Thẩm Thanh Lan chú ý đến ánh mắt của cô ta, trong đầu chợt nhớ tới ngày đó, Thẩm Hi Đồng ra khỏi xe một người đàn ông với vẻ mặt tức giận, chợt xông đến trước mặt cô, ánh mắt cô chợt rét lạnh.
“Chị có bạn trai rồi sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Hi Đồng, hiếm khi chủ động trò chuyện với cô ta.
Thẩm Hi Đồng đang bóc quả cam bị Thẩm lão gia nhắc đến nên tâm trạng đã không được vui, bây giờ lại bị Thẩm Thanh Lan cố ý nhắc lại, cô ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thẩm Thanh Lan bình thản nhìn cô ta, tỏ vẻ không phát hiện ra sự tức giận trong mắt cô ta.
Sở Vân Dung nghe nói thế thì mỉm cười, “Mấy ngày trước, mẹ trò chuyện với một người bạn, biết con trai bà ấy còn chưa có đối tượng, tuổi tác cũng tương đương với Đồng Đồng nên muốn để hai đứa gặp nhau một lần.”
Thẩm Thanh Lan hình như thấy hứng thú, nhận lấy ánh mắt như ăn thịt người của Thẩm Hi Đồng, hỏi, “Đối phương là ai ạ?”
“Ba mẹ nó đều là giáo sư đại học, mẹ thằng bé và mẹ là bạn học cấp 3, dạo trước hiếm khi mới gặp lại nhau, bèn trao đổi cách liên lạc.”
Thì ra là dòng dõi thư hương, trông mẹ thế này thì chắc hoàn cảnh gia đình rất khá, nhưng biểu hiện của Thẩm Hi Đồng thì...
“Mẹ đã thấy ảnh của thằng bé rồi, ngoại hình đẹp trai, cả người toát lên phong độ của người trí thức, ưu nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự.” Sở Vân Dung thao thao bất tuyệt, ngay cả Thẩm lão gia cũng cảm thấy hứng thú.
“Ồ? Đứa trẻ đó là con nhà ai?”
“Là nhà họ Giang, tên Giang Thần Hi, là giảng viên đại học, tuổi còn trẻ mà đã là giáo sư rồi.” Sở Vân Dung nói.
Không trùng hợp vậy chứ? Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục nhìn nhau, không phải là Giang Thần Hi mà bọn họ biết chứ? Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng nghe Sở Vân Dung miêu tả thì chắc là anh ta rồi.
Thẩm lão gia hài lòng gật đầu, “Người này cũng không tệ, trẻ tuổi có năng lực là chuyện tốt.”
Mặc dù không thích Thẩm Hi Đồng có lòng dạ khác với Thẩm Thanh Lan, nhưng dù sao cũng đã nuôi nhiều năm rồi, vẫn là con gái nhà họ Thẩm, ông vẫn hy vọng cô ta có thể tìm được chốn gửi gắm tốt đẹp.
“Hi Đồng cảm thấy đối phương thế nào?” Thẩm Khiêm là người cha tốt, nghe nói con gái có bạn trai thì dĩ nhiên sẽ quan tâm ít nhiều.
Mặt Thẩm Hi Đồng hơi cứng lại vì bị nhiều người nhìn như vậy, trong đó còn có người trong lòng của mình. Cô ta không muốn để đối phương hiểu lầm gì, bèn kiên trì nói, “Con chỉ ăn một bữa cơm với đối phương thôi, nên không có ấn tượng gì với người này.”
“Đồng Đồng, chẳng phải con đã nói với mẹ là cảm thấy đối phương cũng được sao?” Sở Vân Dung thắc mắc.
Thẩm Hi Đồng lập tức nhìn về phía Phó Hoành Dật, thấy vẻ mặt anh cũng không hề có bất cứ thay đổi gì thì trong mắt liền thoáng vẻ thất vọng, “Chúng con ăn cơm với nhau xong cũng không liên lạc lại nữa, cảm thấy không có tiếng nói chung.”
“Không phải chứ, một đứa là giáo sư đại học, một đứa học âm nhạc, đáng ra phải có rất nhiều tiếng nói chung mới phải chứ.” Trong lòng Sở Vân Dung càng nghi ngờ, nhưng lại lập tức quên sạch sành sanh ý nghĩ này, nhìn Thẩm Hi Đồng rồi nói, “Không sao, mẹ quen biết nhiều chàng trai anh tuấn tài giỏi, chắc chắn sẽ có người hợp với con.”
Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng càng cứng hơn, “Mẹ, con không vội, chuyện con quan tâm nhất bây giờ chính là làm tốt mọi chuyện trong dàn nhạc.”
Sở Vân Dung lườm cô ta, “Mẹ nói cho con biết, con không được học theo anh con. Con là con gái, kết hôn sớm rồi sinh con thì dáng người sẽ dễ hồi phục hơn, đừng như anh con, tuổi đã cao mà cứ tưởng mình là thiếu niên trẻ tuổi không ai sánh bằng.”
Thẩm Quân Dục vô tội nằm không cũng trúng đạn: “...” Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Thẩm Thanh Lan cười như không cười, nhìn thoáng qua người nào đó tự cho mình là “thiếu niên đẹp trai“.
