Nhan Tịch đã tỉnh, cũng nghe bác sĩ và Nhan An Bang nói chuyện, nhưng cô không mở mắt.
Nhan An Bang theo bác sĩ đi lấy thuốc. Lúc trở về, thấy Nhan Tịch đang nhắm mắt ngủ, nhưng mí mắt lại run nhè nhẹ.
Nhan An Bang nhẹ giọng nói: “Nhan Tịch, ba biết con đã tỉnh, ba có chuyện muốn nói với con. Ba biết con oán hận ba, nhưng Tiểu Tịch, ba yêu con, dù ba và mẹ con có như thế nào thì ba vẫn yêu con. Ba rất xin lỗi về chuyện của ba và mẹ con. Có điều, dì Tân không phải là kẻ thứ ba. Lúc ba và dì ấy kết hôn, ba và mẹ con đã ly hôn từ lâu rồi.”
“Sở dĩ mọi người không nói chuyện này với con, là vì nghĩ đến sức khỏe của con. Lúc đó, con vừa mới hết bệnh, bác sĩ nói con không thể chịu kích thích được. Ba mẹ gạt con, là vì tốt cho con.”
Nhan Tịch mở mắt, lẳng lặng nhìn Nhan An Bang, “Người phụ nữ đó từng có một đứa con gái với ba?”
Nhan An Bang hơi khựng lại, nhìn đôi mắt trong suốt của con gái, ông ta bỗng nhiên không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, đành phải hỏi: “Nhan Tịch, ai nói với con chuyện này?”
Trong mắt Nhan Tịch lóe lên vẻ nghi ngờ. Đúng vậy, rốt cuộc là ai nói chuyện này với cô? Vì sao cô biết, mà còn hỏi một cách hiển nhiên như thế?
Nhưng Nhan An Bang lại hiểu phản ứng của Nhan Tịch thành cô không muốn nói.
Chỉ có vài người biết chuyện này, ngẫm lại cũng không khó đoán. Nhan Thịnh Vũ sẽ không nói cho Nhan Tịch biết, vậy chỉ còn có Triệu Giai Khanh thôi, ông ta càng thêm hận bà.
Nhan Tịch im lặng, Nhan An Bang tiếp tục: “Nhan Tịch, chuyện này rất phức tạp, liên quan đến chuyện xưa, đó là ân oán giữa ba và mẹ, không liên quan đến con và anh con. Ba hy vọng con có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, đừng vì ba mẹ ly hôn mà có thành kiến với ba.”
Nhan Tịch không biết mình đang có cảm giác gì, lòng của cô bỗng nhiên rất bình tĩnh, cứ như cô đã từng hết hy vọng với cuộc sống này vậy.
Cô lẳng lặng nhìn Nhan An Bang, bên tại là tiếng nói của ông ta, nhưng cô lại không lọt nổi một cầu, hình ảnh trước mắt dần trôi xa, rồi trở nên mờ nhạt.
Nhan An Bang nói một lúc lâu, thấy Nhan Tịch vẫn không có phản ứng gì, thì bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với cả Nhan Tịch.
Lúc tới bệnh viện, vẻ mặt Nhan Thịnh Vũ rất khó coi. Mặc dù biết Nhan Tịch đã không sao, nhưng lửa giận trong anh vẫn không vơi. Thấy Nhan An Bang, anh cũng không thèm chào.
Tần Nghiên đứng ở ngoài phòng bệnh thấy tình hình bên trong, trong mắt đều là ý cười. Sau khi vào phòng bệnh, bà ta lại đổi sang vẻ mặt áy náy và lo lắng.
“An Bang, Nhan Tịch không sao chứ?”
Nhan Tịch thấy Tần Nghiên, ánh mắt liền thay đổi. Nhan Thịnh Vũ vẫn luôn chú ý đến Nhan Tịch, lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Nghiên, “Mời đi ra ngoài.”
Khuôn mặt Tần Nghiên cứng đờ, ngẩn người không nói lời nào. Nhan An Bang thấy đau lòng, nhưng nhìn đến ánh mắt của Nhan Tịch, bèn nói: “Nghiên Nghiên, em về trước đi, ở đây em không cần lo.”
