Khi Thẩm Thanh Lan biết tin Triệu Giai Khanh qua đời đã là ba ngày sau, cùng với nó chính là tin Tân Nghiên mất tích.
“An, tớ đã điều tra rồi, không thấy bất cứ thông tin liên quan tới việc Tần Nghiên xuất nhập cảnh, cũng không thấy vé xe lửa hay vé xe khách, người này cứ như biến mất khỏi thế gian vậy.”
Biến mất khỏi thế gian? Thẩm Thanh Lan im lặng suy nghĩ, “Bốc hơi khỏi nhân gian. Không phải trước kia chúng ta cũng có thể làm được sao?”
Kim n Hi liền hiểu, “Ý cậu là bà ta dùng thân phận khác để rời khỏi đây?”
“Ừm, đừng quên, người phụ nữ này không hề đơn giản, chỉ giấu tên rồi dùng tên khác để rời khỏi đây mà thôi. Nếu bà ta đi rồi thì không cần điều tra nữa.”
“Tớ vẫn điều tra thêm, trước đó tớ điều tra sai phương hướng, bây giờ đổi sang hướng khác, không chừng có thể tra được.” Kim n Hi không muốn từ bỏ. Tần Nghiên này đã khơi gợi trí tò mò của cô, nếu không làm rõ bộ mặt thật của bà ta, thì trong lòng cô sẽ không chịu được.
Thẩm Thanh Lan cũng không ngăn cản. Sau khi cúp máy, trên mặt mày cố tràn đầy lo lắng. Triệu Giai Khanh vừa mất, đây chính là cú sốc rất lớn đối với Nhan Tịch, nếu như...
Cô gọi điện thoại cho Doug, lúc đầu còn muốn hỏi thăm tình hình của Nhan Tịch thì nên xử lý thế nào. Nhưng khi biết anh ta đang ở Nam Thành, còn ở bên cạnh Nhan Tịch, trong lòng Thẩm Thanh Lan cũng yên tâm hơn.
Phó Hoành Dật biết cô đang lo lắng cho Nhân Tịch, chỉ đành im lặng thở dài. Chờ Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, anh mới nói, “Nếu em muốn đến Nam Thành thăm Nhan Tịch thì anh có thể đi cùng em.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không cần, em đi chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu Doug ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em chỉ thấy thắc mắc vì sao Triệu Giai Khanh vừa mất thì Tần Nghiên cũng mất tích.”
Triệu Giai Khanh trở thành người thực vật, mặc dù phải đối mặt với nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, nhưng Doug đã hỏi bác sĩ, tình huống của bà ấy bây giờ rất ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện đó. Nếu vậy, có thể hiểu cái chết của Triệu Giai Khanh là do có người cố ý? Kết hợp với sự ra đi của Tần Nghiên, thì chuyện này có liên quan đến bà ta hay không? Mục đích của bà ta là gì?
Phó Hoành Dật im lặng nghe Thẩm Thanh Lan phân tích, “Nếu phán đoán của em là đúng, Tần Nghiên trở về là vì trả thù Nhan An Bang, vậy chắc chắn chuyện của Triệu Giai Khanh là do bà ta làm. Bây giờ Nhan An Bang đã thân bại danh liệt, vợ con ly tán, Triệu Giai Khanh vừa mất, không khác gì vết đao ngăn cách giữa Nhan An Bang và hai người con. Cả đời này, cái chết của Triệu Giai Khanh sẽ trở thành nút thắt không thể tháo gỡ trong lòng Nhan Tịch và Nhan Thịnh Vũ.”
Lời Phó Hoành Dật nói khiến suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan lúc đầu còn hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng. Nếu ngay cả chuyện bất hạnh của Triệu Giai Khanh cũng liên quan đến Tần Nghiên thì chân tướng cũng dần sáng tỏ. Nhan Tịch và Nhan Thịnh Vũ nhất định sẽ không tha thứ cho Nhan An Bang. Ông ta không chỉ phải đối mặt với chuyện người yêu mà ngày xưa mình coi là thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp nhất, hóa ra lại là người đàn bà có lòng dạ rắn rết, mà còn phải đối mặt với sự thù hận của con mình.
