù gã có ngủ cũng đặt điện thoại dưới gối.
Nhưng bây giờ nhìn gã rời đi, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu. Cô ta cũng không biết gã có cảm giác giống mình hay không. Chẳng biết đã qua bao lâu, điện thoại di động chợt vang lên. Cô ta nhìn lại, là điện thoại của Chu Đình gọi đến. Cô ta hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi mới nhận điện thoại: “Alo, dì ạ?”
“Ôi trời, Tư Ý hả, bây giờ cháu có rảnh không? Đến nhà dì nhé? Dì mới vừa hỏi Nam Hách, hôm nay nó không tăng ca.” “Rảnh ạ, cũng lâu rồi cháu không gặp anh ấy.” “Ừ, thế thì cháu mau tới đây đi. Haizz, đứa con trai này của dì chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, cháu đừng để ý.” “Không sao đâu dì, cháu biết tính anh ấy. Người đàn ông cháu thích phải là người biết xem trọng sự nghiệp ạ.”
“Được, được, vậy di chờ cháu tới nhé”
“Dạ.”
Khương Tư Ý ném hết thứ cảm xúc tệ hại chết tiệt đó ra sau đầu. Cho dù là thế nào, A Lực và cô ta cũng không tương xứng, cô ta không nên vì A Lực từ chức mà đau lòng khổ sở như vậy.
Vì vậy, cô ta lái xe đến nhà họ Cố.
Chạng vạng, Cố Nam Hách tan việc về nhà. Trong khoảnh khắc vừa bước vào cửa, anh đột nhiên có xung động muốn trở về công ty tăng ca, bởi vì anh nhìn thấy xe Khương Tư Ý đỗ trong sân.
Không chờ anh đảo tay lái, Khương Tư Ý đã bước ra ngoài, đứng trước cửa lớn biệt thự vẫy tay với anh.
“Nam Hách, Nam Hách.”
Trong lòng anh hiện lên tia bài xích, chân mày cũng nhíu chặt lại.
Anh đã liên tục làm thêm giờ hơn một tháng, kể cả cuối tuần cũng không thèm về. Tất cả nhân viên đều đã bị anh ngược đãi thành gấu mèo hết rồi. Cả bản thân anh cũng không chịu nổi, cho nên hôm nay mới hủy bỏ tăng ca. Anh làm vậy là vì muốn lấy công việc làm cái cớ tránh xa Khương Tư Ý. Không ngờ, anh vừa mới thả lỏng thì cô ta đã tìm đến cửa.