Vẻ mặt Tần Nghiên ỉu xìu, nhưng vẫn cười nói: “Em về ngay đây. Nhan Tịch, mặc kệ con ghét dì đến mức nào, mặc kệ con suy nghĩ gì về chuyện kết hôn của dì và ba con, thì đó đều là chuyện của người lớn. Ba con không nói với con, là vì không muốn gây ảnh hưởng đến sức khỏe của con, hy vọng con đừng hiểu lầm ý tốt của ba con. Dì đi trước đây, con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nhan Tịch quay đầu không muốn nhìn bà ta, Tần Nghiên thở dài rồi đi về.
“Ông cũng đi đi.” Nhan Tịch đuổi người. Lúc này, cô không muốn nhìn thấy Nhan An Bang, cũng không muốn nghe ông ta nói chuyện, lòng của cô đang rất rối bời.
“Nhan Tịch.” Nhan An Bang gọi.
Nhan Thịnh Vũ nhìn Nhan An Bang, nói: “Sức khỏe Tiểu Tịch không tốt, ông đừng kích thích con bé.”
Lời muốn nói của Nhan An Bang nghẹn lại trong cổ họng, ông ta thở dài rồi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nhân Tịch và Nhan Thịnh Vũ, cô giành nói trước: “Anh đừng nói gì cả, em muốn yên tĩnh một mình.”
“Được, anh không nói, anh ở đây với em. Nếu em cần gì thì nói với anh.”
Nhan Tịch gật đầu, quay đầu nhìn ngoài ra cửa sổ.
Ngay vừa rồi, trong đầu cô hiện lên nhiều hình ảnh xa lạ, còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được.
“Anh, điện thoại của em đâu rồi?” Nhan Tịch bỗng nhiên hỏi.
Nhan Thịnh Vũ đưa điện thoại cho Nhan Tịch, cổ mở danh bạ lên xem, ngón tay dừng trên một cái tên rất lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống mà đặt điện thoại sang một bên, “Anh, em buồn ngủ.”
“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em, sẽ không làm phiền em đâu.”
Nhan Tịch nhắm mắt lại, cô muốn trở về thành phố Sydney, tất cả mọi thứ ở đây đều làm cố khó thở.
Nhan Thịnh Vũ đợi Nhan Tịch ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài. Anh vừa đi, Nhan Tịch vốn ngủ say bỗng nhiên mở mắt, mang giày vào rồi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc quay lại, Nhan Thịnh Vũ không thấy Nhan Tịch, anh vội hỏi y tá, y tá nói cô tự mình đi xuống lầu, anh liền đi tìm khắp bệnh viện, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cổ đầu.
Gọi điện thoại cho Nhan Tịch, cô không nghe máy mà chỉ gửi tin nhắn cho anh, nói muốn yên tĩnh một mình, khi nào suy nghĩ thông suốt cô sẽ quay lại, còn đảm bảo sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch.
Thẩm Thanh Lan đang ở nhà vẽ tranh, người mẫu vẫn là Phó Hoành Dật. Mấy ngày gần đây, cô rất thích về anh, chỉ cần có thời gian là hai người ngồi trong phòng khách, một người làm mẫu, một người vẽ.
Nghe có người tìm mình, Thẩm Thanh Lan còn đang đoán là ai, đến khi thấy Nhan Tịch thì cô càng thêm ngạc nhiên.
“Nhan Tịch?”
Nhan Tịch nở nụ cười, phối với sắc mặt tái nhợt, làm nụ cười này trở nên rất khó xem, “Chị, em xin lỗi vì bỗng nhiên tới tìm chị, nhưng em không còn chỗ nào có thể đi được nữa.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, cô lùi ra nhường đường, “Em vào đi.”
Nhan Tịch vào nhà, thấy Phó Hoành Dật thì hơi sững sờ. Thấy Nhan Tịch, anh nói với Thẩm Thanh Lan: “Anh lên phòng trước.” Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Thẩm Thanh Lan rót cho Nhân Tịch một ly nước ấm, “Sao em tìm được chị?”
