Vẻ mặt Thẩm Nhượng rất uể oải. Ông cũng không còn trẻ nữa, lần này bị giày vò như thế, ông cũng khá mệt mỏi.
“Nhã Cầm, bà đưa Quân Trạch về trước đi.” Ông vuốt mặt, nói.
Lư Nhã Cầm không muốn đi, nhưng bà cũng biết mọi người ở đây đều không chào đón sự xuất hiện của mình. Trong mắt bà có nét buồn bã, bà nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục rồi gật đầu: “Được, vậy tôi và Quân Trạch về trước, nếu ông cụ tỉnh lại thì nhớ gọi cho tôi.”
Thẩm Nhượng xua tay, không nói gì.
Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đang muốn nói gì đó ra khỏi bệnh viện.
“Quân Dục, chuyện lần này là do Quân Trạch sai, cũng là lỗi của chú, do chú đã không dạy dỗ nó đàng hoàng.” Thẩm Nhượng mệt mỏi nói, ông không thể nào tưởng tượng được nếu lần này ba thật sự không qua khỏi thì ông phải làm thế nào nữa.
Vẻ mặt Thẩm Quân Dục dửng dưng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, “Chú hai, chú cũng đi về đi, nếu ông nội tỉnh lại mà thấy chú ở đây thì sẽ không vui.”
Vẻ mặt Thẩm Nhượng cứng đờ, “Chú không vào trong đâu, chú sẽ chờ ở ngoài này. Bao giờ ông nội cháu tỉnh lại chú sẽ đi ngay.”
Thẩm Quân Dục cũng không nhìn ông nữa mà đi vào phòng bệnh. Thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan, anh nhẹ nhàng nói, “Lan Lan, em đi nghỉ ngơi một lát trước đi, ở đây có anh rồi. Bao giờ ông nội tỉnh lại, anh sẽ báo cho em biết đầu tiên.”
Thẩm Thanh Lan im lặng, lắc đầu.
Thẩm Quân Dục biết ngay là sẽ thế này, nên cũng không ép buộc cô nữa mà ngồi xuống cạnh cô. Nhìn ông nội mình, Thẩm Quân Dục không tiếp tục để ý tới người hiện đang ở ngoài phòng bệnh kia nữa, anh đã gọi điện cho Thẩm Khiêm rồi.
Thẩm Khiêm vội vàng chạy đến bệnh viện, nhưng không đến thăm Thẩm lão gia mà đến phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa trước. Sau khi biết rõ bệnh tình của ông cụ, ông mới vào phòng bệnh. Lúc trông thấy bóng dáng quen thuộc đang trước cửa phòng bệnh, Thẩm Khiêm không hề thấy mừng rỡ mà lại tức giận.
Thấy một đôi giày quân nhân dừng lại trước mặt mình, Thẩm Nhượng ngẩng đầu lên, liền trông thấy Thẩm Khiêm, “Anh cả.”
“Thẩm Nhượng, đi theo tôi.” Thẩm Khiêm nghiêm giọng nói. Thẩm Nhượng liền đứng dậy đi theo Thẩm Khiêm.
Trong vườn hoa vắng vẻ của bệnh viện, Thẩm Khiêm yên lặng nhìn đứa em trai đã hơn hai mươi năm không gặp.
“Anh cả.” Thẩm Nhượng lên tiếng, giọng hơi khàn.
“Thẩm Nhượng, cuối cùng cậu cũng trở về rồi!” Thẩm Khiêm nói bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại làm Thẩm Nhượng đơ người. Ông thà rằng Thẩm Khiêm mắng mình một trận.
“Anh cả, em thật sự xin lỗi.” Thẩm Nhượng thấp giọng nói.
“Người cậu cần phải xin lỗi không phải là tôi.”