Nếu Tần Nghiên là vì trả thù, vậy trả thù như vậy cũng quá ác rồi, chỉ thương cho Nhân Tịch.
“Về chuyện tiết lộ bí mật quân sự đã điều tra thế nào?” Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật lạnh nhạt, ánh mắt rét lạnh, “Vẫn đang điều tra, vấn đề lúc trước em nói, anh đã nghĩ rất kỹ, Có thể có khả năng đó, nhưng như lời em nói, chuyện này rất khó tìm ra bằng chứng xác thực.” Cho dù tra được là bí mật được tiết lộ từ ai thì cũng không biết tóm ông ta thế nào.
Thẩm Thanh Lan im lặng suy nghĩ, “Nếu anh không giải quyết được chuyện này thì cứ giao cho em.”
Phó Hoành Dật là quân nhân, có một số việc không thể làm được, nhưng cô thì không.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Thanh Lan, chuyện này trong lòng anh biết rõ, em không cần lo lắng.”
Điện thoại đổ chuông, Phó Hoành Dật vừa nghe máy thì sắc mặt chợt thay đổi, bàn tay vịn xe lăn nắm chặt. Thẩm Thanh Lan nhìn anh, thấy cảm xúc của anh có vẻ kích động.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay.” Phó Hoành Dật khàn giọng nói, rồi nhìn Thẩm Thanh Lan, “Mạnh Lương tỉnh rồi.”
Lúc trước Mạnh Lương vì cứu Phó Hoành Dật, đỡ giúp anh hai phát đạn nên bị thương nghiêm trọng. Mặc dù không chết, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ bây giờ đã tỉnh.
“Chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay.” Thẩm Thanh Lan nói.
Chờ hai người đến bệnh viện, ba mẹ Mạnh Lương đã ở đó, còn anh đang được bác sĩ kiểm tra, nhìn thấy Phó Hoành Dật thì liền muốn xuống giường, nhưng anh xua tay, “Cậu ngồi im đi, chờ bác sĩ kiểm tra xong đã.“.
Mạnh Lương nhìn hai chân của Phó Hoành Dật, muốn mở miệng, nhưng trong phòng bệnh còn nhiều người, có mấy lời không tiện nói, nên đành im lặng.
“Hồi phục tương đối tốt, ở lại đây theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể xuất viện.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.” Ba mẹ Mạnh Lương rất kích động. Từ khi anh xảy ra chuyện, cả ngày mẹ anh cứ buồn rầu, ngay cả năm hết Tết đến cũng không về nhà.
Biết Mạnh Lương và Phó Hoành Dật còn có lời muốn nói, ba mẹ Mạnh Lương xác định anh không sao liền đi ra ngoài. Mạnh Lương nhìn chân của anh, “Đội trưởng.” Bởi vì hôn mê đã lâu nên giọng nói anh hơi khàn. Thẩm Thanh Lan rót ly nước cho anh rồi rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người họ.
Mạnh Lương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phó Hoành Dật, “Đội trưởng, chân của anh...”
“Không liệt được đầu, chỉ là tạm thời vẫn chưa đứng được mà thôi, chờ mấy tháng nữa sẽ lại bình thường. Nếu cậu đã tỉnh thì hãy cố gắng dưỡng thương.” Phó Hoành Dật thản nhiên nói, cũng không nói rõ dù chân của anh bình phục nhưng cũng không được như trước nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mạnh Lương thở phào một hơi, nhưng khi nhớ tới Tiền Phi đã hy sinh, tâm trạng vừa mới buông lỏng lại trở nên nặng nề, “Có phải Tiến Phi...”
“Hậu sự của Tiền Phi đã xử lý xong xuôi cả rồi, chờ cậu xuất viện là có thể đến thăm cậu ấy.”
Ánh mắt Mạnh Lương đầy thê lương, đây là anh em cùng vào sinh ra từ mấy năm trời, tuy ai cũng đều chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào, cũng từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó một trong số họ có thể lên thiên đường trong bất cứ lần chấp hành nhiệm vụ nào. Nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, cho dù là ai cũng không thể thản nhiên đối mặt được.