Khóe môi Thẩm Hi Đồng miễn cưỡng nhếch lên, “Mẹ, con biết rồi.” Bàn tay dấu trong tay áo siết chặt lại. Cô ta nhìn Phó Hoành Dật từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, nước mắt dâng lên, sợ bị mọi người nhìn thấy nên vội vàng cúi đầu xuống, cắn môi.
***
Ra khỏi nhà họ Thẩm, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan trở về nhà.
Hôm sau là giao thừa, cả nhà cùng ăn cơm tất niên xong, Phó Tĩnh Đình xem tiết mục cuối năm với Phó lão gia, còn Phó Hoành Dật thì dẫn Thẩm Thanh Lan ra ngoài.
Bọn họ lại đến rạp chiếu phim một lần nữa. Phó Hoành Dật dẫn Thẩm Thanh Lan đi xem một bộ phim điện ảnh nghe nói là rất nổi tiếng.
Phim được cải biên từ “Tây Du Ký”, tình tiết rất buồn cười, nhưng Thẩm Thanh Lan từ lúc chiếu phim đến bây giờ vẫn không hề cảm thấy có chỗ nào buồn cười. Nghe người xung quanh ôm bụng cười to, cô lại thấy cạn lời, chẳng lẽ là do cô quá khó chọc cười sao?
Thật ra Phó Hoành Dật xem tựa đề phim đã không thích. Nhưng lúc vào rạp, thấy nhiều người mua vé này nên anh cũng mua theo.
Quay đầu sang thấy dáng vẻ mất hứng của Thẩm Thanh Lan, anh cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi cô, “Không thích sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Thật ra cũng được.” Cho dù không có hứng thú với bộ phim này, nhưng người ta hiếm khi có thời gian dẫn cô đi xem phim, cũng nên chừa lại một chút thể diện cho anh.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Anh cảm thấy hơi chán, chúng ta đi thôi.” Nói rồi, anh liền nắm tay cô lại rời khỏi rạp chiếu phim.
Thẩm Thanh Lan liền buồn cười, bọn họ đi xem phim hai lần thì cả hai lần đều rời khỏi rạp giữa giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô khẽ bật cười.
“Đang cười cái gì?” Phó Hoành Dật cúi đầu hỏi.
Thẩm Thanh Lan nói lại, Phó Hoành Dật cũng mỉm cười, ngẫm lại cũng đúng.
“Sao lại thích dẫn em đến xem phim vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh.
Phó Hoành Dật nhìn cô với ánh mắt đượm vẻ dịu dàng cưng chiều, “Các cô gái ở độ tuổi của em chẳng phải đều thích đi xem phim sao? Vì thế anh muốn dẫn em đến đây trải nghiệm cảm giác đi dạo phố, ăn cơm, xem phim của các cô gái bình thường lúc yêu đương với bạn trai một lần.”
Thẩm Thanh Lan kinh ngạc, các cô gái bình thường đều sẽ làm những chuyện này sao?
Cô nhìn Phó Hoành Dật, thấy ánh mắt dịu dàng cưng chiều của anh khi nhìn cô, trong đầu bất giác nghĩ lại, mấy tháng nay anh luôn đối xử với cô rất tốt.
Cô vươn tay, từ từ ôm lấy eo anh, đầu tựa vào lòng anh, giọng rầu rĩ, “Phó Hoành Dật, anh đừng đối xử tốt với em như vậy.” Lỡ như có một ngày anh rời xa em, em sẽ chịu không nổi.
Phó Hoành Dật ôm cô, cười khẽ, “Đồ ngốc, em là vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai chứ?”
“Anh thế này sẽ chiều hư em đấy.”
Phó Hoành Dật hôn lên đầu cô, “Chiều hư thì cứ hư đi, anh cưng chiều em, ai có ý kiến gì thì bảo hắn ta nói với anh.”
Mắt Thẩm Thanh Lan lấp lánh, Phó Hoành Dật, chỉ mong có một ngày, anh sẽ không hối hận vì hôm nay đã nói câu này.
Xa xa, pháo hoa đang nở rộ, vẽ ra các hình ảnh xinh đẹp trên trời.
Phó Hoành Dật ôm chặt eo Thẩm Thanh Lan từ phía sau, hơi cúi đầu nhìn gò má của cô, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Bây giờ bọn họ đang đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn Thánh Huyên, từ đây có thể thấy được pháo hoa ở phía xa và ảo ảnh của ánh đèn thành phố.
“Sắp qua năm mới rồi, em có ước nguyện năm mới gì không?” Phó Hoành Dật khẽ hỏi bên tai Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn người, nghiêng mặt sang bên, gò má phớt qua môi Phó Hoành Dật, mang đến cảm giác ấm áp.
“Ước gì cũng được?”
Phó Hoành Dật nghiêm túc suy nghĩ, “Mấy cái như hái sao hái trăng thì không được.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, cô đâu phải trẻ con, muốn hái sao hái trăng làm gì, “Em muốn sánh vai cùng mặt trời, được không?”
Cô cố ý trêu anh, câu này cô nghe từ miệng Vu Hiểu Huyên, nghe nói là ngôn ngữ mạng phổ biến.
Phó Hoành Dật suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “E rằng không được rồi, em muốn sánh vai cùng anh thì được, còn nếu muốn sánh vai cùng mặt trời thì anh sẽ ghen.”