Thẩm Nhượng nín thinh. Đúng vậy, người mà ông có lỗi nhất thật ra chính là người mẹ đã qua đời của mình. Ông là con trai nhà họ Thẩm, từ bé đã được Thẩm lão phu nhân yêu thương vô cùng. Bản thân ông tất nhiên cũng không thua kém, mọi mặt đều rất ưu tú, là người được ba mẹ kỳ vọng nhất. Nhưng ông lại báo đáp ba mẹ mình thế nào?
Ông không hối hận về chuyện đã ở bên Lư Nhã Cầm, điều duy nhất mà ông hối hận là không thể chăm sóc cho ba mẹ mình thật tốt, thậm chí đến việc gặp mẹ mình lần cuối cũng không thể. Nếu bình thường ông để ý đến những tin tức về nhà họ Thẩm một chút thì đã không phải tiếc nuối thế này.
“Anh cả, em sai rồi, em đã quá ích kỷ, làm mọi người thất vọng rồi.” Thẩm Nhượng không biết giải thích thế nào, tính ông cũng rất ít nói.
Thẩm Khiêm gặp lại người em trai sau hơn hai mươi năm, trong lòng không hề dửng dưng như biểu hiện ngoài mặt. Từ bé, tình cảm của anh em bọn họ đã rất tốt, dù em trai ưu tú hơn mình nhưng Thẩm Khiêm cũng chưa từng đố kỵ.
Người em trai này là niềm tự hào của ba mẹ, cũng là niềm tự hào của Thẩm Khiêm ông. Thế nhưng một ngày nọ, đứa em trai này lại dẫn một người phụ nữ về nhà, thông báo muốn kết hôn với cô ta, cho dù lúc đó nó đã có hôn ước.
Thẩm lão gia và Thẩm lão phu nhân không đồng ý, nhất là sau khi biết được người phụ nữ mà Thẩm Nhượng thích đã từng làm công việc hầu rượu. Mặc dù cô ta không có quan hệ gì với mấy người đàn ông khác, hai ông bà Thẩm cũng không quan niệm phải môn đăng hộ đối, nhưng với gia thế của bọn họ thì tuyệt đối không thể chấp nhận được một người con dâu như thế.
Phản đối là chuyện dĩ nhiên, nhưng Thẩm Nhượng lại cứ như bị bùa mê thuốc lú, quyết tâm muốn ở bên người phụ nữ này, thậm chí còn chạy đến nhà vị hôn thê yêu cầu hủy bỏ hôn ước, khiến ba mẹ đối phương nổi giận tuyên bố muốn tuyệt giao với nhà họ Thẩm. Cả đời Thẩm lão gia luôn coi trọng sĩ diện, vậy mà lần đó phải muối mặt đi xin lỗi chỉ vì chuyện của con trai út, còn bị người ta mắng lút mặt.
Thẩm Nhượng lúc đó đã làm gì ư? Ông ấy rời khỏi nhà họ Thẩm để ở bên cô gái hầu rượu đó, hoàn toàn biến nhà họ Thẩm thành trò hề khắp cả thủ đô. Thậm chí Thẩm lão gia còn vì thế mà lâm bệnh nặng.
***
Thẩm Khiêm lạnh lùng nhìn Thẩm Nhượng, “Đã bỏ đi rồi, sao còn trở về?”
“Anh cả, em chỉ muốn về thăm ba mẹ một chút thôi.” Thẩm Nhượng ảo não giải thích. Bao nhiêu năm qua, mặc dù ông ở đất khách quê người, nhưng trong lòng ông lúc nào cũng nhớ về người thân ở quê nhà, nếu như sớm biết... Nếu biết trước thế này thì ông đã trở về sớm hơn rồi…
Vẻ mặt Thẩm Nhượng đầy đau thương.
“Bây giờ nói những lời này thì còn có ý nghĩa gì? Ba vẫn nằm trong phòng bệnh, cậu về trước đi.” Thẩm Khiêm lạnh nhạt nói.
Thẩm Nhượng nhìn Thẩm Khiêm, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà quay người rời đi. Lưng ông ấy hơi còng xuống, trông rất cô độc.
