Nhưng, cô là người con gái duy nhất mà anh động lòng sau nhiều năm vào nghề, cũng là bạn gái chính thức duy nhất trong giới với anh. Khó khăn lắm mới theo đuổi được nên anh thật sự không muốn từ bỏ. Không khí giống như đóng băng, rõ ràng là mùa hè nóng bức nhưng lại lạnh đến mức khiến người ta run rẩy. “Ngồi đi, anh muốn uống gì? Nước chanh mật ong nhé? Mẹ em làm đấy, rất tốt cho cổ họng.”
“Ừm, vậy pha cho anh một ly đi.” Phương Tiểu Hi xoay người đi vào nhà bếp, lấy chanh và mật ong ủ trong tủ lạnh ra, sau đó pha với soda.
Giang Phong Dật đứng tựa người bên khung cửa phòng bếp, quyến luyến nhìn cô. Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm dịu dàng, đồng thời cũng ẩn chứa nỗi buồn vô tận. Phương Tiểu Hi đưa lưng về phía cửa nên không hề phát giác Giang Phong Dật đã đến cạnh cửa. Cô chậm rãi ung dung xả nước, cầm muỗng nhỏ khuấy liên lục, tất cả động tác đều thể hiện rằng cô đang kéo dài thời gian. Giang Phong Dật khẽ bước tới trước, phút chốc ôm lấy cô từ phía sau. Đột nhiên bị ôm như thế, toàn thân Phương Tiểu Hi cứng đờ, tay run lên, muỗng kim loại rơi vào ly, phát ra một tiếng “keng”. “Tiểu Hi.” Giang Phong Dật chậm rãi gọi tên cô, hơi thở nóng hổi vô tình hay cố ý phả bên tai cô, khiến cô càng khẩn trương hơn.
Thần kinh có căng thẳng, trong đầu vang lên câu nói của Lâm Thiển. Gần đây Nam Hách thường xuyên rủ chồng em uống rượu, lần nào cũng uống say bí tỉ.
Giang Phong Dật từ từ siết chặt cô, áp cằm vào cổ cô, từ tốn nói: “Đến xem liveshow của anh được không?”
“Được.”
“Em không xem lịch trình sắp xếp mà đã đồng ý rồi sao?” “Anh đã mời thì em nhất định phải đi. Cho dù có việc gì thì em cũng sẽ gác lại.” “Có đáng không?”
“Đáng chứ.” “Vậy thì tốt, anh sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho em, đến lúc đó em đừng cho anh leo cây nhé.”
“Vâng.”
***
Đảo mắt đã tới liveshow, đây là liveshow đầu tiên của Giang Phong Dật. Sân vận động lớn chật kín chỗ ngồi, cả hội trường toàn là màu xanh lục. Xa xa nhìn qua, toàn bộ sân vận động như chìm trong biển xanh lục. Phương Tiểu Hi được xếp ngồi ở hàng ghế VIP, là hàng ghế đầu tiên dưới khán đài và cũng là nơi tốt nhất để thưởng thức. Sau khi đến, cô mới phát hiện những người ngồi xung quanh cô đều là người trong giới. Có tiền bối giới âm nhạc, cũng có ảnh thị trong giới danh nhân, những vị trí này hẳn là Giang Phong Dật cố ý sắp xếp cho bạn bè.
Trong âm thanh ồn ào và ánh sáng lờ mờ, cô không thấy rõ lắm những người tới dự là ai.
“Mọi người, hãy hoan nghênh nhân vật chính của hôm nay, Giang Phong Dật!” Liveshow chính thức bắt đầu, âm thanh giới thiệu chương trình giảm xuống, cả hội trường nhốn nháo, mấy chục nghìn người trong hội trường cùng hô lên: “Phong ca, Phong ca, Phong ca.” Giang Phong Dật là thí sinh xuất sắc trong cuộc thi tuyển chọn tài năng. Anh đã từng là ca sĩ, phát hành vô số album và được hàng nghìn thiếu nữ yêu thích, chỉ là anh chưa từng tổ chức liveshow mà thôi. Sau đó, anh chuyển trọng tâm sang điện ảnh. Đi đôi với việc đạt được nhiều thành tích đáng kiêu ngạo trong giới điện ảnh và truyền hình, sự nghiệp ca hát của anh bắt đầu sụp đổ. Mặc dù trọng tâm sự nghiệp của anh là điện ảnh và truyền hình, nhưng trước giờ anh vẫn chưa hề từ bỏ niềm đam mê âm nhạc của mình.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng đứng trên sân khấu, đối mặt với tiếng hò hét của hàng nghìn người và hưởng thụ sân khấu lóa mắt này.