Lần này Thẩm Thanh Lan thật sự cười ra tiếng, không ngờ Phó Hoành Dật cũng có lúc hài hước như thế.
Phó Hoành Dật nhìn cô gái đang cười vui vẻ trong lòng mình bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
“Phó Hoành Dật, em muốn cùng anh tay nắm tay đi qua từng ngày.” Cười xong, Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, nghiêm túc nói.
Phó Hoành Dật bình tĩnh nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cười nói: “Được.”
Anh từ từ cúi đầu hôn lên môi cô.
Trên đầu bọn họ là pháo hoa rực rỡ sắc màu, sau lưng là ánh đèn bất diệt của thành phố, tất cả đều đang làm chứng cho sự dịu dàng lúc này.
***
Sáng sớm mùng một, lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thức dậy, Phó lão gia đang tập thể dục sáng trong sân.
Chúc tết Phó lão gia xong, nhận được hai bao lì xì, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cùng nhau đón bà con họ hàng đến nhà chúc tết xong liền đến nhà họ Thẩm.
Nhà họ Phó ít người thân, người thân nhà trong dịp này đều là bà con xa, bình thường rất ít qua lại, chỉ có năm hết tết đến mới gặp nhau một lần, đến mức ngay cả Phó Hoành Dật cũng không nhận ra. Họ hàng thân thích không ai nói ra, nhưng thật sự đều rất ngạc nhiên vì anh đã kết hôn rồi.
Đến nhà họ Thẩm, từ xa đã nghe tiếng cười nói vui vẻ bên trong, có cả tiếng cười của trẻ con.
Trẻ con? Thẩm Thanh Lan thấy lạ, nhà mình đâu có trẻ con, chẳng lẽ là nhà họ hàng?
Cô đi vào, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc, đây không phải chị họ Bùi Nhất Ninh thì là ai?
“Lan Lan.” Bùi Nhất Ninh vừa thấy Thẩm Thanh Lan thì liền giang hai cánh tay ra đón, Thẩm Thanh Lan bước lên, nhẹ nhàng ôm chị ấy một cái.
“Chị, đã lâu không gặp.”
Bùi Nhất Ninh vỗ lưng Thẩm Thanh Lan rồi buông cô ra, “Đúng vậy, chỉ mới nửa năm không gặp mà em thành gái có chồng rồi, ài…”
Nói rồi, chị nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Đây là em rể?” Chị ấy không ở Bắc Kinh, cũng ít khi tới Đại Viện nên chỉ biết nhà họ Phó có một cháu đích tôn giỏi giang hơn người chứ chưa từng gặp. Lần này gặp mặt, chị lại bị ngoại hình của đối phương khiến cho ngạc nhiên.
Chỉ nhìn ngoại hình cũng đã thấy xứng đôi với em họ chị.
“Chị tên Bùi Nhất Ninh, là chị họ của Thanh Lan, mẹ em ấy là dì cả của chị.” Bùi Nhất Ninh chủ động đưa tay giới thiệu.
Phó Hoành Dật khẽ bắt tay chị ấy một cái, “Em là Phó Hoành Dật, chồng Thanh Lan.”
“Chị biết cậu, tuy cậu là cháu trai nhà họ Phó, nhưng chị vẫn phải nói cho cậu hay, Thanh Lan là em gái duy nhất của chị, nếu cậu dám ức hiếp em ấy thì mặc kệ cậu là người nhà họ Phó, chị vẫn sẽ không tha cho cậu.”
Phó Hoành Dật không hề khó chịu, còn nghiêm túc nói: “Chị yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.”
Bùi Nhất Ninh rất hài lòng về thái độ của anh.
Thẩm Thanh Lan bỗng cảm giác có người kéo ống quần mình, cúi đầu xuống liền thấy một Hạt Đậu Nhỏ đang kéo ống quần mình.
Hạt Đậu Nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm, mặc bộ đồ tết đỏ rực, trên đầu đội một chiếc mũ quả dưa, mặt mày xinh xắn, trông giống một con búp bê.
Đó là Bùi Hạo, con trai Bùi Nhất Ninh, năm nay 3 tuổi, tên ở nhà là “Hạo Hạo“.
Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt của bé, “Hạo Hạo.”
“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ bập bẹ chào.
“Cháu còn nhớ dì sao?” Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên. Cô gặp Hạt Đậu Nhỏ vào nửa năm trước, Hạt Đậu Nhỏ lúc đó mới hơn hai tuổi.
Hạt Đậu Nhỏ ra vẻ đương nhiên, “Đương nhiên là nhớ rồi, dì là người xinh đẹp nhất cháu từng gặp, cháu thích dì.”
Phó Hoành Dật sầm mặt lại, lạnh nhạt nhìn Hạt Đậu Nhỏ, còn bé như vậy mà đã học lời ngon tiếng ngọt dỗ dành con gái rồi.
Hạt Đậu Nhỏ hình như cảm giác được hơi lạnh, bèn rụt người vào cạnh Thẩm Thanh Lan, sau đó chui tọt vào lòng cô. Mặt Phó Hoành Dật lại càng đen hơn, nhìn sao cũng thấy Hạt Đậu Nhỏ chướng mắt.