Thẩm Khiêm nhìn theo bóng Thẩm Nhượng rồi xoay người đi vào văn phòng của bác sĩ trưởng khoa điều trị chính cho Thẩm lão gia. Ông cần thương lượng một chút về phương án trị liệu tiếp theo với bác sĩ.
Ngày hôm sau, cả nhà Thẩm Nhượng lại tới. Không biết sau khi về nhà, Thẩm Nhượng đã nói gì với Lư Nhã Cầm và Thẩm Quân Trạch mà lần này Thẩm Quân Trạch rất ngoan ngoãn, khi gặp Thẩm Thanh Lan thậm chí còn gọi một tiếng “Chị họ.”
Thẩm Thanh Lan chỉ liếc cậu ta một cái chứ không trả lời. Thẩm Quân Trạch vẫn cúi đầu, hình như tâm trạng không tốt nên cũng không thèm để ý đến thái độ của Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Quân Dục vẫn chưa đến, anh về nhà để tắm rửa thay quần áo.
“Thanh Lan, ông nội cháu vẫn ổn chứ?” Thẩm Nhượng ôn hòa hỏi.
“Tình hình rất ổn định.” Thẩm Thanh Lan hờ hững trả lời. Thẩm Nhượng hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Thẩm lão gia, ánh mắt đầy vẻ bi thương không một ai hiểu được.
Sắc mặt của Lư Nhã Cầm cũng cực kỳ khó coi, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tiều tụy. Thẩm Thanh Lan tò mò không biết sau khi ba người này về nhà đã xảy ra chuyện gì, sao hôm nay thái độ lại như thế.
Cả nhà Thẩm Nhượng đến được một lúc thì Thẩm Quân Dục cũng đến, còn có cả Ôn Hề Dao đi cùng anh.
“Chị Hề Dao, sao chị lại tới đây?” Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Quân Dục, “Hôm nay chị gọi điện cho Quân Dục mới biết ông nội em đang nằm viện, nên chị liền đến cùng anh ấy. Ông nội em vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ. Bác sĩ nói mặc dù chưa thấy chuyển biến tốt, nhưng cũng không chuyển biến xấu đi, tình hình vẫn rất ổn định.”
“Chú hai.” Thẩm Quân Dục chào Thẩm Nhượng, không hề để ý đến Lư Nhã Cầm và Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Nhượng gật đầu với Thẩm Quân Dục, rồi nhìn sang Ôn Hề Dao.
“Đây là bạn gái của cháu, Ôn Hề Dao. Còn đây là chú hai của anh.” Thẩm Quân Dục giới thiệu, không hề nói gì về mẹ con Lư Nhã Cầm. Ôn Hề Dao chào hỏi Thẩm Nhượng, thấy Thẩm Quân Dục không có ý giới thiệu hai người kia thì ngầm hiểu, chỉ thiện ý quay sang gật đầu với Lư Nhã Cầm và Thẩm Quân Trạch, rồi không nói gì nữa.
“Đúng rồi, Thanh Lan, đây là quần áo và đồ dùng mang cho em. Em đi rửa mặt một chút đi.” Ôn Hề Dao đưa chiếc túi cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhận lấy, cảm ơn cô rồi đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
“Ông nội cần phải tĩnh dưỡng. Chú hai, nếu mọi người không có việc gì thì về trước đi.” Thẩm Quân Dục lên tiếng.
Lư Nhã Cầm nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bã của chồng, bèn nói, “Quân Dục, chú hai của cháu rất lo lắng cho ông cháu, cả đêm qua không ngủ. Cháu để ông ấy ở đây với ông nội cháu một lát đi, nếu cháu không muốn thấy cô với Quân Trạch thì hai mẹ con cô sẽ lập tức đi ngay.”
Thẩm Quân Trạch bất mãn kêu một tiếng “mẹ”, nhưng khi thấy ánh mắt của Lư Nhã Cầm liền im bặt, chỉ nhìn ba mình rồi siết tay lại, “Ba, con với mẹ đợi ba trong xe.”
