Tần Lạc Y nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị siết chặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Nàng chỉ biết bản thân sẽ có kết cục như vậy, đã cứu không được nghĩa phụ, chính mình còn như cá nằm trên thớt, Da Luật Ngạn Thác muốn làm thịt như thế nào cũng được.
Da Luật Ngạn Thác xấu xa nâng mày. Khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng một chút…
“Muốn giết muốn xử phạt đều tùy ý ta, phải không?”
Trong con ngươi đen thâm thúy lộ vẻ nguy hiểm mà ái muội mãnh liệt…
Trong lòng Tần Lạc Y lúc này đã run rẩy như lá mùa thu, nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục nói: “Ngươi động thủ đi!”
Xong rồi, lần này khẳng định là chết chắc rồi!
Tâm lý và vẻ mặt nàng lúc này đều bị Da Luật Ngạn Thác thu hết vào trong đáy mắt.
Ngũ quan tuỵêt mỹ của nàng như được thần linh điêu khắc, hai hàng chân mày lá liễu giống như vẩy mực, cho dù hai mắt nàng nhắm chặt cũng đẹp, mà đôi môi mịn như đóa hoa mềm mại…
Khóe môi Da Luật Ngạn Thác nâng lên, nở nụ cười có chút ý vị sâu xa không đứng đắn, ngay sau đó, bàn tay như kìm sắt lướt qua sợi tóc mềm mại của Tần Lạc Y, kẹp trên cổ nàng.
Hắn muốn bóp chết ta?
Tần Lạc Y tựa hồ có thể thấy tử thần đang vẫy tay với mình, còn có cô hồn trên cầu Nại Hà bay tới.
Nhưng, ai ngờ…
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, ngay sau đó, bàn tay quyết định sinh tử của mình kia lại vòng ra sau gáy nàng, đem nàng thoáng lại gần thêm một chút…
Làm sao vậy?
Tần Lạc Y kinh hoảng nhìn thẳng, lại lập tức rơi vào trong ánh nhìn chan chứa tình cảm nồng nhiệt của Da Luật Ngạn Thác.
“Nếu bổn vương muốn nàng…”
Da Luật Ngạn Thác hơi dừng lại, môi khẽ nâng, khắp người bắn ra mị lực khiến người khác không thể sao lãng, nguy hiểm mà tràn ngập tính xâm phạm.
Tần Lạc Y lùi lại, hít một ngụm khí lạnh, ngây ngẩn cả người. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kinh ngạc khẽ nhếch… Nàng như nai con vô tội trừng mắt nhìn hắn…
Mà hương thơm đặc biệt chỉ có ở nàng, xuyên qua lớp y phục tỏa ra…
Hương thơm nhàn nhạt này không ngừng tràn vào chóp mũi hắn, tựa như nửa muốn nửa không khiêu khích trái tim của hắn…
Trong lòng Tần Lạc Y bị kéo căng như dây đàn, mà mười ngón tay cũng siết chặt lại.
Bàn tay ấm áp của hắn ấm áp đặt ở chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, hâm nóng da thịt nàng.
Hơi thở nam tính nồng nặc quấn lấy khí phách cường hãn phả ra hai bên tai nàng, khiêu khích sự mẫn cảm của nàng.
Tần Lạc Y sợ hãi, vì con ngươi đen nóng rực mà điên cuồng của hắn, đồng thời cũng vì lòng nàng sắp bị mất phương hướng…
Không!
Nếu là như thế này, nàng tình nguyện chết!
Tần Lạc Y vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, một lần nữa liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc của hắn.
“Đừng…”
Lực vặn vẹo của nàng lập tức động đến vết thương của Da Luật Ngạn Thác, đôi mày kiếm bởi vì đau đớn mà nhíu lại, mà máu trên miệng vết thương cũng chảy ra!
“A!”