“Đội trưởng, KING thì sao?” Mạnh Lương nghiến răng hỏi.
“Chết rồi, chính tay tối giết.” Anh đã tự tay đâm một dao vào tim KING, gã ta chết là điều chắc chắn.
Mạnh Lương nghe vậy, đau khổ trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút, “Chết hay lắm, nếu hắn ta không chết thì em cũng tìm hắn trả thù.”
Mạnh Lương hôn mê hơn một tháng, tất nhiên không biết Phó Hoành Dật đã rút khỏi đội tiên phong. Chờ đến khi anh nói ra, Mạnh Lương lặng đi mất một lúc, “Đội trưởng, là vì chân của anh bị thương sao?”
Phó Hoành Dật không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Mạnh Lương liền ngầm hiểu, viền mắt anh liền đỏ ửng, “Đội trưởng.”
“Sau này tôi không còn là đội trưởng của các cậu nữa, mà là Liên Thành. Về sau cậu đừng gọi tôi là đội trưởng nữa.”
“Không, một ngày anh là đội trưởng của chúng em, thì cả đời sẽ vẫn vậy. Em tin, anh em trong đội tiên phong cũng nghĩ như vậy. Đội trưởng, chân của anh thật sự không thể bình phục như trước sao? Nếu như trong nước chữa không khỏi thì chúng ta có thể ra nước ngoài chữa, mời chuyên gia giỏi nhất thế giới.”
Phó Hoành Dật là huấn luyện viên của Mạnh Lương, chính tay dẫn dắt anh vào đội tiên phong. Bao nhiêu năm qua, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh còn được Phó Hoành Dật cứu mấy lần, tất nhiên có tình cảm sâu nặng với anh. Bây giờ thấy anh thành ra thế này, nói trái tim anh đau như dao cắt có lẽ vẫn chưa đủ để hình dung.
Trái lại, Phó Hoành Dật không kích động như vậy, “Lúc trước tôi đã định đi rồi, vừa khéo đúng dịp, cậu không cần phải áy náy.”
Mạnh Lương tưởng anh đang an ủi mình, nên chỉ im lặng một lát, sau đó lại như hạ quyết tâm nói với Phó Hoành Dật, “Đội trưởng, em có thể về quân khu thủ đô với anh không?”
Phó Hoành Dật sững sờ, “Nói linh tinh gì đấy.”
“Đội trưởng, em không nói đùa, em muốn về quân thủ đô với anh. Năm đó em vào đội tiên phong là vì anh, bây giờ anh không ở đây nữa, em tiếp tục ở lại đó thì có ý nghĩa gì. Em muốn đi theo anh về thủ đô, cho dù làm cảnh vệ cho anh cũng được.”
Mạnh Lương cũng có quân hàm, để anh ta làm cảnh vệ cho anh đó là chuyện không thể nào. Huống hồ, Phó Hoành Dật cũng không đồng ý để anh ta rời khỏi Đội tiên phong.
“Trong Đội tiên phong còn nhiều anh em khác, Mục Liên Thành, Trương Vệ, Đàm Dũng... Mấy anh em này cậu đều không cần luôn sao?” Phó Hoành Dật nghiêm túc hỏi.
Mạnh Lương im lặng.
Phó Hoành Dật lại nói, “Rời khỏi đội tiên phong, không chỉ bởi vì chân của tôi bị thương, mà còn vì vợ tôi sắp sinh, tôi muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ và con, cho nên cậu đừng làm vậy vì tôi.”
Mạnh Lương là người rất có năng lực, đội tiên phong không dễ gì bồi dưỡng được một người. Dĩ nhiên Phó Hoành Dật sẽ không để Mạnh Lương vì anh mà rời khỏi Đội tiên phong.
“Hơn nữa, bây giờ tôi không thể ở lại đội tiên phong, thì cậu càng phải ở lại đó, cùng kề vai chiến đấu với các anh em.”