Thẩm Nhượng áy náy nhìn vợ một cái. Lư Nhã Cầm mỉm cười trấn an ông, ý bảo rằng bà không sao, rồi dẫn Thẩm Quân Trạch ra khỏi bệnh viện.
“Mẹ, ba đã vậy rồi mà sao chúng ta sao cứ phải nhún nhường? Chuyện này không phải một mình ba và mẹ sai.” Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Quân Trạch bất mãn oán trách.
Viền mắt Lư Nhã Cầm đỏ cả lên, bà thấp giọng lên tiếng, “Con cũng biết tình hình của ba con rồi đấy, đừng nói những lời như thế nữa. Bà nội con qua đời đã là cú sốc lớn đối với ba con rồi. Bây giờ ông nội con lại thế này, con bớt vài lời đi.”
“Mẹ, nếu con biết kết quả sẽ thế này thì hôm qua chắc chắn con sẽ không nói như thế.” Thẩm Quân Dục cúi gằm mặt, nhớ lại nửa đêm thức dậy nhìn thấy ba mình ngồi trong phòng khách hút thuốc, lặng lẽ rơi lệ thì trong lòng vô cùng hối hận vì sự bồng bột của mình ngày hôm qua.
Trong lòng cậu, Thẩm Nhượng luôn là người cha ưu tú. Ông chèo chống cái nhà này, tựa như ngọn núi trong lòng Thẩm Quân Trạch, là người đáng tin cậy trong gia đình, cũng là người kiên cường. Nhưng đêm qua thấy ba mình yếu đuối như thế, cậu vô cùng đau lòng.
Cậu trông thấy ba mình khóc trong phòng khách, còn mẹ thì tựa người vào cửa nhìn bóng lưng của ba mà khóc không thành tiếng, trong mắt cậu đầy đau buồn và tuyệt vọng.
Từ bé, Thẩm Quân Trạch đã quen được Lư Nhã Cầm nuông chiều nên rất bồng bột, dễ xúc động, nhưng bản chất không xấu. Thật ra, từ khi trông thấy Thẩm lão gia ngã xuống, cậu đã sợ hãi, đã biết sai, chỉ là cậu bướng bỉnh không chịu nhận lỗi, lại còn mạnh miệng.
“Mẹ, mẹ nói ông nội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu ông nội thật sự có chuyện gì thì có phải cả đời này ba sẽ không tha thứ cho bản thân không?” Thẩm Quân Trạch thấp giọng hỏi Lư Nhã Cầm.
Lư Nhã Cầm nhìn con trai, muốn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ nhếch khóe môi, cố an ủi con trai, “Không đâu, ông nội con sẽ không sao đâu. Ông nội con là Thẩm tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, đã từng xông pha chiến trường, là anh hùng bảo vệ quốc gia, sao lại dễ dàng ngã xuống được cơ chứ.”
Bà yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong rằng Thẩm lão gia sẽ không có chuyện gì, nếu không thì không biết chồng bà còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Đến hôm qua bà mới biết, hóa ra khi Thẩm Nhượng còn ở nước ngoài thì sức khỏe đã xảy ra vấn đề lớn, nửa năm trước đi kiểm tra thì đã bị chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn giữa.
Mặc dù đã kịp thời phát hiện, song hiệu quả trị liệu không cao. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật, nhưng Thẩm Nhượng không muốn bọn họ lo lắng nên đã từ chối đề nghị của bác sĩ. Ba tháng trước, tế bào ung thư đã di căn, thậm chí còn lây lan với tốc độ cực nhanh, đến nỗi bác sĩ cũng bó tay, chẩn đoán rằng cùng lắm là ông chỉ còn sống được nửa năm nữa. Vì lẽ đó mà lần này Thẩm Nhượng mới khăng khăng muốn về nước để thăm hai ông bà Thẩm, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện thế này.
“Mẹ, nếu con sớm biết thì chắc chắn con sẽ không nói những lời đó.” Thẩm Quân Trạch nhấn mạnh.
