Nếu có người nghe thấy giọng Anh thuần của Thẩm Thanh Lan thì hẳn sẽ rất kinh ngạc. Giọng tiếng Anh bản địa thế này cũng không thể luyện được chỉ trong một sớm một chiều.
Nhóm Kim Ân Hi vẫn luôn lấy Thẩm Thanh Lan làm trung tâm. Bọn họ rõ ràng đều lớn hơn cô, nhưng chẳng hiểu sao, trên người Thẩm Thanh Lan lại có khí thế khiến bọn họ bất giác muốn nghe theo.
“Ân Hi,“ Thẩm Thanh Lan nói, “Hồ sơ thân phận mà tớ đã nhờ cậu làm giả, cậu chắc chắn rằng thật sự không một ai có thể điều tra ra chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Kim Ân Hi trả lời, còn tỏ ra hơi cụt hứng vì Thẩm Thanh Lan hoài nghi lĩnh vực sở trường của mình, “Chỉ cần không giỏi hơn tớ rất nhiều, hoặc là tự cậu không tự nói ra thì sẽ không ai có thể điều tra được quá khứ đó cả. Hơn nữa, lúc tớ làm giả thân phận cho cậu quả thật cũng đã có một người như vậy. Nhưng người đó đã chết trong một tai nạn vào sáu năm trước. Cậu chỉ giả mạo lý lịch của cô ấy thôi.”
Thẩm Thanh Lan hiểu rất rõ năng lực của Kim Ân Hi. Trên đời này có thể có người tài giỏi như cô ấy, nhưng không một ai có thể giỏi hơn cô ấy nhiều. Tuy rằng tổ chức kia vô cùng tàn nhẫn và mất nhân tính, nhưng nó quả thật cũng đã dạy cho bọn họ trở nên tài giỏi, bất cứ ai có thể sống sót thoát khỏi tổ chức kia thì năng lực chiến đấu cũng không hề thua kém một bộ đội đặc công được đào tạo bài bản của bất cứ quốc gia nào, đây cũng điểm đáng sợ của tổ chức đó.
Nhưng một tổ chức kinh khủng như vậy lại bị nhóm Thẩm Thanh Lan tự tay phá hủy, khiến kẻ đứng đầu và đám người có liên quan đều bị táng thân dưới biển rộng.
“Mấy bình luân trên mạng này thật là chướng mắt.” Kim Ân Hi nhìn trang web, gương mặt trẻ con có vẻ bực bội.
“Đừng để ý đến chúng, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Quả thật không ngoài dự đoán của Thẩm Thanh Lan, sau khi đăng bài viết đó, Triệu Đông thấy gây ra xôn xao lớn như vậy nên đã hài lòng, lại gửi thêm một lá thư tố cáo đến lãnh đạo Bộ Giáo dục.
Người nhận được bức thư này là một nhân viên quèn, chưa từng có kinh nghiệm gì nên khi nhận được lá thư kia thì rất để tâm, lập tức giao cho lãnh đạo của mình. Vị lãnh đạo này đã ngồi ở nguyên vị trí nhiều năm, vẫn luôn muốn thăng tiến nhưng lại không có cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đưa đến tận miệng rồi thì làm sao chịu bỏ qua được, ông ta lập tức dẫn theo vài người đến đại học B điều tra mọi chuyện.
Lúc vị lãnh đạo nhỏ đó cùng với vài nhân viên đến đại học B điều tra thì Triệu Đông đang ở đối diện trường. Tận mắt nhìn thấy hiệu trưởng ra tiếp đón, cậu ta liền biết bọn họ là người của Bộ Giáo dục nên đang thầm thấy vui vẻ. Kết quả là chưa được bao lâu, cậu ta đã thấy mấy người vừa đến đi ra với vẻ mặt giận dữ, nghênh ngang lên xe bỏ đi.
Trong văn phòng của hiệu trưởng, sau khi vị lãnh đạo nhỏ kia đến, việc đầu tiên ông ta làm là chỉ trích hiệu trưởng lấy việc công làm việc tư, lấy quyền thế để thiên vị, sau đó lại yêu cầu hiệu trưởng gọi Thẩm Thanh Lan đến, lập tức đuổi học cô.
Hiệu trưởng vốn đang tươi cười, nhưng vừa nghe thấy vị lãnh đạo nhỏ kia nói vậy thì liền lạnh mặt, ngay cả trà cũng không thèm mời bọn họ, vừa thản nhiên ngồi uống trà, vừa nghe bọn họ tự cằn nhà cằn nhằn.
Chuyện này vốn là do Triệu Đông khi không gây sự, nếu người của Bộ Giáo dục ăn nói dễ nghe thì hiệu trưởng còn sẵn lòng nói sự thật cho bọn họ biết, nhưng với thái độ này của bọn họ thì… ha ha, cứ mặc bọn họ tự điều tra thôi, nếu có bản lĩnh đuổi Thẩm Thanh Lan thì bọn họ cứ đuổi. Dù sao cũng chẳng phải là ông đắc tội với nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, ông không sợ.
Hiệu trưởng đã nghĩ rõ ràng nên khi vị lãnh đạo kia bảo ông đuổi học Thẩm Thanh Lan, ông liền trả lời hai chữ, “Không được.”
