Địa điểm tổ chức triển lãm tranh là Bảo tàng mỹ thuật lớn nhất Thủ đô, chỉ trưng bày tác phẩm của Lãnh Thanh Thu, nhân tài xuất chúng trong giới họa sĩ trẻ.
Thật ra, triển lãm tranh vốn không phải tổ chức ở đây. Nhưng sau khi có tin tức tranh của Lãnh Thanh Thu đạt giải nhất, người của hiệp hội hoạ sĩ đã chủ động đến mời.
Lúc đó, Lãnh Thanh Thu giả còn chưa tuyên bố hủy bỏ quan hệ hợp tác với Daniel, người của hiệp hội họa sĩ không có cách liên lạc với Lãnh Thanh Thu giả, đành phải tìm đến Daniel, anh ta đã lập tức đồng ý.
Sau khi về nước, Daniel đã không còn quan hệ hợp tác với Lãnh Thanh Thu giả nữa, nhưng tất cả tác phẩm của Lãnh Thanh Thu đều ở trong tay Daniel. Chuyện này thì Lãnh Thanh Thu giả đành chịu, cô ta có thể vẽ lại lần nữa, nhưng mấy tác phẩm mới của Thẩm Thanh Lan, ngoại trừ Daniel thì chưa có ai được xem, cô ta không biết những tác phẩm đó vẽ gì, đành phải yên lặng theo dõi diễn biến, chờ Daniel bố trí xong phòng trưng bày.
Cô ta không hiểu tại sao người đó muốn chơi cái trò mà trong mắt cô ta không hề có bất cứ ý nghĩa nào. Cô ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể làm việc theo lời của người đó.
Cũng may Daniel đã bố trí xong phòng trưng bày, nếu không thì cô ta chẳng có cách nào tiếp tục diễn trò.
Lúc nhóm Thẩm Thanh Lan đến, Daniel đã đợi ở cửa. Anh ta đứng trong góc nên không ai chú ý. Thấy Thẩm Thanh Lan, anh ta chủ động đi tới.
“Thanh Lan.” Daniel chào Thẩm Thanh Lan.
“Daniel.” Thẩm Thanh Lan chào lại, lúc này mọi người mới biết thì ra anh ta chính là Daniel. Trước đây, Thẩm Thanh Lan nói có quen biết với Daniel, Thẩm Hi Đồng còn cho rằng Thẩm Thanh Lan nói dối, bây giờ xem ra quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Có điều… cô ta thoáng nhìn Daniel bằng ánh mắt coi thường, cái người này tự bán tác phẩm của Lãnh Thanh Thu. Nhớ lại Thẩm Thanh Lan từng mua hai tác phẩm, có lẽ đó là do Daniel tự bán cho Thẩm Thanh Lan chăng? Càng nghĩ, cô ta càng thấy đúng, cho nên anh mắt nhìn Daniel càng thêm coi thường.
Daniel làm như không thấy ánh mắt của cô ta, nhưng cũng chẳng hề niềm nở với cô ta. Anh ta là một người đại diện vàng trong giới hội họa, họa sĩ nổi tiếng do anh ta nâng đỡ không chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan, chẳng qua mối quan hệ hợp tác giữa anh ta và Thẩm Thanh Lan là vui vẻ nhất mà thôi.
Anh ta nhã nhặn với Thẩm Thanh Lan, không có nghĩa là phải nhã nhặn với những người khác. Vì thế, lúc Thẩm Thanh Lan giới thiệu anh ta với người nhà mình, anh ta chào hỏi hết tất cả mọi người, chỉ trừ lại Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Hi Đồng thấy Daniel coi như không thấy cô ta thì rất tức giận, hung dữ lườm Daniel, “Đây chẳng phải là người đại diện cũ của Thanh Thu, Daniel đó sao?” Cô ta hết sức nhấn mạnh chữ “cũ”, khiến người khác nghe ra được sự hả hê trong đó.
Sở Vân Dung chau mày, không thích dáng vẻ vô lễ này của Thẩm Hi Đồng, rất không có giáo dục. Bà nhìn Thẩm Hi Đồng, ý bảo cô ta chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, nhưng cô ta hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Sở Vân Dung.
“Cô là?” Daniel nhìn Thẩm Hi Đồng, cứ như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.
Thẩm Hi Đồng thầm hận, quả nhiên là một giuộc với Thẩm Thanh Lan, đều không phải thứ tốt gì.
“Tôi là chị của Thanh Lan, tên là Thẩm Hi Đồng.” Thẩm Hi Đồng nở nụ cười đúng mực. Ở bên ngoài, cô ta vẫn luôn giữ hình tượng tốt.
Daniel ồ một tiếng, sau đó nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tôi nhớ cô chỉ có một anh trai thôi mà, từ bao giờ lại có thêm một chị gái nữa?”
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung trở nên khó coi, cảm thấy Daniel không biết điều. Mặc dù Thẩm Hi Đồng là con nuôi của nhà họ Thẩm, nhưng thân phận bên ngoài vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm.
