Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Phó Hoành Dật liền buông Thẩm Thanh Lan ra, “Xin lỗi.” Mặc dù là để giúp cô nhưng rốt cuộc vẫn là mạo phạm.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Là tôi nên cảm ơn Phó thiếu...” tướng, chữ cuối bị nuốt lại ngay khi cô nhìn thấy Vu Hiểu Huyên bước theo phía sau.
Phó Hoành Dật cũng không bất ngờ khi đối phương biết mình. Dù sao nhà họ Phó và nhà họ Thẩm cũng có mối quan hệ qua lại mấy đời, ông nội anh và Thẩm lão gia lại từng trải qua sinh tử với nhau. Mặc dù Thẩm Quân Dục không nối nghiệp gia đình gia nhập quân đội, thế nhưng khi còn bé bọn họ cũng đã lớn lên cùng nhau, nên tất nhiên quen biết.
“Em là em gái của Quân Dục, anh của em không có mặt, chăm sóc em đôi chút cũng là điều nên làm.” Sắc mặt Phó Hoành Dật thản nhiên, thế nhưng ánh mắt lại dừng ở cổ tay của Thẩm Thanh Lan, chỗ đó in hằn một vệt đỏ, hiển nhiên là do Vệ Lâm làm. Da của cô trắng nõn nên vệt đỏ ấy càng hằn rõ hơn. Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc gì.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, thấy Vu Hiểu Huyên đã bước đến gần liền nói: “Tôi còn có việc, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”
Phó Hoành Dật không nói gì, chỉ nghiêng người nhường đường.
Vu Hiểu Huyên chạy tới, vội vã nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật kèm theo một nụ cười rực rỡ, người này đã giải vây giúp Thanh Lan, là người tốt.
Nếu như Thẩm Thanh Lan đọc được suy nghĩ này của Vu Hiểu Huyên thì nhất định sẽ phải câm nín mất, giúp giải vây một lần thì chính là người tốt sao, dựa vào đâu mà kết luận được như vậy chứ?
“Thanh Lan, anh đẹp trai vừa rồi là ai vậy, cậu quen sao?” Vu Hiểu Huyên ríu rít đi bên cạnh Thẩm Thanh Lan.
“Anh ta đúng là đẹp trai quá, quả đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng.” Mắt Vu Hiểu Huyên lấp lánh.
“Thanh Lan, cậu có lưu số của anh đẹp trai không? Sau này có thể liên lạc nhiều hơn. Hai người đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi đó.”
Bên tai là giọng Vu Hiểu Huyên lải nhải, sắc mặt Thẩm Thanh Lan không đổi, nhưng đáy mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Chẳng phải chuyện cậu nên nghĩ nhất bây giờ là chuyện mẹ cậu đã căn dặn hôm nay sao?” Giọng nói du dương của Thẩm Thanh Lan vang lên, lập tức kéo Vu Hiểu Huyên trở về thực tại.
Vu Hiểu Huyên vỗ mạnh vào đầu, “Thảm rồi, thảm rồi! Tớ làm hỏng buổi xem mắt rồi, chắc chắn mẫu hậu nhà tớ sẽ không tha cho tớ đâu. Không được, Thanh Lan, cậu phải giúp tớ, mẹ tớ thích cậu nhất mà.”
Vu Hiểu Huyên chắp tay, tỏ vẻ đáng thương.
“Cậu chỉ cần nói thật thôi, dì sẽ không làm khó cậu đâu.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, như không thấy dáng vẻ đáng thương của Vu Hiểu Huyên.
Cô nói thật lòng, tên Vệ Lâm này rõ ràng không phải là người tốt lành gì, chỉ cần Vu Hiểu Huyên nói thật, mẹ của cô ấy tất nhiên sẽ không nói gì, ngược lại có thể còn tìm đối phương tính sổ nữa.
Vu Hiểu Huyên là fan cuồng của Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan nói gì cô cũng đều làm theo như thánh chỉ. Nghe Thẩm Thanh Lan nói vậy, cô mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
“Đúng rồi Thanh Lan, vậy bây giờ chúng ta quay về trường à? Chiều nay không có tiết, chúng ta đi chơi đi. Tớ nghe nói phố Tây bên kia mới mở một quán bar, chúng ta qua xem chút đi.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Buổi chiều tớ còn có việc không trở về trường, một mình cậu cũng đừng đến quán bar đấy nữa. Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu về nhà ôn bài đi.”
Vu Hiểu Huyên nghe vậy thất vọng “ờ” một tiếng, lên xe buýt về trường dưới ánh mắt chằm chằm của Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đón một chiếc xe, đến bệnh viện hạng nhất trong thành phố.
Trước cửa một phòng bệnh cao cấp của bệnh viện hạng nhất thành phố, Thẩm Thanh Lan đang chuẩn bị mở cửa thì cửa phòng lại mở ra. Bác sĩ điều trị đi ra từ thấy Thẩm Thanh Lan liền chào một tiếng, “Thẩm Nhị tiểu thư.”