“Dì, chú này thật đáng sợ.” Hạt Đậu Nhỏ lén nhìn Phó Hoành Dật rồi nói nhỏ vào tai Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cười như không cười nhìn Phó Hoành Dật, thấy vẻ mặt đen thui của anh thì thấy buồn cười, cúi đầu nhìn Hạt Đậu Nhỏ trong lòng mình, sắc mặt cô dịu dàng, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, “Chú trông thì đáng sợ, nhưng thật ra là một người rất tốt. Còn nữa, chú ấy là chồng dì, cháu phải gọi là dượng.”
“Chồng là gì ạ?” Hạt Đậu Nhỏ nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một lát, không biết nên giải thích thế nào, “À… chồng là người ăn cơm với dì, ngủ chung với dì, kết hôn với dì.”
“Kết hôn là có thể ăn cơm, ngủ chung với dì sao?” Hạt Đậu Nhỏ tò mò hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Hạt Đậu Nhỏ ra chiều suy nghĩ, một lát sau, cậu bé nghiêm túc nói: “Dì, dì kết hôn với cháu đi! Cháu muốn ăn cơm, ngủ chung với dì.”
Cậu bé vừa dứt lời, ngoại trừ ngài Phó trầm mặt ra, những người khác đều ôm bụng cười to, nhất là Bùi Nhất Ninh còn cười đến gập cả người.
Thẩm Thanh Lan đen mặt, không hiểu nổi suy nghĩ của trẻ con, cô nhìn Bùi Nhất Ninh xin giúp đỡ.
“Dì con đã kết hôn với chú rồi, không thể kết hôn với con được nữa.” Bùi Nhất Ninh vừa cười nói vừa khom lung, định ôm Hạt Đậu Nhỏ ra, ai ngờ bị cậu bé né tránh, ôm cổ Thẩm Thanh Lan không chịu buông, “Con không muốn mẹ, người mẹ không thơm. Con muốn dì, người dì rất thơm.” Cậu bé nói xong liền hít một hơi thật sâu.
Thằng nhóc xấu xa này! Ngài Phó nghiến răng, hận không thể lập tức bước lên đá văng thằng nhóc thối tha dám giành vợ mình ra. Nhất là khi thấy Thẩm Thanh Lan chẳng những không đẩy cậu bé ra mà còn dịu dàng ôm cậu bé như vậy, cô chưa từng đối xử với anh như thế.
Lúc này, ngài Phó rất không thích Hạt Đậu Nhỏ, lại còn nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt đầy u oán.
Thẩm Thanh Lan như không thấy vẻ u oán của ngài Phó, vui vẻ trò chuyện với Hạt Đậu Nhỏ.
Thẩm Thanh Lan thấy Hạt Đậu Nhỏ ở lỳ trong lòng mình không chịu đi, bèn bế cậu bé lên. Hạt Đậu Nhỏ lanh trí vùi cả người vào lòng Thẩm Thanh Lan, đôi mắt to tròn lấp lánh, rất đáng yêu.
Cô không nhịn được nhéo mặt Hạt Đậu Nhỏ, khiến cậu bé nhướng mày, “Dì, đừng nhéo mặt, sẽ không đẹp trai nữa đâu.”
Nụ cười trên khóe môi Thẩm Thanh Lan càng tươi hơn, Hạt Đậu Nhỏ thật quá đáng yêu, trẻ con đều đáng yêu như vậy sao?
Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan không thèm nhìn anh thì xụ mặt đi sang một bên ngồi xuống, im lặng không nói gì.
Hạt Đậu Nhỏ nghe bà ngoại mình nói thì trả lời một cách đương nhiên: “Đương nhiên là Hạo Hạo thích dì xinh đẹp rồi. Đợi Hạo Hạo lớn, Hạo Hạo sẽ làm chồng dì.”
Bùi Nhất Ninh liếc con trai chị, “Cái đồ háo sắc, mới tí tuổi đầu đã đòi cưới vợ.”
“Cháu chào dì.” Thẩm Thanh Lan chào Sở Vân Cẩn.
“Thanh Lan, đưa thằng nhóc thối tha đó cho dì, nó nặng lắm.” Sở Vân Cẩn vươn tay định ôm Hạt Đậu Nhỏ.
Hạt Đậu Nhỏ né tay bà ngoại, lắc cái đầu nhỏ như trống lắc, “Không, cháu không cần bà ngoại.”
“Vừa thấy dì đã không cần bà ngoại, cháu còn như vậy thì bà ngoại sẽ đau lòng đấy.”
Hạt Đậu Nhỏ thấy hình như bà ngoại rất buồn, khuôn mặt bé hiện vẻ do dự, nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi lại nhìn Sở Vân Cẩn, sau đó giơ ngón tay út lên để móc ngoéo, “Bà ngoại, cháu chơi với dì một lát rồi chơi với bà ngoại, được không ạ?”
Ai cũng không đành lòng từ chối dáng vẻ đáng yêu này, huống chi là Sở Vân Cẩn chỉ đang đùa cậu bé. Bà cười cười, sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, “Được được được, lát nữa Hạo Hạo nhớ chơi với bà ngoại nhé.”
Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ ngay, còn tặng cho Sở Vân Cẩn một cái hôn gió, “Hôn bà ngoại này, chụt chụt chụt.”
