Ông nhìn ánh mắt không tín nhiệm của vợ, luôn miệng cầu xin: “Nhưng tôi có làm gì đâu, đều là bà suy nghĩ lung tung. Bây giờ con trai cũng đã lớn như vậy, lẽ nào bà còn nghi ngờ tôi?”
“Quỷ mới tin ông!”
“Bà... Haizz, thật tình tôi và cô ta chưa đến mức đó, sao bà không tin vậy?”
“Chưa đến mức đó mà ông còn muốn ly hôn với tôi? Năm đó Nam Hách mới có hai tuổi, tôi vĩnh viễn cũng không quên được cảm xúc khi ấy. Cho dù đã trôi qua ba mươi năm, nhưng chỉ cần nghĩ tới đã khiến tim tôi đau thắt lại.” Cô Giang muốn giải thích tiếp, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của bà: “Tim lại đau à? Không lẽ buồng tim lại xảy ra vấn đề: Không được, tôi dẫn bà đến bệnh viện kiểm tra thì mới yên tâm được.” “Không sao, khuya rồi mà đi tới đi lui làm cái gì.” Thấy dáng vẻ lo lắng của chồng, lúc này bà mới dễ chịu hơn một chút.
Trong phòng ngủ lầu ba. Nơi này là trung tâm của biệt thự, cả lầu ba đều thuộc về Cố Nam Hách, bao gồm cả ban công trước mặt cũng là vùng trời của anh. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, anh sẽ ngồi một mình suy tưởng ở ban công, hưởng thụ gió đêm. Giữa đêm hè, gió nhẹ lành lạnh khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Khương Tư Ý vịn lan can, dang rộng hai tay, nhắm mắt lại, vừa mặc sức tưởng tượng, vừa hỏi han: “Nam Hách, anh muốn ở đâu? Đông Thành hay Tây Thành? Hay là gần công ty một chút?” Cố Nam Hách ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực: “Anh ở đâu cũng được.” “Vậy anh muốn ở chung cư cao tầng hay ở nhà liên kế?”
“Gì cũng được, em thích ở đâu thì ở đó. Anh không có ý kiến.” “Vậy để em, mẹ em và mẹ anh cùng đi chọn nhé?”
“Ừ.”
“Nam Hách.” Khương Tự Ý quay đầu nhìn anh, trên mặt ngập tràn vẻ mất mát: “Nam Hách, có phải anh hối hận vì đã đính hôn với em không?”
Cố Nam Hách không muốn bàn về vấn đề này, cố ý lảng tránh: “Em muốn uống gì? Anh đi lấy.” “Em no rồi, không muốn uống gì cả.” Khương Tư Ý kéo tay, không để cho anh đi. “Ôm em đi.”
“...” Cơ thể Cố Nam Hách cứng đờ, giống như một bức tượng gỗ, để mặc cô ta đùa nghịch hai tay. Hai người đứng đối mặt, Khương Tư Ý nắm hai tay anh vòng qua eo mình, còn hai tay cô ta thì khóa chặt cổ anh, nhìn anh một cách nóng bỏng: “Nhìn em... Em có đẹp không?” Cố Nam Hách gật đầu một cái. “Em muốn anh nói cơ.”
“... Đẹp.” “Đẹp thế nào?” “...” Cố Nam Hách không kiên trì được nữa, dời mắt sang một bên, buông lỏng cánh tay. Khương Tư Ý lập tức kéo tay anh lại như cũ: “Ôm chặt em đi.” Cô ta dầu miệng, có chút không vui, nhưng ánh mắt và giọng nói vẫn đong đầy tình ý. “Chúng ta đã đính hôn rồi, ôm một cái cũng không được sao?”
“Anh không thích ôm ôm ấp ấp ở bên ngoài.” “Vậy thì vào trong, lên giường nhé.” Cố Nam Hách bắt đầu cảm thấy có chút chán ghét. Khương Tư Ý cũng nhận ra anh bắt đầu mất kiên nhẫn, hỏi rất nghiêm túc: “Anh hối hận đã đính hôn với em đúng không? Anh không muốn kết hôn với em? Hay anh có đã ứng cử viên tốt hơn?”
“Nếu không có, vậy anh hãy nghiêm túc chấp nhận sự sắp xếp của gia đình đi. Em không yêu cầu anh quá nhiều, em cũng không ngại nếu anh có hứng thú với phụ nữ bên ngoài sau này, chỉ cần anh còn nhớ đường về nhà là được.”
Cố Nam Hách hơi giật mình nhìn Khương Tư Ý. Trong ấn tượng của anh, cô ta không giống người có thể nói ra những lời này.
