“Phong ca, em...” Phương Tiểu Hi lúng túng không thôi, cũng thấy khó chịu. Bị Giang Phong Dật bắt gặp, cô muốn giải thích, nhưng phải giải thích thế nào đây?
Giang Phong Dật cúi đầu nói với cô: “Em không cần nói gì cả, chúng ta đi trước.” Phương Tiểu Hi rất cảm kích, gật đầu nói: “Vâng.” Giang Phong Dật dẫn Phương Tiểu Hi đứng ra phía sau mình, rồi khách sáo nói với Cố Nam Hách: “Tổng giám đốc Cố, anh quá đáng lắm rồi, xin hãy tự trọng.”
Cùng lúc đó, những người khác nghe thấy tiếng ồn thì xôn xao ló đầu ra.
Khương Tư Ý cũng đi đến, kinh ngạc nhìn Cố Nam Hách đang giằng co, “Chuyện này là thế nào?” Giang Phong Dật đứng ra nói: “Không có gì không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi. Hình như Tổng giám đốc Cố đã uống quá chén. Cô Khương, cô mau đỡ Tổng giám đốc Cổ đi nghỉ đi. Tiểu Hi, chúng ta cũng đi thôi.” Trúng ý, Khương Tư Ý lập tức đỡ lấy Cố Nam Hách, không thể chờ mà kéo anh ra ngoài, “Cẩn thận một chút, đi bên này... A Lực, mau đến giúp tôi một tay.”
A Lực đang đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng cô chủ gọi thì lập tức bước vào, không nói tiếng nào, cõng Cố Nam Hách đi thẳng vào thang máy. Khách mời đứng vây xem lập tức tản đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, người thì vẫn say sưa nói chuyện, người thì cụng ly.
Đến của khách sạn, Phương Tiểu Hi không yên tâm quay đầu lại nhìn thang máy bên kia. Cố Nam Hách thật sự uống quá nhiều, nói chuyện thẳng mặt đều phả ra hơi rượu. Cô chưa bao giờ thấy anh uống say đến như vậy.
Giang Phong Dật nhận thấy ánh mắt của cô, khẽ hỏi: “Em có muốn đi xem thế nào không?” Phương Tiểu Hi lắc đầu, “Đã có hôn thê của anh ấy, không cần chúng ta lo lắng.”
Giang Phong Dật ôm vai cô dẫn ra cửa, “Vậy thì em cũng đừng xen vào, mình đi thôi.”
Tâm trạng Giang Phong Dật cũng rất nặng nề. Chỉ có điều, đã là người của công chúng nhiều năm, bất cứ khi nào ở bên ngoài, anh cũng đã quen luôn luôn mỉm cười. Nếu không, chẳng may bị đám ký giả bất lương xấu xa đi theo, không chừng anh sẽ bị gán tội gì đó.
Lên xe rồi anh quay sang nhìn Phương Tiểu Hi, nhịn lên nhìn xuống, cuối cùng vẫn không chịu được, hỏi: “Em với anh ta... scandal trước kia là thật sao?” Cho dù thế nào, chỉ cần anh hỏi thì có chắc chắn sẽ nói cụ thể. Đây là sự tôn trọng tối thiểu của cô dành cho anh. “Năm ngoái bọn em hẹn hò với nhau, lễ mừng năm mới năm nay thì chia tay.”
Giang Phong Dật nhìn vẻ bình tĩnh lạ thường của cô mà trong lòng lại càng cảm thấy bất an, “Đầu năm nay em đột nhiên mất tích, sau đó lại rời khỏi Minh Nghiệp, đều là vì chuyện chia tay với anh ta?”
“Đúng.”
“Anh có thể biết nguyên nhân không?”
“Có nguyên nhân từ gia đình anh ta, cũng có từ nhà em.”
Giang Phong Dật gật đầu. Hóa ra là chuyện xưa cũ, công tử nhà giàu với nữ minh tinh.
“Anh còn muốn biết chuyện gì nữa không? Em sẽ không giấu anh.”