Thẩm Quân Dục hứng thú nhìn Daniel, xem ra người đàn ông này không phải chỉ quen biết sơ sơ với em gái mình mà rõ ràng là thiên vị. Trong chớp mắt, thiện cảm với Daniel trong lòng anh ấy tăng thêm vài phần.
“Daniel tiên sinh rất thân với Thanh Lan nhà chúng tôi sao?” Thẩm Khiêm hỏi, nhìn Daniel với vẻ dò xét.
Daniel mỉm cười. Anh ta là con lai Trung-Âu, khuôn mặt chữ điền, cười rộ lên trông rất mê người, “Cháu và Thanh Lan cũng coi như là bạn thân lâu năm.”
Nói rồi, anh ta đá lông nheo với Thẩm Thanh Lan một cái, khiến Phó Hoành Dật tối sầm mặt lại, siết chặt tay cô.
Thẩm Thanh Lan buồn cười. Cái bình giấm chua này... Cô khều nhẹ lòng bàn tay của anh, sự lạnh lẽo trong mắt anh tan đi, nhưng nhìn Daniel vẫn thấy khó ưa.
Thẩm Thanh Lan cảnh cáo liếc Daniel, anh ta nhún nhún vai. Daniel biết người đàn ông này, là cháu trai nhà họ Phó, trước đây chưa gặp bao giờ, hôm nay gặp liền muốn trêu đùa một chút, ai ngờ Thanh Lan không nỡ.
“Sao hôm nay Daniel tiên sinh lại xuất hiện ở đây?” Thẩm Khiêm lại hỏi.
“Hôm nay ở đây có một vở kịch hay, đương nhiên là cháu đến đây xem diễn rồi.” Daniel trả lời, Lãnh Thanh Thu thật và Lãnh Thanh Thu giả chạm mặt, chuyện trăm năm khó gặp như thế mà không đến thì anh ta không phải là Daniel nữa.
Những người xung quanh chỉ cho rằng vì Lãnh Thanh Thu đơn phương hủy bỏ quan hệ hợp tác nên anh ta không cam lòng, vì thế mới đến đây.
Chỉ có Phó Hoành Dật trầm tư nhìn Daniel và Thẩm Thanh Lan. Vừa rồi, lúc Daniel nói chuyện đã cố ý nhìn cô vợ nhà anh một cái.
Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Thẩm Thanh Lan?
Phàm là người có địa vị trong giới hội họa đều sẽ biết Daniel. Lúc Daniel tới, đã có người thấy anh ta. Nhớ đến các tin đồn trên mạng gần đây, tất cả mọi người đều cảm thấy triển lãm tranh hôm nay sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“Nghe nói anh ta và Lãnh Thanh Thu đã ngừng hợp tác rồi, anh ta đến triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu làm gì?” Một người nhỏ giọng hỏi người bạn bên cạnh.
“Ai biết? Chuyện ngừng hợp tác là do Lãnh Thanh Thu đơn phương công bố, Daniel hình như chưa nói gì.”
“Chuyện này lạ thật, Lãnh Thanh Thu cũng chỉ nói qua loa, không biết là thật hay giả.”
“80% không phải là thật. Nói ra thì Lãnh Thanh Thu là do một tay Daniel nâng đỡ, trước đây có ai biết đến Lãnh Thanh Thu đâu? Bây giờ đổi vận lại muốn đá người đại diện để bay một mình, tôi thấy Lãnh Thanh Thu cũng không phải người tốt đẹp gì.”
Mặc dù nói nhỏ nhưng nhóm Thẩm Thanh Lan vẫn nghe được. Daniel xấu hổ nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt vô tội, đây cũng không phải là ý của tôi đâu nhé.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, những lời đoán mò của người khác, nghe là được rồi, không cần phải để bụng.
“Hi Đồng, Thẩm lão gia, dì, mọi người tới rồi.” Lãnh Thanh Thu giả từ xa đi đến, cười chào hỏi.
Thời gian này, cô ta hoạt động khá tích cực ở Thủ đô, quen biết không ít người. Thấy cô ta đi lại đến chỗ Daniel đang đứng, tiếng bàn tán lập tức càng rộ hơn.
Daniel từng gặp cô gái này, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần như thế.
Lãnh Thanh Thu giả đã đoán ra hôm nay sẽ gặp Daniel, chỉ là không ngờ anh ta lại đứng với nhóm người nhà họ Thẩm.
“Thanh Thu, cô đến rồi.” Thẩm Hi Đồng thân thiết kéo cánh tay Lãnh Thanh Thu giả, “Cả nhà chúng tôi đến tham gia triển lãm tranh của cô đấy.”
“Đây là ba tôi, đây là anh trai tôi, lần trước cô đến bọn họ đều có việc, lần này đã gặp được rồi. Ba tôi rất thích tranh của cô, trong nhà còn có vài bức tranh do cô vẽ đấy.” Thẩm Hi Đồng giới thiệu Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục với Lãnh Thanh Thu giả.
Lãnh Thanh Thu giả cười đúng mực, mặc dù hơi bất ngờ khi thấy Daniel ở đây, nhưng điều này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cô ta.
“Không ngờ chú Thẩm lại thích tranh của cháu vẽ.”