Vị lãnh đạo kia vô cùng tức giận, tuy rằng chức vụ của ông ta không cao, nhưng dù gì cũng là một lãnh đạo trong Bộ Giáo dục, làm gì có hiệu trưởng trường nào dám không nể mặt ông ta ít nhiều. Nhưng vị hiệu trưởng này lại dám như vậy với ông ta. Gương mặt già nua của ông ta tức đến tái nhợt, thở phì phò rời khỏi đại học B.
Lúc bọn họ định đi điều tra một lần nữa thì lại nhận được một cuộc điện thoại của Bộ trưởng Bộ Giáo dục. Nghe được sự thật từ chính miệng Bộ trưởng, ông ta căm hận đến mức suýt cắn chết Triệu Đông, đồng thời cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi vì hành vi biết rõ sự thật nhưng lại giấu giếm của hiệu trưởng.
Vị lãnh đạo kia lần này đừng nói thăng chức, có thể giữ được vị trí này đã là tốt lắm rồi, đúng là minh chứng cho câu “trộm gà không được còn mất nắm gạo”. Cơn tức trong lòng ông ta không có chỗ xả, người nhân viên quèn đã đưa bức thư tố cáo kia cho ông ta dĩ nhiên đã trở thành đối tượng bị giận cá chém thớt.
Cần câu cơm bằng vàng khó khăn lắm mới kiếm được cứ thế mất luôn.
Sự việc quá ồn ào nên dĩ nhiên có người nhận ra Thẩm Thanh Lan, nhiều người biết cô là thiên kim của nhà họ Thẩm, bèn gọi điện thoại báo cho Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia nổi trận lôi đình. Người không dễ nổi giận, khi tức lên mới đáng sợ. Ông gọi điện thoại đến Bộ Giáo dục, lãnh đạo của bộ ban đầu vừa nhận được điện thoại còn rất ngạc nhiên, đến khi biết được đầu đuôi chuyện liền cuống quít vỗ ngực cam đoan rằng nhất định sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để Thẩm Thanh Lan chịu ấm ức.
Thẩm lão gia vừa cúp điện thoại, Bộ trưởng lập tức gọi cho cấp dưới. Khi nghe nói cấp dưới đã dẫn người đến đại học B, đồng thời còn xảy ra xung đột với hiệu trưởng của trường, Bộ trưởng chợt cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Ông gọi vị lãnh đạo kia đến văn phòng, nghiêm túc phê bình dạy dỗ ông ta một trận, sau đó lại đích thân đến đại học B, vốn muốn gặp vị thiên kim nhà họ Thẩm để thay mặt cấp dưới xin lỗi cô, nhưng người ta lại không có ở trường.
Lúc này, Bộ trưởng cũng chẳng dám gọi điện thoại bảo Thẩm Thanh Lan quay về, không thấy Thẩm lão gia đã tức giận rồi sao? Tuy nhà họ Thẩm tham gia quân đội, thế nhưng từ xưa đến nay quân sự và chính trị không tách rời nhau, không thể xem thường mối quan hệ và sức ảnh hưởng của Thẩm lão gia.
Mà Triệu Đông - đầu sỏ gây ra chuyện này dĩ nhiên cũng không trốn thoát được. Từ ban đầu chỉ là cảnh cáo, lúc này anh ta đã bị đuổi thẳng cổ khỏi đại học B, còn bị nhà họ Thẩm khởi tố vì tội phỉ báng và lan truyền tin đồn thất thiệt, phải chịu trách nhiệm hình sự.
Thẩm lão gia đã hay tin thì Thẩm Quân Dục cũng phải biết. Anh chẳng những dập tắt dư luận trên mạng, mà còn nhanh chóng tìm các phương tiện truyền thông nổi tiếng nhất Bắc Kinh để lên tiếng thanh minh, công bố thân phận thiên kim nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Lan.
“An, không ngờ năng suất làm việc của nhà họ Thẩm lại cao như vậy, mọi việc chưa gì đã giải quyết xong rồi.” Kim Ân Hi như người không xương nằm trên sofa lướt xem tin tức, tay còn cầm một quả táo.
Thẩm Thanh Lan xoa xoa chân mày, cảm thấy hơi buồn phiền. Việc thân phận của cô đã bị phơi bày chắc chắn sẽ khiến cho cả trường học chấn động, vì thế trong một thời gian ngắn, cô đừng hòng nghĩ đến việc đi học nữa.
Đúng như dự đoán của Thẩm Thanh Lan, sau khi thân phận của cô bị phơi bày, cả trường đều xôn xao, một cô hoa khôi giảng đường cứ ngỡ là dân nghèo, vậy mà lại là thiên kim nhà giàu, lại còn siêu giàu nữa chứ. Tin tức này còn có sức công phá hơn cả chuyện cô được người khác bao nuôi.
Thật ra Thẩm Thanh Lan không hề biết là chuyện này có thể được giải quyết nhanh như vậy. Nhà họ Thẩm ra tay một phần, nhà họ Phó cũng góp không ít công sức, nhất là Phó Hoành Dật vẫn luôn quan tâm chuyện này. Khi mọi việc vừa bắt đầu trở nên nghiêm trọng, anh đã gọi điện thoại sai người đè tin tức này xuóng, bằng không thì đâu chỉ trên internet, mà ngay cả báo chắc chắn cũng đã đăng ầm ĩ rồi.
Phó Hoành Dật không hề kể những chuyện này với Thẩm Thanh Lan. Anh đã từng nói, mặc dù không thể ở bên cạnh chăm sóc cô từng giờ từng phút, nhưng anh sẽ tạo cho cô một khoảng trời riêng, che chở cô bình an vui vẻ.