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, “Bác sĩ Chu, bà nội tôi thế nào rồi ạ?”
“Hôm nay tình trạng của bà rất tốt, vừa uống thuốc xong, đã đi ngủ rồi.”
“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Chu.”
Chào bác sĩ điều trị xong, Thẩm Thanh Lan rón rén đi vào phòng bệnh. Trên giường bệnh, một bà cụ đầu tóc bạc phơ nằm đó, mắt nhắm chặt, thở đều đều, có thể thấy bà đang ngủ say. Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản khi ngủ của bà một lúc rồi cầm đống quần áo chưa kịp giặt vẫn vắt ở một bên đi vào phòng vệ sinh.
Thật ra những chuyện thế này cũng chẳng cần Thẩm Thanh Lan làm, trong nhà có mời một hộ lý chuyên môn tới chăm sóc Thẩm lão thái. Nhưng Thẩm Thanh Lan luôn muốn làm chút việc gì đó, để báo đáp người vẫn luôn coi cô là đứa cháu bà thương yêu nhất.
Thẩm lão thái ngủ không lâu, Thẩm Thanh Lan mới vừa giặt đồ xong thì bà đã tỉnh dậy.
“Lan Lan tới rồi à, sao không đánh thức bà dậy.” Ánh mắt Thẩm lão thái nhìn Thẩm Thanh Lan ngập tràn yêu thương.
“Thấy bà ngủ ngon nên cháu không nỡ đánh thức bà.” Tuy giọng nói của Thẩm Thanh Lan vẫn bình thản trước sau như một nhưng lại dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy cô rất thân thiết với bà.
Cô phơi quần áo trong tay xong, rồi đi đến cẩn thận đỡ Thẩm lão thái ngồi dậy.
Thẩm lão thái bị ung thư gan giai đoạn cuối, mặc dù đã mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, nhưng vẫn không thể chữa trị khỏi cho bà, thời gian còn lại của bà không được lâu nữa.
“Buổi chiều không phải đi học sao?” Thẩm lão thái nắm bàn tay dù đang là mùa hè nhưng vẫn hơi lạnh của cháu gái, quan tâm hỏi.
“Không ạ, cho nên cháu mới qua đây với bà.”
“Bà đã là một bà già rồi, có cái gì hay mà qua thăm, rảnh rỗi thì cháu nên đi ra ngoài chơi với bạn bè.” Tình tình đứa cháu gái này quá trầm lặng, ngoài cô bé tên Vu Hiểu Huyên ra thì chẳng có người bạn nào nữa.
“Mới có một ngày không gặp mà bà đã ghét bỏ cháu rồi à?” Hiếm khi Thẩm Thanh Lan nói đùa một câu.
Thẩm lão thái bật cười, “Bà thương cháu còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ. Có điều, dù sao cháu cũng còn trẻ, đang độ tuổi đẹp như hoa, nên đi chơi với bạn bè nhiều hơn. Hôm qua, ông nội cháu nói cháu còn giống ông cụ hơn ông ấy nữa kìa.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi, không quá rõ nhưng lại khiến cả khuôn mặt cô tươi tắn lên nhiều trong nháy mắt, “Là do ông lo lắng nhiều quá thôi, hôm nay ông về nhà rồi ạ?” Bình thường đến bệnh viện, Thẩm lão gia đều sẽ ở trong bệnh viện với vợ.
“Bà bảo ông ấy về nghỉ ngơi rồi, ở chỗ này cũng không có việc gì.”
Hai bà cháu đang đang trò chuyện thì điện thoại của Thẩm Thanh Lan đổ chuông. Cô cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi, bắt máy.
“Mẹ ạ.”
“Dạ, con biết rồi, tối con sẽ về nhà đúng giờ.” Thẩm Thanh Lan nói xong liền cúp điện thoại.
“Điện thoại của mẹ cháu à?” Thẩm lão thái nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Thẩm Thanh Lan hỏi.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên gật đầu: “Thẩm Hi Đồng đã trở về, trong nhà làm bữa cơm mừng chị ấy về. Mẹ bảo cháu tối về ăn cơm.”
Vẻ mặt của Thẩm lão thái nhạt đi, tuy không nói gì, thế nhưng bàn tay lại nắm tay cháu gái chặt hơn.
Thẩm Thanh Lan vỗ nhè nhẹ lên tay bà nội, “Bà nội, bà yên tâm, cháu không sao.”
Thẩm lão thái nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan rời đi, thở dài một hơi, bà không còn nhiều thời gian. Bây giờ bà còn sống ít nhiều gì cũng có thể che chở cho đứa bé này. Nhưng đến khi bà đi rồi, thì cháu gái bà phải làm sao?
Lúc Thẩm Thanh Lan ra khỏi bệnh viện thì mặt trời đã ngả về Tây. Điện thoại trong túi xách lại vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình nhưng không bắt máy.