Thẩm Khiêm cười, “Cháu vẽ rất đẹp, không ngờ cháu lại còn trẻ như vậy, đám trẻ bây giờ thật tiến bộ.”
“Chú Thẩm quá khen rồi, cháu chỉ may mắn, có người thưởng thức tranh của cháu thôi ạ, ban đầu ít nhiều gì cũng nhờ có Daniel.” Dứt lời, cô ta lại nhìn Daniel, “Tuy bây giờ chúng ta không còn hợp tác nhưng vẫn là bạn bè, phải không, Daniel?”
Daniel cười như không cười, da mặt cô ả này thật dày. Cô ta chắc chắn rằng anh ta không có cách nào vạch trần cô ta, hay là cảm thấy dù anh ta có vạch trần thì cô ta vẫn có thể yên ổn thoát thân?
“Khó mà nói được có phải là bạn hay không.” Daniel lạnh nhạt trả lời.
Anh ta không sợ đắc tội cô ả này, dù thế nào thì qua ngày hôm nay, mọi người đều sẽ biết Thẩm Thanh Lan mới thật sự là Lãnh Thanh Thu, còn người trước mắt này chỉ là đồ giả mà thôi.
Mặc dù anh ta không biết Thẩm Thanh Lan sẽ dùng cách gì để chứng minh thân phận của mình, nhưng nếu cô đã chắc chắn như vậy thì nhất định sẽ có cách. Đây là sự hiểu biết và tin tưởng của anh ta dành cho Thẩm Thanh Lan qua nhiều năm quen biết.
Lãnh Thanh Thu giả mỉm cười, ra vẻ hiểu thái độ của anh ta, “Tuy anh không còn là người đại diện của tôi, nhưng tôi vẫn rất vui vì anh có thể tới tham gia triển lãm tranh của tôi.”
“Tất nhiên tôi phải tham gia triển lãm tranh ngày hôm nay rồi.” Nếu không thì làm sao xem trò hay? Daniel cười giả dối.
Lãnh Thanh Thu giả không nhìn anh ta nữa mà nhìn sang Phó Hoành Dật. Cô ta chưa từng gặp người đàn ông này, Thẩm Hi Đồng cũng không có giới thiệu, nhưng nếu anh đi cùng người nhà họ Thẩm thì chắc chắn có quen biết với nhà họ Thẩm. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta cảm nhận được sự uy hiếp toát ra từ người anh.
Người đàn ông này rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn cả người phụ nữ bắt cô ta lần trước.
“Đây là?”
Thẩm Hi Đồng cười miễn cưỡng, rất không muốn giới thiệu thân phận Phó Hoành Dật trước mặt người ngoài, nhất là khi tên anh phải đặt cạnh tên Thẩm Thanh Lan. Cô ta không muốn, không có nghĩa là người khác cũng thế.
“Đây là chồng tôi, Phó Hoành Dật.” Thẩm Thanh Lan trả lời, liếc nhìn Thẩm Hi Đồng, thấy sắc mặt cô ta thay đổi thì trong mắt cô ánh vẻ thỏa mãn.
Thẩm Hi Đồng, trò hay bây giờ mới bắt đầu.
Hai ngày trước, Kim Ân Hi đã điều tra rõ thân thế của Thẩm Hi Đồng, không ngờ cô ta lại có một câu chuyện đặc sắc như vậy. Nếu người luôn cho rằng mình là “con cưng của trời” như Thẩm Hi Đồng, biết cô ta vẫn còn người thân thì sẽ có vẻ mặt thế nào? Nhất là khi hai người đó tìm đến tận nhà, cô ta sẽ làm gì? Chắc hẳn là sẽ rất đặc sắc.
Thẩm Thanh Lan nhếch môi, nếu là người hiểu cô thấy cô cười như vậy thì nhất định sẽ biết sắp có người gặp xui xẻo.
“Thì ra đây là chồng của Thẩm tiểu thư, quả nhiên là trai tài gái sắc.” Lãnh Thanh Thu giả cười đến là chân thành.
Phó Hoành Dật không nói gì, chỉ cười cười.
Mắt Lãnh Thanh Thu giả hơi lóe lên, quả nhiên là đẹp trai, chỉ cười nhẹ đã đủ thu hút người khác.
“Chú, dì, cháu còn có việc, xin lỗi vì không tiếp mọi người được nữa.”
“Được, cháu đi đi.” Sở Vân Dung cười nói.
Người đến triển lãm tranh ngày hôm nay đa phần đều là những nhân vật khá có tiếng trong giới họa sĩ, đương nhiên cũng có rất nhiều nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật.
Có nhiều người biết Daniel. Lãnh Thanh Thu giả vừa đi đã có người tới chào hỏi anh ta. Daniel biết Thẩm Thanh Lan không thích ồn ào nên có người đến thì bèn đi theo người đó.
Dù sao thì nghi lễ khai mạc triển lãm tranh cũng đã sắp bắt đầu rồi.
Triển lãm tranh lần này là lần đầu tiên Lãnh Thanh Thu chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế ban tổ chức đặc biệt tổ chức khai mạc, để Lãnh Thanh Thu chính thức ra mắt.