Khu vực VIP, tất cả mọi người, kể cả Phương Tiểu Hi, đều giờ que dạ quang lớn tiếng hò hét reo hò cho Giang Phong Dật, thỏa thích hòa vào một mảng biển xanh. Qua hơn nửa thời gian, ánh đèn trong hội trường đột nhiên phụt tắt. Tiếng đàn dương cầm độc tấu trữ tình chậm rãi vang lên trên sân khấu. Giữa sân khấu lóe lên một chùm ánh sáng, ánh sáng ấy chiếu vào người Giang Phong Dật, anh đang ngồi đánh đàn trước chiếc dương cầm. Mỗi lần ngón tay anh chạm vào phím đàn thì cứ như trao cho nó một sinh mạng tươi đẹp. Giai điệu ấy vừa đẹp lại vừa lãng mạn, trong sự ngọt ngào lại bộc lộ từng đợt vui vẻ. Dưới khán đài, fans hâm mộ âm nhạc đều thét lên chói tai, “Oa, Phong ca đẹp quá, em yêu anh, Phong ca!” “Thật là lãng mạn, muốn tỏ tình quá đi!”
“Đây là ca khúc mới của Phong ca sao? Thật là dễ nghe, thích hợp để đàn trong hôn lễ.” “Phong ca, Phong ca, Phong ca!”
Tiếng reo hò dưới khán đài quá lớn, vào lúc nhạc điệu ngừng nghỉ, Giang Phong Dật đặt ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, ý bảo mọi người hãy im lặng. Fans hâm mộ âm nhạc nghe lời yên tĩnh lại, lắng dịu trong tiếng dương cầm lãng mạn.
Dần dần, nhạc nền được thêm vào. Giang Phong Dật đàn xong mà nhạc nền vẫn tiếp tục vang lên. Anh đứng dậy, bước từng đi dọc theo bục runway.
“Phong ca, Phong ca, Phong ca!” Fans hâm mộ dưới khán đài lại hô to.
“Suỵt, yên lặng đã, tôi có mấy lời muốn nói.” Mọi người có thể nghe ra được giọng của anh hơi khẩn trương.
Thần tượng khẩn trương thì fans hâm mộ lại càng khẩn trương hơn, tất cả đều nín thở theo dõi.
Giang Phong Dật nhìn vào mảng tối om dưới khán đài, tìm đúng ánh đèn của chiếc máy quay ở giữa, nói với máy quay: “Hôm nay, có một người vô cùng quan trọng với tôi cũng đến đây. Vâng, cô ấy đến nghe liveshow của tôi.”
Lời vừa dứt, fans hâm mộ âm nhạc đều đồng loạt “À” một tiếng. Đó là tràng âm thanh bừng hiểu ra rất to. “Tiểu Hi, cảm ơn em hôm nay đã đến dự liveshow của anh.” Giang Phong Dật trực tiếp gọi tên Phương Tiểu Hi. Cùng lúc đó, chỗ ngồi của cô cũng đột nhiên sáng lên. Trong biển người mênh mông, hai nguồn ánh sáng dần tới gần nhau, tựa như tất cả những thứ khác đều là hư vô, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Hay ít nhất, trên màn hình phát sóng trực tiếp trên mạng chính là vậy. Phương Tiểu Hi ngồi tại chỗ bối rối. Đúng vậy, trước mặt bao người, cô biết làm gì bây giờ! Giang Phong Dật, anh định làm gì? Tại sao không nói trước với em một tiếng? Giang Phong Dật, rốt cuộc anh muốn làm gì? Bục runway từ từ nâng lên, cho đến khi liên kết sân khấu với chỗ ngồi VIP. Con đường kia sáng lên ánh đèn ba chiều, cảnh vật và đèn kết hợp. Trên đường nhỏ”, từng cánh hoa rơi tung dưới bầu trời, thần kỳ không thể tả.
cảnh tượng này làm fans hâm mộ dưới khán đài vô cùng phấn khích. Rất nhiều fans nữ của Giang Phong Dật khóc òa lên, mặt đầy nước mắt. Giang Phong Dật bước trên “đường nhỏ”. Đôi mắt chất chứa thâm tình nhìn Phương Tiểu Hi ở cuối đường. Anh vừa đi vừa nói: “Mặc dù thời gian chúng ta bên nhau không dài, vì liên quan đến công việc, nên thời gian ở gần nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng, anh chưa từng chắc chắn chuyện gì như lần này. Anh muốn cùng em đi hết nửa quãng đời còn lại.”
Tiếng la hét chói tai liên tiếp vang lên, gần như muốn át luôn âm hưởng giọng nói.
“Có thể em sẽ lo chúng ta vẫn chưa hiểu nhau sâu đậm, cũng có thể em mờ mịt về con đường tương lai của chúng ta, nhưng anh chỉ muốn nói rằng, Tiểu Hi, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho những chuyện chưa xác định nữa. Anh rất kiên định, và anh hi vọng em cũng sẽ không do dự.”