“Mẹ biết. Nhưng Quân Trạch à, con đã mười tám tuổi rồi, đã là người lớn, sau này không được phép làm việc xằng bậy như thế nữa. Thật ra cũng là lỗi của mẹ, mẹ đã không dạy dỗ con đàng hoàng.”
Lời nói này làm Thẩm Quân Trạch càng thêm buồn bã, cũng càng tự trách, “Mẹ yên tâm, bao giờ ông nội tỉnh lại, con nhất định sẽ xin lỗi ông đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm ông tức giận nữa.”
Lư Nhã Cầm vui mừng mỉm cười. Vì bà cụp mắt nên Thẩm Quân Trạch không trông thấy nỗi đau thương nặng nề trong mắt bà.
Mà mẹ con Lư Nhã Cầm cũng không hay biết rằng cuộc đối thoại của bọn họ đều đã bị một người mặc váy đen nghe hết. Chờ mẹ con hai người đi xa rồi, Lý Hi Đồng lúc này mới nhìn về phía hai mẹ con vừa rời đi. Đúng lúc trông thấy Thẩm Quân Dục đi ra, Lý Hi Đồng vội vàng ngó xung quanh rồi lách mình vào cạnh một phòng bệnh.
Cô ta cứ đứng như thế cho đến khi Thẩm Quân Dục đi xa thì mới bước ra. Nghĩ đến sự xuất hiện của Thẩm Quân Dục, lại thêm màn đối thoại vừa mới nghe được, trong lòng Lý Hi Đồng đã lờ mờ đoán ra.
Cô ta lấy kính râm trong túi xách ra, đeo lên để che đi nửa gương mặt rồi đi về phía cô y tá đang đứng, “Chào cô, cụ Thẩm Nguyên Dịch đang nằm ở phòng nào vậy?” Thẩm Nguyên Dịch là tên của Thẩm lão gia.
Cô y tá đứng quan sát cô ta một lúc, ngờ vực hỏi, “Cô là?”
Lý Hi Đồng mỉm cười, “Tôi là cháu của bạn thân Thẩm lão gia, ông nội tôi nghe nói Thẩm lão gia bệnh, nên bảo tôi đến thăm.” Dứt lời, cô ta giơ giỏ trái cây lên, để cho y tá thấy rõ. Hôm nay, cô ta tới bệnh viện thăm một người bạn, có ghé mua một giỏ trái cây ở cổng bệnh viện, không ngờ lúc này lại dùng tới. Lý Hi Đồng thầm cảm thán vận may của mình.
Y tá nở nụ cười, lật sổ ghi chép, “Thẩm lão gia ở phòng B102. Có điều, bây giờ không phải là thời gian thăm bệnh, nên tạm thời cô không thể vào được.”
“Tôi có thể hỏi ông ấy bị bệnh gì không? Ông nội tôi vừa nhận được tin Thẩm lão gia bị bệnh, nhưng cũng không biết là bệnh gì, mà tôi thì chạy tới đây quá vội, nên…”
Y tá hiểu ý cười cười, “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của bệnh nhân, tôi không tiện tiết lộ. Nếu cô muốn thăm ông ấy thì hãy đăng ký, đến giờ thăm bệnh là cô có thể vào.”
Lý Hi Đồng lắc đầu, “Cảm ơn cô, lát nữa tôi quay lại, bây giờ tôi đi mua thêm một bó hoa, nếu chỉ mang một giỏ trái cây thì nhìn thất lễ quá.”
Y tá cũng không nghĩ gì, cô ta biết người có tiền hay bày vẽ.
“Thanh Lan, cả đêm qua em không ngủ rồi, em đi nghỉ trước đi, ở đây có chị là được rồi.” Ôn Hề Dao dịu dàng nói.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em không mệt, chị Hề Dao, nếu chị có việc thì cứ đi trước đi.”
“Chị có chuyện gì đâu, công ty thiếu chị một ngày cũng không đóng cửa được, chị ở đây với em.”