“Anh đừng nhìn em ngạc nhiên như vậy. Ở trong giới chúng ta, chuyện bao nuôi tình nhân hiểm lắm à? Nuôi một, hai, hay ba người cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ em không hiểu chuyện này sao?” “Nam Hách, em thích anh lâu lắm rồi. Nếu anh không có đối tượng tốt hơn để kết hôn, vậy hãy chấp nhận kết hôn với em đi. Ít nhất, anh sẽ không bị chú và dì ép hôn nữa, đúng không?” Dù sao cô ta cũng là kẻ phản bội trước, vì vậy cô ta không để tâm chuyện anh có người khác. Ít ra cô ta đã không còn để ý nhiều giống như trước đây nữa. “Nam Hách, em thật sự rất thích anh. Nếu anh cũng thích em, em sẽ rất vui. Còn nếu anh không thích em, vậy xin anh hãy tôn trọng em. Nếu đã kết hôn, xin anh đừng đoạt mất quyền làm vợ của em, được không?”
Cố Nam Hách không nghĩ tới Khương Tư Ý sẽ thẳng thắn như vậy. Vốn anh chỉ có cảm giác áy náy với cô ta, nhưng nay lại có thêm một phần tán thưởng.
Anh không thể phủ nhận: “Xin lỗi, đính hôn với em là ý của ba mẹ anh. Trước mắt, anh chưa thể nói yêu hay thích em. Anh rất xin lỗi, nếu em muốn từ hôn...”
“Không.” Khương Tư Ý ngắt lời: “Anh là giấc mơ bao năm của em, em tuyệt đối sẽ không từ hôn. Em nói với anh nhiều như vậy, chẳng qua là muốn anh không cần cảm thấy áp lực. Em sẽ không ép anh yêu em, nhưng em hi vọng anh có thể từ từ thấu hiểu và cảm thông cho em. Hoặc một ngày nào đó, anh cũng sẽ yêu em giống như em yêu anh.”
Cố Nam Hách nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô ta, khổ sở cười một tiếng: “Chỉ mong là vậy.” Sương đêm càng đậm, bụi cỏ trong bồn hoa phát ra tiếng côn trùng râm ran. Gió đêm thổi, mang theo mùi đinh hương dịu nhẹ, tươi mát.
Nếu đã thẳng thắn với nhau rồi, Cố Nam Hách cảm thấy không cần thiết phải khổ sở giả đò nữa: “Hôm nay em ngủ phòng chính, anh qua phòng khách ngủ.” “Tại sao? Em đã nói rõ ràng như vậy, sao anh còn tránh em?” “Chẳng phải còn chưa kết hôn sao?”
“Anh...” Khương Tư Ý nghẹn khuất, cô ta thậm chí còn muốn hỏi xem có phải anh ta không được về chuyện đó hay không! Cố Nam Hách gỡ tay cô ta ra, lui về sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất định. Anh nói: “Anh hiểu ý của em, anh cũng hi vọng một ngày nào đó, chúng ta có thể trở thành người trợ giúp nhau trong lúc hoạn nạn. Thôi, nghỉ ngơi đi, không quấy rầy em nữa.” Cố Nam Hách lạnh nhạt xoay người rời đi, Khương Tư Ý vừa bực bội vừa phát cáu.
Đêm đó, cô ta ngủ trên giường lớn của Cố Nam Hách. Dù lăn qua lộn lại thể nào cũng không ngủ được, trong đầu luôn là hình ảnh quấn quít triền miên với A Lực.
Ở trên giường Cố Nam Hách nhưng cô ta lại nhớ đến dáng vẻ mạnh mẽ rong ruổi khắp cơ thể mình của A Lực.
Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi đã từng bàn đến chuyện cưới xin, nhưng sau này lại phải chia tay. Đương nhiên trong đó có một phần là do ba mẹ ngăn cản, thêm nữa là người trong cuộc không kiên trì. Nhưng cô ta nhìn dáng vẻ của Cố Nam Hách, anh chẳng hề giống như đã thoát ra khỏi tâm trạng đau khổ vì thất tình. Xem ra đúng là anh rất yêu Phương Tiểu Hi, cho nên sẽ không dễ dàng buông tay chỉ vì ba mẹ không đồng ý.
Từ các tin tức giải trí, cô ta biết Phương Tiểu Hi đơn phương cự tuyệt hợp tác với Minh Nghiệp. Nói cách khác, chính là Phương Tiểu Hi kiên quyết ra đi.
Tại sao Phương Tiểu Hi lại kiên trì rời khỏi Cố Nam Hách? Không phải các minh tinh trong giới giải trí đều có mục đích gả vào gia đình quyền thế hay sao? Cố Nam Hách vừa có quyền, có tiền, lại có tướng mạo, tại sao Phương Tiểu Hi lại không nắm cho chắc?
Lẽ nào, giữa bọn họ còn có ẩn tình gì đó? Lẽ nào, Cố Nam Hách... bất lực?
Vừa nghĩ tới điều này, Khương Tư Ý bị dọa đến ngồi bật dậy. Nếu Cố Nam Hách bất lực, vậy cuộc sống sau này của cô ta phải làm sao đây?