Giang Phong Dật lắc đầu, “Tiểu Hi, không phải lỗi của em, em không cần thấp thỏm lo âu như mình mắc lỗi. Anh không ngại quá khứ của em. Anh chỉ quan tâm em về sau này thôi.”
Phương Tiểu Hi cảm động, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Cảm ơn anh.”
Giang Phong Dật siết chặt tay cô để an ủi, hứa với cô, “Yên tâm đi, với anh thì tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.” Nói rồi anh chợt chồm người qua. Phương Tiểu Hi vô thức rụt người lại, hai tay đẩy ra. Hai người cùng khựng lại, Giang Phong Dật lúng túng nói: “Anh chỉ muốn cài dây an toàn giúp em thôi.” “...” Phương Tiểu Hi cố gượng cười, “Em tự làm được mà.” Từ lâu rồi, Giang Phong Dật cảm giác trái tim cô đã khép kín. Cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể bước vào. Anh không biết nguyên nhân, cũng không dám tìm hiểu.
Hôm nay, cuối cùng anh đã hiểu, thì ra nguyên nhân là Cố Nam Hách. Thật ra anh cũng không bất ngờ lắm chuyện hai người họ hẹn hò. Cố Nam Hách ký hợp đồng với Phương Tiểu Hi năm năm, một tay nâng đỡ cô, dọn đường đi cho cô, ai mà tin giữa họ không có tình cảm?
Giang Phong Dật lái xe, đột nhiên cảm khái nói, “Tiểu Hi, nếu em cảm thấy không thích hợp thì thôi, không cần phải để trong lòng, tự làm khổ mình, cũng làm khó đối phương. Anh nghĩ, sau khi chia tay, cách cư xử đẹp nhất chính là chúc phúc cho nhau. Vậy mới không uống thời gian hai người đã từng hẹn hò, em thấy có đúng không?”
“Đúng vậy, vị hôn thê của anh ấy mang thai rồi, bọn họ cũng sắp kết hôn, em chỉ chúc mừng anh ấy thôi.” “Vậy là được rồi. Anh ta cũng phải kết hôn, em vẫn còn có anh, mỗi người đều an ổn mới là tốt nhất.” “Vâng...” Phương Tiểu Hi cố nén nước mắt, quay đầu hướng ra ngoài cửa xe. “Thật ra anh còn muốn cảm ơn anh ta. Gia đình anh ta quyền thế nên mới không chấp nhận em. Có vậy anh mới có cơ hội, đúng không?” Phương Tiểu Hi không quay đầu lại, ừ một tiếng đáp lấy lệ. Giang Phong Dật tự cười an ủi mình, rồi thuận tay mở nhạc. Thay vì cố hỏi có phải cô đang khóc hay không, thôi thì cứ để âm nhạc hâm nóng bầu không khí.
Ở nơi khác, A Lực đưa Cố Nam Hách vào phòng.
Cố Nam Hách say bí tỉ, đến cả khi bị A Lực lột quần áo cũng không hề hay biết. Khương Tư Ý rót một ly nước, thả vào chút bột trắng, “Bóp miệng anh ta ra, rót vào đi.” A Lực tách miệng anh ra, rót thuốc vào miệng anh. Mới ực được một hớp, Cố Nam Hách đã phun ra toàn bộ, “Khụ khụ khụ...” Khương Tư Ý tức giận nói: “Đừng có làm anh ta tỉnh lại, để đấy cho em.”
Cô ta lại đi chuẩn bị ly nước khác, đổ hết chỗ thuốc còn lại vào. “Cô chủ, không cần nhiều như vậy đâu.”
“Mới có một chút như vậy, tôi sợ không có tác dụng.” “Tác dụng của thuốc này rất mạnh, tôi lo cơ thể em lúc này không chịu nổi.” “Không công hiệu thần thánh thể đâu. Tránh ra đi, em tự chuốc cho anh ta.”
Khương Tư Ý đẩy A Lực ra, ngồi ở mép giường, một tay nâng đầu Cố Nam Hách lên, một tay bưng ly nước, “Nam Hách, Nam Hách, uống nước đi, uống một chút đi...”