Thẩm Thanh Lan cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhìn Thẩm Nhượng ngồi cạnh Thẩm lão gia không nói lời nào, nghĩ nghĩ một lát, rồi kéo Ôn Hề Dao ra ghế sô-pha ở phòng ngoài ngồi.
Thẩm Quân Dục mang bữa trưa lên, gọi hai người Ôn Hề Dao và Thẩm Thanh Lan ăn rồi vào phòng trong tìm Thẩm Nhượng.
“Chú hai, chú ăn cơm trước đi.” Thẩm Quân Dục nói. Mặc dù anh rất bất mãn với việc cả nhà chú hai chọc giận ông nội tới mức ông phải nằm viện, nhưng khi anh còn bé, người chú hai này đã rất yêu thương anh, đối xử với anh còn tốt hơn ba anh nữa, quan hệ giữa anh và chú hai rất thân thiết.
Thẩm Nhượng lắc đầu, “Chú không đói, các cháu ăn đi.” Lúc này ông đâu còn muốn ăn gì nữa.
Thẩm Quân Dục cũng không miễn cưỡng ông, anh để phần ăn của Thẩm Nhượng qua một bên, rồi bày ra cho Thẩm Thanh Lan và Ôn Hề Dao ăn.
Thẩm Thanh Lan không muốn ăn, gắng ăn được vài miếng rồi thôi.
Thẩm Quân Dục nhíu mày nhìn cái bát còn hơn nửa thức ăn của cô, “Lan Lan, ăn thêm một chút đi, tối qua em đâu ăn gì.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em no rồi.”
“Thôi được rồi, Thanh Lan ăn không vào thì đừng ép em ấy.” Ôn Hề Dao rất hiểu tâm trạng vào giờ phút này của Thẩm Thanh Lan, bởi cô cũng từng trải qua chuyện như vậy.
Buổi chiều, Thẩm Quân Dục sau khi nghe một cuộc điện thoại thì rời đi. Thẩm Khiêm đến thăm Thẩm lão gia, gọi Thẩm Nhượng đi nói chuyện, sau đó Thẩm Nhượng đi về, còn Thẩm Khiêm trở lại phòng bệnh mát xa cho Thẩm lão gia rồi mới về nhà.
Chạng vạng hôm đó, Thẩm Quân Dục muốn thay Thẩm Thanh Lan nhưng lại có việc đột xuất phải đi, nên Ôn Hề Dao ở lại với Thẩm Thanh Lan.
“Chị Hề Dao, chị về trước đi, có em ở lại với ông nội là được rồi.” Mới thức một buổi tối, với Thẩm Thanh Lan mà nói vẫn chưa thấm thía vào đâu.
Ôn Hề Dao ở đến chín giờ tối, vì chỉ có một người nhà được ở lại với bệnh nhân, cô không khuyên được Thẩm Thanh Lan, nên đành phải đi về.
Thẩm Thanh Lan ở lại chăm sóc Thẩm lão gia. Khoảng 9h30, Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho cô. Cô vẫn chưa nói chuyện Thẩm lão gia nằm viện với anh.
Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, không phải Sở Vân Dung thì là Phó lão gia nằm viện, bây giờ lại đến Thẩm lão gia.
Tuy Thẩm lão gia vẫn trong trạng thái hôn mê, dù có nghe điện thoại cũng không ảnh hưởng tới ông, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi, bèn ra khỏi phòng bệnh rồi báo với y tá một tiếng.
Lý Hi Đồng đến thăm người bạn của mình, ngồi ở đó một lát rồi mới rời khỏi bệnh viện. Nhưng chỉ mấy tiếng sau thì cô ta lại quay lại bệnh viện, có điều cô ta đã thay một bộ đồ khác, đội tóc giả, đội mũ, đeo kính râm to.
Cô ta đi thang máy đến tầng của Thẩm lão gia nằm. Thang máy dừng lại, thấy không có y tá đứng ngoài, cô ta vui vẻ bước nhanh đến cửa phòng bệnh của Thẩm lão gia, liếc nhìn vào trong, thấy không có ai thì mở cửa bước vào.