Mạnh Lương vẫn im lặng, Phó Hoành Dật không nói gì, để anh ta suy nghĩ kỹ càng.
“Đội trưởng, em biết rồi, chờ vết thương bình phục em sẽ trở về đội tiên phong.” Mạnh Lương khàn giọng nói.
Phó Hoành Dật không ngạc nhiên lắm, lại nói thêm một số chuyện đã xảy ra sau khi diễn tập quân sự kết thúc, rồi cùng Thẩm Thanh Lan đi về.
Hai ngày sau, Eden trở lại, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lần thứ ba cho Phó Hoành Dật.
“Hồi phục còn tốt hơn tưởng tượng của tôi.” Eden nhìn kiểm tra, rồi nói với Phó Hoành Dật, “Chờ ca phẫu thuật này kết thúc, chậm nhất nửa năm, chân của anh sẽ bình phục.”
Lúc Phó Hoành Dật vừa bị thương, Eden đã từng điều trị cho anh, nên biết chân của anh bị thương rất nghiêm trọng, có thể khôi phục lại bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày đã là tốt lắm rồi. Không ngờ qua hai lần phẫu thuật, chân của Phó Hoành Dật bình phục vượt ngoài dự liệu của anh, do vậy muốn hồi phục lại như lúc ban đầu cũng không khó.
“Bao giờ phẫu thuật?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Tình hình của anh ấy rất tốt, có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì làm nhanh lên.” Phó Hoành Dật nói, Thẩm Thanh Lan sắp tới ngày sinh, càng cần người chăm sóc, Anh không muốn cô vất vả ôm một cái bụng lớn còn phải chăm sóc cho anh.
“Vậy ba ngày sau đi, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái cơ thể.” Eden nói.
***
Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Annie bắt chéo chân ngồi trên ghế Giám đốc của Ôn Hề Dao, “Vẫn là chỗ của cậu thoải mái nhất. Nhìn phòng làm việc này xem, thoải mái dễ chịu, đơn giản nhưng lại xa hoa. Ông chủ của cậu đối xử với cậu thật tốt, văn phòng Tổng Giám đốc khác chưa chắc đã có phòng làm việc dễ chịu như cậu.”
Ôn Hề Dao rót tách trà cho cô nàng. Annie lại chê bai, “Tớ không uống trà, tớ muốn uống cà phê.”
“Chỗ của tớ chỉ có trà thôi, không có cà phê, cậu có uống không? Không uống thì uống nước sôi lọc đi.”
Annie câm nín nhìn cô, “Hề Dao, cậu thay đổi rồi, cậu đúng là có chồng quên bạn bè. Nhớ hồi đó chúng ta cùng nhau đi bar, du lịch, ngắm trai đẹp, thậm chí còn lập chí phải cua hết trai đẹp trên đời. Kết quả bây giờ cậu lại vì một người đàn ông mà cải tà quy chính.”
Ôn Hề Dao mỉm cười, “Cậu dùng từ cải tà quy chính không chính xác, từ trước tới giờ tớ chưa từng nói là muốn cua trai đẹp.”
“Ôi, cậu thật sự vì một người đàn ông mà trở thành người phụ nữ của gia đình sao?”
Ôn Hệ Dao hỏi lại, “Không được sao?”
Annie lắc đầu tặc lưỡi, “Đúng là bất ngờ thật, lần trước nhìn thấy cậu trong bữa tiệc cuối năm, nghe tin cậu đính hôn, tớ còn cảm thấy bình thường. Dù gì chúng ta cũng sẽ đến lúc lấy chồng, huống hổ thân phận của Thẩm Quần Dục lại như thế.”
“Vậy cậu nghĩ đây chỉ là cuộc hôn nhân vì lợi ích?”
“Ừm, phản ứng đầu tiên của mọi người chắc chắn cũng giống vậy. Cậu nhìn ba tớ kìa, gọi tớ từ nước ngoài trở về, nói là nhớ tớ, nhưng thật ra là muốn tơ đi xem mắt. Cậu còn chưa biết đâu, ông ấy bắt tớ trong vòng một ngày phải gặp ba người, nếu không phải cậu và Thẩm Quân Dục đã đính hôn, tớ đoán chắc Thẩm Quân Dục cũng là mục tiêu của ba tớ.” Cô và Ôn Hề Dao rất thân thiết, cho dù nói mấy lời này cũng không sợ Ôn Hệ Dao để ý.