Ban tổ chức lần này vốn là bên văn phòng của Daniel, nhưng Lãnh Thanh Thu giả sau khi tuyên bố hủy bỏ quan hệ hợp tác thì liền hợp tác với một công ty truyền thông, ban tổ chức đổi thành bọn họ. Công ty bọn họ đòi Daniel các tác phẩm triển lãm lần này của Lãnh Thanh Thu, nhưng Daniel lại lấy lý do đã thỏa thuận với người của hiệp hội họa sĩ nên không đưa ra. Bọn họ không quen người của hiệp hội họa sĩ, vì thế vẫn là người của Daniel phụ trách bố trí triển lãm.
Đúng 10 giờ, MC của ban tổ chức lên sân khấu, chính thức giới thiệu thân phận Lãnh Thanh Thu, đồng thời mời Lãnh Thanh Thu lên phát biểu.
Có rất nhiều cánh truyền thông đến tham dự, ống kính đều quay về phía Lãnh Thanh Thu giả. Mặc dù Lãnh Thanh Thu đã có sẵn danh tiếng, cũng có nhiều người từng nghe cái tên này, nhưng lại chưa có mấy ai được gặp. Lần này có nhiều truyền thông tới như vậy, một phần là do Lãnh Thanh Thu nổi tiếng, một phần là do công ty truyền thông đứng sau Lãnh Thanh Thu giả thúc đẩy. Xem ra bọn họ đã tốn không ít sức rồi, buộc phải khiến Lãnh Thanh Thu đã nổi lại càng thêm nổi.
Thật ra Lãnh Thanh Thu giả không biết có nhiều truyền thông như vậy, bọn họ lúc đó chỉ nói là có vài người bạn làm truyền thông đến tham dự. Lúc này hoàn toàn chính là không trâu bắt chó đi cày, cô ta mặc dù không muốn nhưng cũng phải nhắm mắt cho qua.
Ban tổ chức trông thấy cánh truyền thông cũng rất thắc mắc, có vài người không phải do bọn họ mời, vì thế bọn họ nghĩ chắc là Lãnh Thanh Thu giả mời.
Lãnh Thanh Thu giả đứng từ tốn phát biểu trên sân khấu, MC hỏi cô ta một vài vấn đề về sáng tác. Cô ta mặc dù vẫn giữ nụ cười trên môi, cũng rất phối hợp với MC, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, mọi chuyện đã vượt qua dự đoán của cô ta.
“Cô ta không phải là Lãnh Thanh Thu.” Lúc Lãnh Thanh Thu giả đang trò chuyện vui vẻ với MC, Daniel bỗng nhiên đứng lên nói.
Giọng anh ta không nhỏ, vừa nói đã thu hút được sự chú ý của nhiều người. Có người nhận ra thân phận Daniel, ý nghĩ đầu tiên của rất nhiều người là Daniel muốn gây sự.
Danh tiếng của Daniel trong giới rất tốt, không phải vì anh ta đã từng nâng đỡ nhiều họa sĩ, mà còn vì ánh mắt độc đáo của anh ta. Họa sĩ được anh ta nâng đỡ đều có tài thật sự, tuyệt đối không phải chỉ có vỏ ngoài.
Vì thế, trong mắt nhiều người, quan hệ giữa Daniel và Lãnh Thanh Thu không hề giống Daniel lén bán tác phẩm, xâm phạm quyền lợi như lời Lãnh Thanh Thu giả nói, mà là Lãnh Thanh Thu đã nổi tiếng nên muốn đá người đại diện này đi.
Vì vậy, Daniel gây chuyện trong triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu là chuyện dễ hiểu.
Nụ cười của Lãnh Thanh Thu giả cứng đờ, mắt trầm xuống, tuy đang cười cười nhìn Daniel, nhưng nụ cười này rất khó coi, “Daniel, tôi biết việc tôi ngừng hợp tác với anh khiến anh bất mãn, nhưng anh cũng không thể ăn nói lung tung được. Anh nói tôi không phải là Lãnh Thanh Thu, anh có bằng chứng gì không?”
Lãnh Thanh Thu giả thản nhiên hỏi. Cô ta không sợ Daniel nói ra sự thật, vì nếu người kia đã để cô ta vào vai Lãnh Thanh Thu thì chắc chắn sẽ không để cô ta dễ dàng bại lộ. Nói cách khác, Lãnh Thanh Thu thật không thể chứng minh thân phận của mình. Đã vậy thì hàng giả như cô ta có gì phải sợ?
Đáng tiếc là cô ta không hiểu người kia, nếu chỉ hiểu một chút thôi thì sẽ biết đây chỉ là một trò chơi trong lúc người đó buồn chán nghĩ ra. Hắn không hề quan tâm đến quá trình và kết quả trò chơi, dù có thất bại thì cũng chẳng sao.
Daniel cười như không cười, nhìn cô ả đang tỏ vẻ bình tĩnh trên sân khấu, trong lòng thầm bật ngón cái với cô ta, tố chất tâm lý quả thực rất tốt. Anh ta đã nói tới mức này mà cô ta vẫn bình tĩnh đến tự nhiên được.