“Học mấy thứ bậy bạ này ở đâu thể hả?” Bùi Nhất Ninh thấy dáng vẻ đùa giỡn đáng yêu của con trai nhà mình thì không biết phải nói gì, còn chụt chụt chụt nữa chứ, tối về coi chừng cái mông nhỏ của con.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô-pha, Hạt Đậu Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, thỉnh thoảng nhìn sang Phó Hoành Dật vẫn không nói lời nào.
Ngay cả Hạt Đậu Nhỏ cũng thấy tâm trạng anh không tốt, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn không cảm giác được chút nào. Cô ngồi yên nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng góp một vài câu, hoặc là cúi đầu nói nhỏ với Hạt Đậu Nhỏ.
Phó Hoành Dật vốn định đợi Thẩm Thanh Lan chủ động để ý tới anh, kết quả thì sao? Thời gian càng lâu, ánh mắt anh càng lạnh, cuối cùng, ngài Phó không ngồi yên được nữa, tìm một cái cớ đi ra ngoài hít thở không khí.
“Dì, hình như dượng không vui.” Hạt Đậu Nhỏ thấy Phó Hoành Dật đi rồi mới nói nhỏ bên tai Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cũng thấy Phó Hoành Dật đi ra ngoài, cứ tưởng anh đi vệ sinh, ai ngờ lâu vậy mà anh chưa quay lại. Cô bèn trả Hạt Đậu Nhỏ cho Bùi Nhất Ninh, sau đó ra ngoài tìm anh.
Phó Hoành Dật không ra khỏi nhà họ Thẩm. Thẩm Thanh Lan tìm thấy anh đang tưới nước cho một chậu xương rồng trong nhà kính trồng hoa.
“Nếu anh tưới chết cây thì ông nội sẽ nổi giận đấy.” Thẩm Thanh Lan thấy nước trong chậu tràn ra thì không nhịn được nói.
Phó Hoành Dật nghe giọng cô thì bỗng hoàn hồn. Thấy nước tràn ra ngoài chậu, anh bình tĩnh bỏ bình tưới xuống, “Sao lại ra đây?”
“Ra xem người nào đó ghen với một đứa trẻ.” Thẩm Thanh Lan trả lời, đáy mắt đầy ý cười.
Sắc mặt Phó Hoành Dật vẫn không thay đổi, cứ như cái người đàn ông keo kiệt trong miệng Thẩm Thanh Lan không phải là anh.
“Ai ghen với một đứa trẻ chứ?” Anh ra vẻ người đàn ông đó chắc chắn không phải anh, Thẩm Thanh Lan lại cười như không cười nhìn anh.
“Bên ngoài lạnh, chúng ta vào thôi.” Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan chỉ mặc áo len mà không mặc áo khoác ra ngoài, bèn nhíu mày cởi áo khoác của mình phủ kín cô, đảm bảo không có chút gió nào lọt vào mới hài lòng.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn, anh cao hơn cô nửa cái đầu nên cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, “Giận thật sao?”
Phó Hoành Dật cẩn thận vén tóc ra sau tai cho cô, “Không, anh giận cái gì?”
Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, nhón chân lên hôn nhẹ môi anh, “Không tức giận là tốt rồi.”
Thật ra ngài Phó lúc đầu không tức giận, chỉ hơi khó chịu vì cô vợ của mình bị một thằng nhóc nhỏ tuổi cướp đi sự chú ý mà thôi. Ai dè bây giờ lại được một sự ngạc nhiên vui mừng như vậy, ngài Phó cảm thấy rất hài lòng.
Sau này có nên thỉnh thoảng diễn trò để hưởng thụ phúc lợi chủ động của cô vợ nhà mình không đây? Phó Hoành Dật suy nghĩ sâu xa.
“Thanh Lan, em thích trẻ con không?” Phó Hoành Dật xoa mặt Thẩm Thanh Lan, cảm nhận sự mát lạnh trong lòng bàn tay.
Bàn tay ấm áp của anh xua tan đi cái lạnh trên mặt cô.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi anh thấy cô chơi với Hạt Đậu Nhỏ nên mới hỏi câu này. Cô suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Không phải rất thích, nhưng cũng không ghét.”
Trước đây cô rất ghét trẻ con, ở trung tâm huấn luyện ma quỷ kia có rất nhiều trẻ con, rõ ràng là đang ở độ tuổi ngây thơ mà lại đầy máu tươi và mưu tính, vừa xưng anh gọi em, ngay sau đó đã có thể đâm sau lưng một nhát.
Vì thế trong một thời gian rất dài, Thẩm Thanh Lan vô cùng đề phòng và ghét trẻ con.
Có điều, sau khi gặp Hạt Đậu Nhỏ, suy nghĩ của cô dần dần thay đổi.
Hạt Đậu Nhỏ là con trai duy nhất của chị họ Bùi Nhất Ninh, chẳng ai biết ba bé là ai. Bùi Nhất Ninh không học đại học ở Bắc Kinh mà học ở Giang Nam.
Vào năm chị tốt nghiệp đại học, Bùi Nhất Ninh trở lại Bắc Kinh, vác theo cái bụng sáu tháng. Sở Vân Cẩn lúc đó sợ đến mức suýt phát bệnh tim.