Bên trong thế mà lại không có ai, Lý Hi Đồng không khỏi cười thầm.
Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang lộc cộc, Lý Hi Đồng đứng trước giường bệnh, nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của Thẩm lão gia. Cô ta gỡ kính râm ra, khóe môi nở nụ cười mỉa.
“Không ngờ ông cũng có ngày này.” Cô ta nhỏ giọng nói, rồi ngồi xuống, “Thấy ông nằm ở đây, tôi cảm thấy rất hài lòng. Ông nội, nhìn thấy cháu ông có vui không?”
Không có ai trả lời, nhưng cô ta cũng không cần được ai đáp lời, tiếp tục nói.
“Ông nội, tôi rất biết ơn vì trước đây mọi người đã nhận nuôi tôi, cho tôi một mái nhà, cho tôi cảm nhận được ấm áp, để tôi không bị người khác ức hiếp. Tôi đã từng rất vui vẻ vì tôi là một thành viên của gia đình này. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện mọi người không hề thích mình, nhất là ông và bà nội, ngay từ đầu đã không thích tôi.”
“Tuy hai người tỏ ra rất dễ gần, nhưng tôi vẫn có thể thấy được ánh mắt hai người nhìn tôi không phải là đang nhìn một đứa cháu gái, mà là đang nhìn người ngoài. Hai người luôn miệng nói coi tôi là con gái nhà họ Thẩm, là cháu gái của mấy người, nhưng ngay cả phòng của Thẩm Thanh Lan tôi cũng không được phép bước vào.”
“Không biết ông còn nhớ không, lúc tôi vừa tới cái nhà này, có một hôm tôi không nhịn được mà lén vào phòng Thẩm Thanh Lan. Trước đó, tôi vẫn luôn cho rằng phòng của mình rất đẹp, nhưng đến khi nhìn thấy phòng của nó rồi, tôi mới biết thì ra đó mới chính là phòng của cháu gái nhà họ Thẩm.”
“Tôi rất thích căn phòng đó, nhất là con búp bê trên bàn. Nhưng tôi chỉ vừa mới chạm vào con búp bê đó thì ông đã xuất hiện, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói với tôi rằng sau này không được phép bước vào căn phòng này, đó không phải là nơi tôi có thể vào, đồ vật bên trong lại càng không phải thứ mà tôi có thể chạm vào.”
“Chắc là ông không biết lúc đó tôi khó chịu đến mức nào đâu. Tôi tất nhiên biết căn phòng đó là của ai, cũng biết chủ nhân của nó đã không còn ở đó. Nơi đó chỉ là một căn phòng vô chủ mà thôi, ấy thế mà tôi cũng không có tư cách vào xem.”
“Bề ngoài bà nội tỏ ra rất tốt với tôi, nhưng cái loại tốt đó chỉ là yêu thương người dưới, chứ không phải là yêu thương cháu gái. Mỗi lần bà nội đi vào căn phòng đó là ở hơn nửa ngày mới ra. Ông có biết là tôi vô cùng ghen tị với Thẩm Thanh Lan không? Mặc dù nó không ở trong cái nhà này, nhưng người trong nhà đều nhớ tới nó, chưa từng quên nó. Sự ghen tị này từng làm tôi suýt chút nữa nổi điên.”
“Thời thiếu nữ của tôi trôi qua trong sự ghen tị như thế. Đến khi tôi trưởng thành, ngay lúc tôi cho rằng Thẩm Thanh Lan sẽ không bao giờ trở lại, thì nó lại quay về. Mấy người liền coi nó như châu như báu, yêu thương nó không chút che giấu. Nhưng mấy người lại chưa từng nghĩ tới cảm giác của tôi.”
“Thẩm Thanh Lan đã trở về, nó chẳng cần làm gì cũng có thể chiếm được tất cả những thứ tôi tha thiết ước ao, căn phòng đó, tình yêu thương của các người, còn có người đàn ông tôi yêu nhất.”