Nhan Tịch cầm ly nước trong tay ủ ấm, lúc này cô mới thấy hơi lạnh. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, cô nhỏ giọng nói: “Trên mạng có hồ sơ cá nhân của chị, nói chị gả cho cháu trai trưởng nhà họ Phó, em biết nhà họ Phó ở trong Đại Viện, nên em tìm tới đây.”
“Nếu chị không có ở đây thì sao?”
“Em muốn thử vận may, nếu không thấy chị thì em sẽ đi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch, không biết đang suy nghĩ gì, “Sao em muốn tìm chị?”
Nhan Tịch lắc đầu, “Em không biết, hôm nay ở trong bệnh viện, em chỉ muốn gặp chị, ý muốn này rất mãnh liệt, ngay cả em cũng thấy ngạc nhiên, sau đó em liền đến đây.”
Nhan Tịch không thể hiểu nổi cảm giác này của mình, may mà Thẩm Thanh Lan không thấy phiền. Cô thầm thở dài, trên đường tới đây, cô nghĩ có lẽ sẽ bị chặn ngoài cổng, có lẽ sẽ bị xem là bệnh nhân tâm thần. Thật may mắn, Thẩm Thanh Lan thân thiết giống như trong suy nghĩ của cô, tất cả giả thiết đều không xảy ra.
“Xin lỗi vì đã tới đây làm phiền chị, em biết em làm vậy là rất không lễ phép, nhưng em cũng không biết tại sao mình lại muốn gặp chị như vậy.” Nhan Tịch nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau xót. Cô biết nguyên nhân Nhan Tịch làm như vậy, cũng bởi vì biết, nên mới càng thêm khổ sở. Nhan Tịch, chị cực kỳ cực kỳ hy vọng em quên chị đi, không mong tiềm thức của em xem chị là người có thể tin tưởng và dựa dẫm.
“Không sao, em có thể đến tìm chị bất cứ lúc nào. Người nhà của em biết em tới tìm chị không?” Thẩm Thanh Lan hòi.
Nhan Tịch lắc đầu, đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ quả nhiên là như vậy, “Em làm vậy sẽ khiến người nhà của em sẽ lo lắng.”
Nhan Tịch cúi đầu, “Em biết, nhưng em không muốn gặp bọn họ. Chị, em biết mình tùy hứng, nhưng em chỉ muốn gặp chị một lúc thôi, em bảo đảm sẽ không làm phiền chị lâu, lát nữa em sẽ đi ngay.”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ giải thích, “Chị không có ý này, em muốn ở bao lâu cũng được. Chị chỉ mong em nói với người nhà một tiếng, đừng để bọn họ sốt ruột. Hay là em cho chị số điện thoại người nhà của em, chị nhắn giúp em?”
Nhan Tịch đọc số điện thoại của Nhan Thịnh Vũ, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho anh trước mặt cô. Anh biết Nhan Tịch ở nhà Thẩm Thanh Lan, vừa cảm thấy bất ngờ vừa không, “Nhan Tịch biết chuyện ba mẹ ly dị nên không vui, phiến em chăm sóc nó một chút. Ngày mai tôi sẽ đến đón con bé.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch, rồi “Ừ” một tiếng.
“Anh em nói ngày mai tới đón em.” Thẩm Thanh Lan nói.
Nhan Tịch gật đầu, “Cảm ơn chị, em làm phiền chị rồi.”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ đau lòng, nhìn dáng vẻ khổ sở của Nhan Tịch, bỗng nhiên không biết trước đây mình làm như vậy là đúng hay là sai. Cùng một nỗi buồn nhưng lại phải trải qua hai lần, là người bình thường đều phải sụp đổ.
“Đừng nói phiền phức gì cả. Lúc gặp em ở thành phố Sydney, chị cũng rất thích em. Nhưng lúc đó chị chỉ nói cho em biết tên tiếng Anh của chị, đến giờ chị vẫn có chút áy náy.”
Hai mắt Nhan Tịch sáng lên, “An là tên tiếng Anh của chị, không phải là tên giả?”
Thẩm Thanh Lan có chút dở khóc dở cười, “Ừ, là tên tiếng Anh.”
Tâm trạng của Nhan Tịch bỗng nhiên tốt hơn vài phần, biết Thẩm Thanh Lan không lừa mình, sự buồn bực trong lòng cô cũng vơi đi chút ít.