Nhà họ Sở là thế gia có tiếng trong ngành âm nhạc, rất có danh vọng ở Bắc Kinh, làm sao cho phép Bùi Nhất Ninh mang tiếng có bầu trước khi cưới được.
Mọi người ép hỏi đứa con trong bụng Bùi Nhất Ninh là của ai, chị ấy sống chết không chịu nói. Mọi người nghĩ có lẽ Bùi Nhất Ninh bị đàn ông lừa, nếu chị ấy không chịu nói, vậy thì họ không hỏi nữa.
Có điều, không thể giữ đứa trẻ trong bụng chị ấy lại. Nếu sinh nó ra thì danh tiếng chị ấy chẳng phải mất sạch sao? Sau này làm sao mà lập gia đình được nữa.
Mọi người muốn Bùi Nhất Ninh phá thai, nhưng chị ấy nhất quyết không chịu, còn lấy cái chết ra uy hiếp rằng bọn họ ép chị ấy bỏ con, thì chị ấy sẽ chết cùng con.
Người nhà họ Bùi hết cách, đành để chị ấy sinh đứa bé đó ra.
Sở Vân Cẩn là em gái ruột của Sở Vân Dung. Lúc Bùi Nhất Ninh sinh con, người nhà họ Thẩm không thể không xuất hiện. Hơn nữa, tính tình chị họ Bùi Nhất Ninh sòng phẳng dứt khoát, rất hợp với Thẩm Thanh Lan. Hai người bọn họ trò chuyện với nhau cũng không tồi, quan hệ thân thiết nên tất nhiên cô cũng đến bệnh viện thăm Bùi Hạo.
Kể cũng lạ, lúc có người khác, Bùi Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhắm mắt ngủ say. Còn lúc Thẩm Thanh Lan bước vào, cậu bé lại mở to mắt nhìn cô, sau đó há to miệng, để lộ ra lợi răng màu hồng nhạt.
Những lần sau đó, chỉ cần Thẩm Thanh Lan đến, dù Bùi Hạo đang khóc hay là đang ầm ĩ cũng đều sẽ ngoan ngoãn.
Bùi Nhất Ninh đã nhiều lần nói con trai chị ấy thích gặp Thẩm Thanh Lan còn hơn cả người mẹ ruột là chị ấy.
Ban đầu, Thẩm Thanh Lan còn không quen lắm, sau này mới dần dần thích Hạt Đậu Nhỏ đáng yêu.
Lần gặp Hạt Đậu Nhỏ vào nửa năm trước, cậu bé chỉ mới hơn hai tuổi, còn chưa nói sõi mà đã rất thích quấn Thẩm Thanh Lan, năm nay cậu bé đã nói trôi chảy hơn, lại càng quấn lấy cô không buông.
“Nếu em không thích trẻ con chúng ta sinh muộn một chút.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên anh nói với cô về vấn đề sinh con.
Bọn họ tuy kết hôn đã nửa năm, ngủ chung với nhau được mấy tháng, nhưng bụng của Thẩm Thanh Lan vẫn không có động tĩnh gì là do Phó Hoành Dật phòng tránh.
“Thuận theo tự nhiên là được rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, có thì cô sẽ giữ, thời gian không phải là vấn đề với cô.
Trước đây cô không định sinh con, nhưng nếu là con của cô và Phó Hoành Dật, thì cô bằng lòng, đồng thời trong lòng còn có một chút mong chờ.
Mặc dù bây giờ cô chưa chuẩn bị để làm mẹ, nhưng cô sẽ học cách làm một người mẹ tốt.
Tuy Thẩm Thanh Lan nói như vậy, nhưng Phó Hoành Dật vẫn quyết định sinh con muộn một chút. Nhưng anh đã quên rằng trên đời này có một câu gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu nữa là “người tính không bằng trời tính“.
Sau này, khi nhóc quỷ nào đó ra đời, thấy vợ dần dã bỏ quên anh để chăm sóc nhóc quỷ, ngài Phó đã vô số lần hối hận sao trước đây không cẩn thận một chút.
“Thanh Lan.” Bên ngoài nhà kính truyền đến tiếng gọi của Thẩm Hi Đồng. Cô ta nở nụ cười đúng mực, nhìn bọn họ, “Ông nội gọi hai người vào ăn cơm.”
Ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không còn vẻ không cam lòng như trước. Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên.
“Đi thôi.” Phó Hoành Dật khoác lại áo khoác cho cô, đề phòng ra ngoài bị gió lạnh. Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ, cô nào phải búp bê, chút gió lạnh này không ảnh hưởng gì tới cô, cho dù không mặc áo khoác thì cô cũng không thấy lạnh.
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đi trước, lướt qua Thẩm Hi Đồng. Cô ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hai người, nụ cười trên mặt phai nhạt đi, chỉ là trong chớp mắt, nụ cười tao nhã khéo léo lại xuất hiện lần nữa.
“Dì, dì đi đâu thế ạ? Lúc nãy cháu muốn tìm dì mà mẹ không cho.” Vừa vào cửa, Hạt Đậu Nhỏ Bùi Hạo đã nhào đến ôm đùi Thẩm Thanh Lan, ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan đang định khom lưng ôm cậu bé thì Phó Hoành Dật đã nhanh hơn một bước, ôm cậu bé vào lòng, “Dì cháu gầy, không có sức, ôm cháu sẽ mệt, để dượng ôm cháu.”