Anh ta liếc qua Thẩm Thanh Lan, thấy khuôn mặt thờ ơ của cô thì nhếch môi, nhìn về phía Lãnh Thanh Thu giả rồi nói: “Tôi nói thật hay nói dối thì trong lòng cô tự biết. Tôi nói như vậy, không chỉ cô mà cả những người ở đây đều không tin.”
Mọi người gật đầu, quả thật là như vậy.
“Daniel, tôi biết tôi chủ động hủy hợp tác khiến anh bất mãn. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, anh có điều kiện gì thì cứ nói, nếu làm được, tôi sẽ cân nhắc.” Lãnh Thanh Thu giả nhìn Daniel, ra vẻ “tôi hiểu cảm giác của anh, cũng bằng lòng nhường anh một bước, nhưng anh cũng đừng quá đáng quá“.
Thái độ của cô ta như vậy khiến những người không hiểu chuyện thấy Daniel muốn nhiều lợi ích hơn, cũng có vài người nhìn cô ả trên sân khấu, rồi ngẫm lại lời Daniel, vẻ mặt trầm tư.
Daniel nhìn cô ta, muốn cười phá lên, mà anh ta quả đúng là cười thật. Có phải cô ả này chắc chắn anh không có chứng cứ gì để chứng minh cô ta là giả phải không?
“Daniel tôi là ai, tin rằng rất nhiều người ở đây đều biết. Cũng có vài người đã từng hợp tác với tôi, nhân phẩm Daniel tôi thế nào, các vị tất nhiên đều có phán đoán của riêng mình.” Daniel không tranh luận với Lãnh Thanh Thu giả mà đổi chủ đề sang bản thân mình.
Hôm nay có không ít người nổi tiếng trong giới đến, đa số họ tới vì tác phẩm của Lãnh Thanh Thu, dù sao lúc đầu tuyên truyền có nói triển lãm tranh lần này cũng trưng bày phần lớn các tác phẩm của cô, đặc biệt là tác phẩm gần đây nhất, bởi vì nó là tác phẩm đánh dấu sự thay đổi trong phong cách vẽ, vì thế rất nhiều người muốn xem tận mắt.
Trong những người đó, có không ít người biết Daniel, cũng có nhiều người từng hợp tác với anh ta, dĩ nhiên là không hề nghi ngờ năng lực và nhân phẩm của anh ta.
Thấy chỉ vì một câu nói của Daniel mà những người ở đây nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt Lãnh Thanh Thu giả rét lạnh, sớm biết thế này thì cô ta đã phá hủy sạch sẽ danh tiếng của Daniel.
Cô ta tuy chắc chắn Daniel không có chứng cứ để chứng minh mình không phải Lãnh Thanh Thu, nhưng cô ta cũng không thể chứng minh mình chính là Lãnh Thanh Thu. Lúc này, cô ta chỉ có thể hy vọng người kia còn có chiêu đề phòng mà thôi.
“Mọi người đều biết, ba năm trước đây, à không, bây giờ đã là bốn năm trước rồi, bốn năm trước, tôi đã tuyên bố sau này chỉ làm người đại diện cho một mình Lãnh Thanh Thu.” Daniel không nhìn Lãnh Thanh Thu giả mà tiếp tục nói: “Lúc tôi quen cô ấy thì cô ấy là một học sinh lớp 12, chỉ là một cô bé 18 tuổi.”
Daniel quăng một quả ngư lôi vào phòng khiến mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên. Vậy là Lãnh Thanh Thu mà mọi người mải miết suy đoán xem là thần thánh phương nào chỉ là một cô nhóc 18 tuổi?
“Daniel, tôi tin nhân phẩm của anh, nhưng đây dù sao cũng là một chuyện lớn.” Một họa sĩ nổi tiếng lựa lời nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta rất tôn sùng tác phẩm của Lãnh Thanh Thu, cho rằng đó là một người phụ nữ khoảng 30 đến 40 tuổi, trải sự đời, qua nhiều sóng gió trắc trở, có nhiều chuyện cũ. Cái hồn bên trong tác phẩm của Lãnh Thanh Thu không phải là của một người chưa từng trải có thể biểu đạt ra được.
Trước đó, lúc Lãnh Thanh Thu giả xuất hiện trước mặt mọi người, ông ta thật sự rất ngạc nhiên vì cô ta quá trẻ, trẻ hơn suy nghĩ của ông ta nhiều. Nhưng ít nhất thì người đó vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận được. Giờ đây, Daniel lại nói người phụ nữ này không phải Lãnh Thanh Thu, mà Lãnh Thanh Thu trên thực tế chỉ là một cô nhóc hơn 20 tuổi.
Daniel đã biết trước là sẽ có người nghi ngờ, vẻ mặt không hề bất ngờ, chỉ nói: “Thanh Thu rất kín tiếng, không thích xuất hiện ở chỗ đông người, vì thế mới ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý các tác phẩm của cô ấy. Mọi người chưa từng gặp cô ấy nên mới bị thứ hàng giả trên sân khấu kia lừa bịp. Tôi dám lấy danh dự của tôi ra thề, cô ta tuyệt đối không phải Lãnh Thanh Thu.”