Tần Lạc Y hoảng hốt, kềm nén không được liền kêu thất thanh: “Ngươi tại sao lại vậy, ngươi xem, miệng vết thương lại chảy máu, ngươi…”
Đôi mắt Tần Lạc Y đỏ lên, con ngươi ngấn nước rơi xuống những giọt nước mắt động lòng người, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Nàng thật sự nhịn không được, vì sao đã biết nhưng lại không chịu thua kém? Hắn vốn chính là kẻ thù của mình, cho dù băm vằm hắn thành trăm mảnh cũng là chuyện nên làm, nhưng chỉ là nhát đao này khiến cho nàng mất đi sức lực để hận hắn, đau lòng đến chết.
Không, nàng không được như vậy!
“Y nhi…”
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ vui mừng.
“Ngươi trước tiên không nên cử động, ta thay ngươi băng bó lần nữa!”
Tần Lạc Y cố nén khóc, cố gắng tránh đi hắn cặp mắt mang theo quyến rũ kia, đang muốn hút hồn nàng…
“Không cần đi, vết thương này chưa đến mức lấy mạng của bổn vương!”
Da Luật Ngạn Thác nhịn xuống đau đớn trên người, lập tức cầm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng, bá đạo mà bao lấy hoàn toàn.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Miệng vết thương của ngươi đang chảy máu, ta không muốn… Ta không muốn…”
Nước mắt Tần Lạc Y rốt cuộc rơi xuống, nước mắt như sợi tơ tình rẽ ngang rẽ dọc.
“Y nhi…”
Trong lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên đau xót, lập tức thả lỏng bàn tay, kéo cô gái trước mắt này vào trong vòng tay.
Hơi thở quen thuộc mà lại ấm áp thoáng cái đánh sâu vào lý trí cuối cùng của Tần Lạc Y, nước mắt của nàng không ngừng rơi, giống như hoa lê kinh diễm, tựa hồ muốn đem tất cả đau đớn trong lòng mà khóc lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kề sát vào khuỷu tay ấm áp mà cường tráng của Da Luật Ngạn Thác, hàm răng tinh tế lưu lại một dấu vết trên da thịt màu đồng ở cổ hắn.
Tần Lạc Y cảm thấy giờ phút này đang có một loại tình cảm phát tiết trong lòng mà ngay cả chính mình cũng khó có thể lý giải. Nam nhân trước mắt này là kẻ thù của mình, một vết thương nhìn thấy mà đau lòng kia lại làm cho nàng khó có thể tự kiềm chế khó chịu mà rơi lệ.
Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, tâm tư cũng bắt đầu phản bội ước nguyện ban đầu của mình, vì sao? Vì sao lại như vậy! Nàng thật tàn nhẫn, cũng thật đau xót!
Hai tròng mắt Da Luật Ngạn Thác khép lại che kín nhu tình, hắn vẫn ôm chặt Tần Lạc Y vào trong lòng như cũ, giống như hứa hẹn cả đời, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Chiếc cằm góc cạnh tựa vào vầng trán trơn bóng của Tần Lạc Y. Hắn không nói thêm gì nữa, mặc cho nàng ở trong lòng mình khóc lớn, cắn khuỷu tay mình phát tiết. Hắn chỉ là nâng bàn tay lên, dùng sự ôn nhu chưa bao giờ có mà trấn an sau lưng nàng, cho nàng nhiều dịu dàng hơn nữa.
Nàng đang khẩn trương sao?
Đúng vậy, hắn tin tưởng mình tuyệt đối không nhìn lầm, ánh mắt bối rối của nàng là ám chỉ lớn nhất đối với hắn, mà nàng bây giờ khóc tỉ tê lại bất lực, còn lại là khắc họa nội tâm nàng đang đấu tranh giãy dụa.
Da Luật Ngạn Thác càng thêm siết chặt cánh tay, dường như muốn cho giờ khắc này mãi mãi ở lại trong lòng mình.