Viền mắt Lý Hi Đồng đỏ lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm, “Đó là người đàn ông tôi yêu hơn chục năm trời, nhưng nó lại dễ dàng cướp mất anh ấy, tôi có thể dễ dàng tha thứ các người thiên vị nó, có thể dễ dàng tha thứ nó không xem tôi ra gì, nhưng tôi không thể nào tha thứ chuyện nó chiếm đoạt tình yêu của tôi được. Đó là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, là ánh sao mà tôi không thể với tới.”
“Đúng là tôi đã hãm hại Thẩm Thanh Lan. Nhưng thế thì thì sao chứ? Có thể trách tôi sao? Nếu nó không cướp đi thứ quý giá nhất của tôi, thì dù tôi có ghen tị cũng sẽ không làm gì nó. Nhưng nó ngàn vạn lần không nên cướp đi Phó Hoành Dật.”
Sắc mặt Lý Hi Đồng dữ tợn, đáy mắt tràn đầy hận thù.
“Ông nội, người ta nói chân tình đổi lấy chân tình. Nhưng tôi đã dâng hết tất cả chân tình của mình rồi, mà sao mọi người vẫn không thể yêu thương tôi như yêu thương Thẩm Thanh Lan? Chẳng lẽ là vì tôi không phải là cháu gái ruột của ông sao? Vì sao mọi người không thể đối xử với tôi công bằng một chút? Ngay cả mẹ cũng vậy, người mẹ yêu thương tôi nhiều năm, lúc gặp nguy hiểm cũng lựa chọn cứu Thẩm Thanh Lan trước. Nói cái gì mà thiên vị tôi, đều là giả, tất cả đều là giả, mấy người vẫn luôn yêu thương Thẩm Thanh Lan nhất. Còn tôi là cái gì chứ? Tôi chỉ là một đứa thay thế Thẩm Thanh Lan mà thôi.” Giọng điệu Lý Hi Đồng tràn đầy oán hận, nước mắt đột nhiên rơi xuống ga giường.
“Tôi chỉ khát vọng một chút tình yêu thương mà thôi, vậy mà mấy người cũng keo kiệt không cho tôi. Ông nội, ông biết bây giờ tôi sống thế nào không? Nhờ Thẩm Thanh Lan mà tôi mang đầy tiếng xấu, gần như trở thành con chuột trong thành phố. Còn cha mẹ ruột của tôi chỉ là hai con quỷ hút máu. Trong mắt bọn họ, tôi chính là một cái máy rút tiền.”
“Chính mấy người đã giao tôi cho bọn họ. Thậm chí, vào lúc tôi cần các người giúp đỡ nhất thì các người lại bỏ rơi tôi, để mặc tôi tự sinh tự diệt. Tôi đành phải đi nịnh bợ một tên công tử bột, tất cả đều do các người ban tặng. Chỉ cần mấy người có một chút thương tiếc tôi thì tôi đã không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Đã như vậy, tôi cần gì phải nhớ chút tình nghĩa xưa.”
Trong mắt Lý Hi Đồng hiện lên sự tàn nhẫn, nhìn mặt nạ thở oxy trên mặt Thẩm lão gia, từ từ giơ tay lên.
Tay cô ta chợt dừng lại giữa không trung, bàn tay run nhẹ, ánh mắt hơi do dự. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt của cô ta lại trở nên hung ác, cô ta nhanh chóng tháo mặt nạ thở oxy xuống, rồi tháo ống tiêm trên tay ông. Nhìn mu bàn tay đầm đìa máu, Lý Hi Đồng cười điên cuồng.
“Lý Hi Đồng, cô muốn chết!” Tiếng quát giận dữ truyền đến từ sau lưng. Lý Hi Đồng vô thức quay lại nhìn, nhưng còn chưa kịp thấy rõ người đến thì đã bị đá lăn ra đất. Cú đá kia đạp trúng bụng cô ta, sức lực rất mạnh, khiến cô ta đau đến mức không còn sức để ho khan.