Anh ta chỉ vào cô ả trên sân khấu, nói năng hùng hồn.
Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô thì đôi mắt lóe lên như hiểu ra điều gì, rồi lại nhìn về phía cô ả trên sân khấu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Lãnh Thanh Thu giả bình tĩnh nhìn Daniel, trả lời: “Daniel, anh nói lâu như vậy mà vẫn không thể chứng minh tôi không phải Lãnh Thanh Thu. Tôi có phải hay không cũng chẳng phải là do lời nói của một mình anh quyết định.” Cô ta nói thì tự tin như vậy, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nụ cười của cô ta đã có phần gượng gạo.
Họa sĩ nổi tiếng vừa rồi cũng phụ họa, “Đúng vậy, Daniel, anh có bằng chứng gì chứng minh đây là Lãnh Thanh Thu giả không?”
Ai ngờ Daniel lại nhún vai, trả lời: “Tôi không có bằng chứng.”
Một họa sĩ trẻ nào đó nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, sau đó tức giận, “Daniel, chúng tôi tin tưởng anh, vậy mà anh lại coi chúng tôi là trò đùa.”
Trên sân khấu, Lãnh Thanh Thu giả lạnh lùng nhìn Daniel, tựa như rất tức giận vì hành động đó của anh ta. Nhưng trong lòng cô ta lại thở phào, quả nhiên Daniel không tài nào chứng minh được cô ta không phải là Lãnh Thanh Thu.
Nhưng chưa đợi cô ta hoàn toàn bình tĩnh lại, Daniel đã nói tiếp: “Tôi mặc dù không có bằng chứng, nhưng Lãnh Thanh Thu thật hôm nay có đến đây, cứ để hai người bọn họ đối chất với nhau thì sự thật sẽ dễ dàng được chứng minh thôi.”
Lời nói của anh ta như một viên đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời, mọi người nháo nhác nhìn xung quanh, đoán xem Lãnh Thanh Thu thật mà Daniel nói là ai.
Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, miết bàn tay cô. Cô quay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt hiểu rõ hết tất cả của anh thì hơi ngẩn người, sau đó cười cười. Người đàn ông này thật thông minh, cô chưa nói gì mà anh đã đoán được rồi.
“Xin hỏi anh Daniel, người anh nói là ai?” Một ký giả bắt đầu hỏi, tất cả camera lúc này đều quay về phía Daniel.
Daniel chỉ tay, tất cả mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, không ngờ lại là cô con gái thứ hai của nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan.
“Cô ấy chẳng phải là con gái thứ hai của nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan đó sao? Có phải Daniel nhầm rồi không?” Một người nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Tôi không biết.” Một người trầm tư, “Nhưng xem chừng tuổi của Thẩm tiểu thư này quả thật rất phù hợp.”
Daniel nói lúc anh ta gặp Lãnh Thanh Thu thì cô chỉ mới 18 tuổi, vậy bây giờ đã là 22 tuổi. Mà Thẩm Thanh Lan... theo người này biết thì năm nay vừa tròn 22 tuổi.
“Tôi thấy không thể nào.” Có người ra vẻ không tin, “Với gia thế của nhà họ Thẩm thì nếu Thẩm tiểu thư có tài thế này, e là mọi người đều đã biết từ lâu rồi, đâu phải không có tiếng tăm gì như bây giờ?”
Đa số mọi người đều đoán như vậy. Nhưng Thẩm Thanh Lan cũng chẳng phải là không có tiếng tăm gì, từ chuyện video lần trước, ai cũng đã biết đến cô. Nếu cô thật sự là Lãnh Thanh Thu thì dù có kín tiếng đi nữa, nhà họ Thẩm cũng sẽ không để cô kín tiếng đến vậy. Cứ nhìn chị của cô mà xem, ai ai cũng biết Thẩm Hi Đồng là một nghệ sĩ dương cầm tài năng.
90% là Daniel chỉ lấy cái cớ này để ngụy trang.
“Không thể nào.” Thẩm Hi Đồng vô thức thốt lên. Sao Thẩm Thanh Lan lại là Lãnh Thanh Thu được? Đây hoàn toàn chỉ là một chuyện cười.
Lúc Daniel lên tiếng, camera cũng đã quay về phía người nhà họ Thẩm. Thẩm Hi Đồng vừa nói liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Người nhà họ Thẩm còn chưa có phản ứng gì, người nào người nấy đều đang ngây ra như phỗng, ngay cả Thẩm lão gia từng trải như vậy mà lúc này cũng đang bị kinh ngạc.
Thẩm Thanh Lan không có biểu cảm gì đặc biệt. Phó Hoành Dật đã đoán được từ trước nên dĩ nhiên cũng không kinh ngạc.
“Cô Thẩm Hi Đồng, cô cũng không biết em gái mình là Lãnh Thanh Thu sao?” Một ký giả nghe thấy câu nói của Thẩm Hi Đồng, liền đưa micro tới trước mặt cô ta.
“Sao em tôi lại là Lãnh Thanh Thu được? Em ấy chưa từng học vẽ, chắc chắn là anh Daniel nhầm rồi.” Thẩm Hi Đồng gằn từng chữ.