“Y nhi… Y nhi của ta…”
Tiếng nói thì thầm tràn ngập cưng chiều và trìu mến của bậc vương giả. Nghĩ đến việc hắn chưa bao giờ biết nước mắt của một nữ nhân lại có lực uy hiếp với mình như vậy, hắn không phải là chưa bao giờ gặp qua con gái khóc, nhưng mà, cái loại nước mắt này ở trong mắt hắn, ngoại trừ chán ghét ra vẫn là chán ghét.
Xem ra đối với hắn, nước mắt của đàn bà chẳng qua là vũ khí để buộc chặt nam nhân lại thôi, giống như mấy vị phi tần trong phủ của hắn kia, động một tí rơi lệ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Nhưng, Tần Lạc Y cứ như vậy mà khóc thút thít, nước mắt trong suốt cứ thế theo khóe mắt mà lăn xuống, theo gò má trắng nõn chảy thẳng vào lòng hắn.
Hóa ra, nước mắt của nàng sẽ làm tâm tư của hắn đau đớn như vậy, đau đến mức bản thân bất lực không biết làm sao.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp, đem lý trí Tần Lạc Y kéo trở về, mà nàng dường như khóc đến mệt mỏi, thân thể mềm mại đẩy ra, cố gắng tránh đi tư thế và hành động quá mức ái muội với hắn.
Nàng ngẩng đầu nhíu mày, nhưng vẫn không che đậy được vẻ buồn bã xinh đẹp như lê hoa đái vũ (**).
(**) lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
“Ta… Ta khóc cũng không phải bởi vì sợ ngươi…”
Nàng khóc thút thít , trong âm thanh mềm mại luôn chứa đựng sự quật cường.
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác hơi cong lên: “Hử? Vậy là bởi vì cái gì?”
Cho tới bây giờ, hắn tuyệt đối không tin, nàng đối với hắn một chút cảm giác đều không có!
“Ta… Ta là hận chính ta không thể một đao mà giết chết ngươi…”
Tần Lạc Y đè nén cảm giác trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nàng bởi vì hành vi vừa rồi mà cảm thấy cảm thấy thẹn, thế mà có thể ở trong lòng hắn đem mặt mềm yếu nhất của mình biểu hiện ra ngoài.
Da Luật Ngạn Thác đem cái tư tưởng nghĩ một đằng nói một nẻo của nàng thu hết vào trong mắt, nha đầu ngang bướng này, vừa mới làm cho tim mình đau muốn chết, bây giờ còn nói những lời như muốn chọc mình tức chết.
Da Luật Ngạn Thác cười giễu, không đếm xỉa đến vết thương trên người mà lấn người đè áp nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng lúc càng gần…
Hơi thở nguy hiểm đập vào mặt…
“Nếu quả thật là như vậy, bổn vương cũng giáo huấn nàng thật tốt một chút!”
Trong giọng nói trầm thấp có sự cuồng vọng cùng tà nịnh trước sau như một.
“Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”
Tần Lạc Y theo bản năng muốn rời khỏi ngực của hắn nhưng không làm sao chịu được bị lực đạo mạnh mẽ của hắn.
Khuôn mặt cuồng vọng cách nàng càng ngày càng gần. Càng lại gần, nàng dường như sa vào con ngươi sâu không thấy đáy của hắn… Càng lại gần, nàng có thể ngửi được mùi xạ hương nguy hiểm trên người hắn…
“Bổn vương vừa mới nói, bổn vương muốn nàng…”
Da Luật Ngạn Thác lặp lại lời vừa nói, khóe miệng dâng lên nụ cười khó nhịn.
Đợi sau khi thấy ánh mắt kinh hoảng Tần Lạc Y, câu kế tiếp, hắn đem chóp mũi thẳng của mình dán vào cánh mũi nho nhỏ của nàng, như thôi miên mà ôn nhu nói:
“Bổn vương muốn… trái tim của nàng!”
Ngay sau đó, lửa nóng trên môi trong nháy mắt ngăn chặn sự kinh ngạc của nàng…