Ban đầu Hạt Đậu Nhỏ vẫn muốn nhào vào lòng Thẩm Thanh Lan, nhưng nghe Phó Hoành Dật nói cô sẽ mệt, thì liền ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Mắt Phó Hoành Dật tối sầm lại, nhóc con, muốn giành vợ với anh sao? Nhóc còn non lắm!
Chỉ là ngài Phó đắc ý chưa được bao lâu, Hạt Đậu Nhỏ đã lên tiếng, “Dì, tối nay cháu có thể về nhà với dì không? Cháu muốn ngủ với dì.”
Sắc mặt ngài Phó thay đổi, nhìn Thẩm Thanh Lan, quả nhiên thấy vẻ mặt cô đầy dịu dàng, “Được.”
Lúc thấy sắc mặt Phó Hoành Dật, cô lại bồi thêm một câu, “Nếu mẹ cháu đồng ý.”
“Chuyện gì mà cần chị đồng ý?” Bùi Nhất Ninh đúng lúc nghe một câu cuối cùng, bèn hỏi.
“Mẹ, tối nay con muốn ngủ với dì, con không trở về nhà.” Hạt Đậu Nhỏ vội nói.
Bùi Nhất Ninh câm nín nhìn Thẩm Thanh Lan, đây thật sự là con chị sao? Không phải là con của em giả mạo đấy chứ?
Thẩm Thanh Lan trả lại cho chị ấy một ánh mắt lạnh tanh, chị nghĩ quá nhiều rồi!
“Mẹ, có được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ hỏi tới cùng, vẻ mặt nôn nóng.
Nhìn dáng vẻ con trai như hận không thể lập tức theo Thẩm Thanh Lan đi, Bùi Nhất Ninh rất đau lòng. Chị ấy đã có thể tưởng tượng đến cảnh Hạt Đậu Nhỏ lớn lên, có vợ quên mẹ rồi.
Sinh con trai có lợi ích gì chứ? Còn chưa lớn đã thành con của người khác rồi.
“Không được.” Bùi Nhất Ninh từ chối, thấy con trai uất ức lại không nỡ, bèn giải thích.
“Ra tết là mẹ phải đi, sẽ phải một thời gian dài con không gặp mẹ, chẳng lẽ con không muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn một chút sao? Dì con vẫn ở đây, đợi mẹ đi rồi, con có thể nhờ bà ngoại dẫn con đến thăm dì mà.”
Bùi Nhất Ninh năm nay phải đến Nam Thành làm việc, không tiện dẫn Hạt Đậu Nhỏ theo, bèn gửi Hạt Đậu Nhỏ ở nhà họ Bùi cho Sở Vân Cẩn chăm sóc, đây là chuyện chị ấy đã thương lượng với Hạt Đậu Nhỏ.
Trước đây, Bùi Nhất Ninh tuy không làm việc ở Bắc Kinh nhưng vẫn dắt con trai theo. Còn lần này tình huống lại khác, chị hoàn toàn không có thời gian chăm sóc cậu bé.
Khuôn mặt Hạt Đậu Nhỏ hiện lên vẻ khó xử, cậu bé muốn ở bên cạnh mẹ, nhưng cũng không muốn xa dì, “Mẹ, chúng ta cùng nhau đến nhà dì được không? Chúng ta ngủ chung.”
Phó Hoành Dật đen mặt, nhìn Hạt Đậu Nhỏ “được voi đòi tiên”, lập tức cảm thấy quyết định sinh con muộn sáng suốt biết bao.
“Tối nay mẹ có việc, không thể ở lại nhà dì.” Bùi Nhất Ninh nghiêm túc giải thích với con trai.
Hạt Đậu Nhỏ nghĩ đi nghĩ lại, mắt đảo tới đảo lui. Thẩm Thanh Lan nhìn cậu bé, đôi mắt đầy ý cười.
“Dượng.” Hạt Đậu Nhỏ vỗ vai Phó Hoành Dật, dáng vẻ ông cụ non, “Hôm nay cháu không về nhà dì, cháu muốn ở bên cạnh mẹ. Nếu cháu không ngủ chung với mẹ thì mẹ sẽ khóc. Đợi mẹ đi rồi, cháu sẽ đến tìm dì.”
Thẩm Thanh Lan thấy hơi buồn cười, nhìn thoáng qua sắc mặt khá khó coi của Phó Hoành Dật, đoán chắc là người này lại ghen rồi.
“Hạo Hạo, dì cả bế cháu đi ăn cơm nào.” Thẩm Hi Đồng đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, bây giờ mới có cơ hội nói chuyện, bèn giơ tay định ôm Hạt Đậu Nhỏ.
Hạt Đậu Nhỏ nghiêng người, “Cháu không muốn dì ôm, người dì thật là hôi.”
Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, người cô ta làm gì hôi, thằng nhóc thối tha không biết tốt xấu này.
Bùi Nhất Ninh giải thích, “Hạo Hạo dị ứng mùi nước hoa. Lần trước có một đồng nghiệp bế Hạo Hạo, kết quả là cả người nó nổi mẩn đỏ, mấy ngày mới hết.”