Daniel sầm mặt lại, “Cô Thẩm Hi Đồng, cô không biết vẽ không có nghĩa là Thanh Lan cũng không biết vẽ, thiên phú vẽ tranh của cô ấy rõ như ban ngày.”
“Cho dù có tài thì sao? Lúc chưa trở lại nhà họ Thẩm, nó chỉ là một đứa con gái trong cô nhi viện…”
“Đủ rồi.” Không đợi Thẩm Hi Đồng nói hết, Thẩm lão gia đã cắt lời cô ta. Thấy sắc mặt Thẩm lão gia trầm xuống, Thẩm Hi Đồng mới hoảng hốt nhận ra mình đang nói cái gì.
Cô ta nhìn những người khác trong nhà, quả nhiên thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, nhất là Sở Vân Dung. Bà nhìn cô ta bằng ánh mắt trách cứ.
Thẩm Thanh Lan rời khỏi nhà họ Thẩm mười năm, không rõ tung tích, đây là vết thương mãi mãi không lành trong lòng người nhà họ Thẩm. Hành động của Thẩm Hi Đồng bây giờ rõ ràng là đang rạch vết thương của bọn họ ra, phơi bày trước mắt mọi người.
Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Thẩm Hi Đồng tái nhợt.
“Cô Thẩm Hi Đồng, ý của cô là cô Thẩm Thanh Lan chưa từng học vẽ? Cô ấy không phải là Lãnh Thanh Thu?” Ký giả chớp thời cơ, hỏi dồn.
Thẩm Hi Đồng không trả lời.
Thẩm lão gia đứng dậy, nở nụ cười hiền hòa. Ông là nhân vật thường xuất hiện trên ti vi, mặc dù mấy năm nay đã nghỉ hưu ở nhà, không xuất hiện trước mặt công chúng nữa nhưng vẫn có rất nhiều người biết ông cụ đã có nhiều đóng góp vĩ đại cho quốc gia này.
Thấy ông đứng dậy, giơ tay ý bảo im lặng, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Thẩm lão gia nhìn vào camera, bình thản nói: “Chúng tôi không rõ chuyện Thanh Lan là Lãnh Thanh Thu, nhưng tôi tin con cháu nhà chúng tôi. Bọn trẻ không có khả năng làm việc dối trá gì. Vì vậy, chuyện này còn có ẩn tình gì đó.”
Ông nhìn về phía Daniel, “Hy vọng cậu Daniel có thể cho chúng tôi một lời giải thích.”
Daniel mỉm cười, “Đương nhiên rồi ạ. Thật ra chuyện này chỉ có con và Thẩm Thanh Lan biết cô ấy là Lãnh Thanh Thu . Vì vậy mới có người nào đó thừa nước đục thả câu, lấy danh tiếng của Thanh Lan đi lừa gạt mọi người.”
Lúc này, “người nào đó” nào đó ở trên khấu đang mang vẻ mặt căng cứng, tuy cô ta vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt cũng vô cùng kinh ngạc. Cô ta không ngờ Thẩm Thanh Lan lại là Lãnh Thanh Thu. Hay nói cách khác, Thẩm Thanh Lan đã sớm biết cô ta là giả, nhưng lần trước cô ta đến nhà họ Thẩm, sao cô lại không vạch trần?
Nhớ lại người kia bảo cô ta tiếp cận và giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Thẩm, trong lòng cô ta thoáng cảm thấy là lạ.
“Daniel tiên sinh, anh nói cô Thẩm Thanh Lan là Lãnh Thanh Thu, có bằng chứng gì không?” Ký giả đặt câu hỏi.
“Thẩm Thanh Lan có phải là Lãnh Thanh Thu hay không, còn gì có thể chứng minh tốt hơn thân phận của chính cô ấy sao?” Daniel mỉm cười nói.
Có vài ký giả là do Daniel mời tới, đương nhiên sẽ không đối nghịch với anh ta, nghe anh ta nói vậy liền lập tức hiểu ý, quay hướng camera sang phía Thẩm Thanh Lan.
Phó Hoành Dật hơi nghiêng người tránh camera. Không chỉ vậy, anh còn đeo thêm cặp kính râm vào. Thân phận của anh đặc biệt, không thích hợp để xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Thẩm Thanh Lan cũng biết điều này, bèn đứng dậy, thu hút sự chú ý của tất cả ký giả, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Cô nhìn lướt qua tất cả các ký giả rồi mới trả lời:
“Lãnh Thanh Thu là bút danh của tôi.” Một câu nói đã khuấy động một làn sóng lớn. Ánh đèn flash của máy ảnh chớp nháy liên tục, ký giả chen lấn nhau muốn phỏng vấn cô trước, đây chính là tin tức lớn có một không hai đấy!
Thẩm Thanh Lan nhìn vào camera, “Tôi biết các anh chị có rất nhiều câu hỏi, tôi sẽ trả lời từng câu một. Có điều, bây giờ tôi muốn hỏi cô gái trên sân khấu kia, mục đích cô giả mạo tôi là gì?”
Lãnh Thanh Thu giả đã hồi hồn lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên, nghe cô hỏi thì mỉm cười, “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi Thẩm tiểu thư. Rõ ràng tôi mới là Lãnh Thanh Thu, sao cô phải giả mạo tôi chỉ để xả giận giúp Daniel?”
Ánh mắt của cô ta quá mức bình tĩnh, không hề có một chút bối rối nào. Các ký giả truyền thông nhìn nhau, nhất thời không tài nào phân biệt được ai nói thật, ai nói dối.
Vị họa sĩ nói chuyện ban đầu lại nói: “Hai cô đều nói mình là Lãnh Thanh Thu, vậy thì chứng minh thân phận đi.”
Những người khác gật đầu theo.
Lãnh Thanh Thu giả cười nhẹ, “Tất nhiên là được rồi, có điều, không biết mọi người muốn chứng minh như thế nào?”
“Hai cô mỗi người vẽ một bức tranh đi. Chúng tôi đều biết phong cách vẽ của Lãnh Thanh Thu, ở đây còn có vài chuyên gia giám định, có thể nhờ bọn họ giám định. Đến lúc đó, đúng sai, trắng đen sẽ rõ ngay thôi.” Hoạ sĩ nói tiếp.
Tuy ông ta nói như thế, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía Thẩm Thanh Lan hơn. Bình thường, Thẩm Thanh Lan luôn rất kín tiếng, nhưng từ sau chuyện video lần trước, thanh danh của cô rất tốt, lại là sinh viên của đại học B. Người như cô, không cần phải giả mạo thân phận của người khác.
Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả không có ý kiến gì, đây quả thật là cách tốt nhất.
Nhân viên đã được dặn dò, lúc này liền đi chuẩn bị dụng cụ, Thẩm Thanh Lan đi lên sân khấu, đứng ngang hàng Lãnh Thanh Thu giả.
“Thẩm tiểu thư, bây giờ cô xuống còn kịp. Nếu lát nữa bị người ta phát hiện chân tướng rồi đuổi xuống thì không chỉ là cô, ngay cả mặt mũi nhà họ Thẩm cũng bị cô làm mất hết.” Lãnh Thanh Thu giả đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan, khẽ cười, giọng nói rất nhỏ, chỉ có một mình cô nghe được.
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, “Tôi tặng lại những lời này cho cô.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc thật.
Chuẩn bị xong dụng cụ, hai người đi đến vị trí của mình. Thẩm Thanh Lan nhìn dụng cụ trước, sau đó mới cầm bút vẽ.
Các ký giả truyền thông rất hưng phấn, vốn cho rằng đây chỉ đơn giản là triễn lãm tranh của Lãnh Thanh Thu, ai ngờ còn lấy được một tin tức chấn động thế này chứ. Toàn bộ camera đều hướng về phía hai người trên khán đài, trong tình cảnh này, hai người hoàn toàn không thể gian lận.
“Cậu đã biết từ trước?” Thẩm Quân Dục nhỏ giọng hỏi Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Vừa đoán được.”
Thẩm Quân Dục lập tức cảm thấy được an ủi đôi chút, xem ra cũng không hoàn toàn là uổng công nuôi em gái rồi.
Nếu Thẩm Thanh Lan biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Quân Dục, chỉ e rằng cô sẽ quăng cho anh ấy hai chữ “ngây thơ”.
Thẩm lão gia nhìn cháu gái chăm chú cầm bút vẽ trên sân khấu, dù có ở trong hoàn cảnh này thì ánh mắt của cô vẫn trầm tĩnh như thường.
Người kinh ngạc nhất, ngoài Thẩm Hi Đồng, còn có Sở Vân Dung. Bà nhìn Thẩm Thanh Lan đang vẽ tranh, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu.
Con gái trở lại bên bà đã sáu năm, mà bà hình như chưa từng thật sự quan tâm đến con bé. Bà thậm chí còn không ngờ nó biết vẽ, càng không ngờ nó còn vẽ giỏi như vậy. Sở Vân Dung chưa từng nghi ngờ Thẩm Thanh Lan không phải là Lãnh Thanh Thu, bà chỉ tin tưởng như vậy, không hề có lý do.
Bà siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Thanh Lan, trong những năm con xa nhà, mẹ rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?
Bà nhìn thoáng qua Thẩm Hi Đồng ngồi bên cạnh, đứa con gái nuôi ưu tú này do bà tự tay dạy dỗ, ai cũng khen bà dạy con giỏi, danh tiếng vang xa. Cho dù đứa con gái này không phải con ruột, nhưng lại rất thân thiết với bà. Trong những năm tháng mất đi Thẩm Thanh Lan, bà đã biến hết tất cả sự đau khổ trong lòng thành tình yêu thương dành cho Thẩm Hi Đồng.
Nhưng trong lòng bà chưa từng có giây phút nào quên đứa con gái ruột của mình. Càng không từ bỏ chuyện tìm kiếm. Chỉ là sau khi tìm được con gái ruột, thấy con bé nhìn bà bằng ánh mắt lạnh nhạt, xa cách, Sở Vân Dung thừa nhận rằng bà sợ hãi.