Mùi nước hoa trên người Thẩm Hi Đồng rất vừa phải, không phải loại mùi nồng mà rất thanh nhã.
Thẩm Hi Đồng nhếch môi, “Xin lỗi, chị họ, em không biết Hạo Hạo dị ứng nước hoa.”
“Người không biết không có tội.” Bùi Nhất Ninh cười khách sáo, chị ấy luôn đối xử với Thẩm Hi Đồng bằng thái độ này, thừa khách sáo, nhưng không đủ thân thiết.
Sở Vân Cẩn đã nhắc chị ấy sửa mấy lần rồi, nhưng Bùi Nhất Ninh là người thẳng thắn, ân oán rõ ràng, không thích chính là không thích. Chị ấy không thể làm ra vẻ thích, chuyện chị không thích Thẩm Hi Đồng bắt nguồn từ một việc lúc còn bé.
Khi đó, Thẩm Thanh Lan mất tích, nhà họ Thẩm nhận nuôi Thẩm Hi Đồng. Sở Vân Dung dẫn cô ta đến nhà bọn họ chơi.
Bùi Nhất Ninh là đứa con gái duy nhất, gia thế lại tốt, nên trong phòng có vài đồ tốt là điều dĩ nhiên, trong đó có một cái ly thủy tinh rất đẹp, là quà sinh nhật ba chị ấy tặng, cũng là món đồ chị ấy thích nhất.
Thẩm Hi Đồng đến chơi, thấy thích cái ly thủy tinh này liền khen với chị là cái ly này thật đẹp, cô ta rất thích, còn ngầm ám chỉ chị ấy cho cô ta cái ly đó.
Bùi Nhất Ninh vờ như không hiểu.
Kết quả là sau khi Thẩm Hi Đồng về, chị ấy lại phát hiện cái ly thủy tinh của chị vỡ nát, hỏi tất cả người giúp việc thì có người nói đã thấy Thẩm Hi Đồng từng vào phòng chị ấy.
Mặc dù không có bằng chứng là do Thẩm Hi Đồng làm, nhưng Bùi Nhất Ninh có linh cảm, người làm vỡ cái ly chính là cô ta.
Kể từ khi đó, Bùi Nhất Ninh liền không thích Thẩm Hi Đồng. Cô ta lúc đó chỉ mới 11, 12 tuổi mà đã có tâm tư ác độc như vậy, không chiếm được thì hủy bỏ. Người như vậy, dù cô ta có tỏ ra hào phóng nhã nhặn thì chị ấy cũng không thích.
Sở Vân Cẩn cũng biết chuyện này, nhưng chỉ nói lúc đó còn nhỏ, không nên tính toán nhiều.
Sau này, Thẩm Thanh Lan trở về nhà họ Thẩm, cô em họ này cho chị ấy một cảm giác rất khác, hệt như một ngón núi băng vạn năm không tan. Nhưng sự lạnh nhạt của cô là lạnh nhạt từ trong xương tủy. Từ trong ánh mắt của cô, chị ấy thấy xa cách, thờ ơ, còn có cả sự đơn giản. Cô em họ này không phải là một người có tâm tư phức tạp.
So với Thẩm Hi Đồng, Bùi Nhất Ninh rõ ràng thích Thẩm Thanh Lan hơn. Không phải vì cái gọi là máu mủ, mà là vì cô đối xử chân thành với mọi người, không phải trong ngoài bất nhất
Chị ấy thấy thái độ của Sở Vân Dung đối xử với hai đứa con gái như vậy, thật sự không hiểu được suy nghĩ của bà. Nếu là chị ấy, khi con mình mất tích, chị ấy tuyệt đối không muốn nhận nuôi con của người khác, lại còn coi con người khác là con ruột, chị tuyết đối không làm nổi.
Càng đừng nói đến chuyện sau khi con ruột trở về lại thiên vị con nuôi, xa cách con ruột, thậm chí còn vì con nuôi mà trách mắng con ruột. Những chuyện này chị thấy không chỉ một lần, lần nào thấy cũng chướng mắt, thậm chí còn cảm thấy dì cả có vấn đề về đầu óc.
Bùi Nhất Ninh biết Sở Vân Dung từng bị bệnh nặng vì Thẩm Thanh Lan mất tích, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi hành động như thế này. Chị ấy từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, mẹ chị và bà ngoại cũng nhiều lần nói chuyện với dì cả, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào. Sở Vân Dung vẫn như thế.
Hơn nữa, Thẩm Hi Đồng còn luôn ra vẻ ngây thơ vô tội, nhưng lại thích cướp đồ của người khác. Bùi Nhất Ninh dần dần không thích đến nhà họ Thẩm nữa, muốn tìm Thẩm Thanh Lan thì gọi điện thoại thẳng cho cô, bảo cô ra ngoài.
Thẩm Hi Đồng cũng biết cô ta không không được bọn họ thích. Người chị họ này không thích cô ta từ bé, chỉ đập vỡ một cái ly thủy tinh, vậy mà ghi thù đến tận bây giờ, đúng là một người phụ nữ so đo từng chút.
Thẩm Hi Đồng không muốn ở đây lâu hơn nữa, bèn đi thẳng tới phòng ăn.