Ôn Hệ Dao bật cười, “Xem mắt nhiều người như vậy mà cậu cũng không coi trọng ai, không chừng bây giờ người đang tức giận chính là ba cậu.”
Annie nhún vai, thờ ơ nói, “Lớn tuổi rồi mà còn dễ tức giận như thế đó, tớ cũng không còn cách nào khác. Ai bảo ông ấy giới thiệu cho tới toàn mấy tên công tử bột, con ông cháu cha, vô dụng, có mấy ai tự có bản lĩnh của mình chứ? Nếu như có, thì lại không đẹp trai. Cậu biết đó, tớ là người coi trọng ngoại hình, muốn tìm một người vừa đẹp trai, lại vừa có bản lĩnh.”
Ôn Hệ Dao nhìn cô chằm chằm, đến mức cả người Annie rùng mình, “Sao vậy, cậu nhìn tớ làm gì?”
“Cậu có mục tiêu rồi đúng không?”
Annie mở to hai mắt, che mặt thẹn thùng, “Rõ ràng như vậy sao? Tớ che giấu rất tốt mà.”
Ôn Hề Dao trợn trắng, “Tâm tư của cậu đều viết hết lên mặt rồi, chỉ còn thiếu nước chiếu cáo thiên hạ thôi.”
Annie thả tay xuống, cười ngây ngô, lần đầu tiên Ôn Hệ Dao nhìn thấy dáng vẻ mê trai của cô nàng. Mặc dù trước đây Annie to gan hơn cố, cũng đi quyến rũ trai đẹp khắp nơi, nhưng lại chưa nghiêm túc qua lại với người nào, bây giờ xem ra thì có vẻ là có mờ ám rồi.
Ôn Hề Dao tò mò hỏi, “Đối phương là thần thánh phương nào, hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Vừa nghe, Annie liền ủ rũ, “Người ta ghét tớ.”
Ôn Hề Dao càng kinh ngạc, “Còn có người mà An đại tiểu thư không giải quyết được ư?”
“Cậu cũng thấy ngạc nhiên đúng không? Tớ theo đuổi anh lâu như vậy, từ nước M tới nước Y, bây giờ lại theo người ta về nước, nhưng người ta còn chẳng thèm liếc nhìn tớ một lần.”
“Có khi nào đối phương dùng cách lạt mềm buộc chặt không?” Ôn Hệ Dao suy đoán. Chẳng phải vẫn có loại đàn ông như thế này sao, rõ ràng là có ý đối với cô gái đó, nhưng hết lần này tới lần khác ngó lơ người ta, chính là vì muốn người ta càng yêu mình hơn, sau đó chờ cá cắn câu rồi bỏ mặc không trân trọng.
“Annie, có khi nào cậu gặp trúng tên cặn bã rồi không?”
Annie lắc đầu nguẩy nguậy, “Không đâu, tớ có thể nhìn ra, anh ấy thật sự ghét tớ. Là vì cậu không biết đó thôi, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tớ giống như thấy ôn dịch, tức giận thì không cần phải nói. Không chỉ không nhận điện thoại của tớ, mà còn cho tớ vào danh sách đen.”
Nghe cô nói vậy, Ôn Hệ Dao càng thấy tò mò đối với người đàn ông này, “Đối phương làm nghề gì? Mà sao lại khó theo đuổi quá vậy.”
“Anh ấy là bác sĩ, xem thái độ của mấy bác sĩ trong bệnh viện đối với anh ấy thì hình như chuyên môn của anh ấy rất giỏi, quan trọng là còn rất đẹp trai. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thì trái tim thiếu nữ của tớ đã không thuộc về tớ nữa rồi.”
“Anh ta tên gì? Làm trong bệnh viện nào?”
“Bây giờ tớ vẫn không thể nói cho cậu biết, chờ tớ theo đuổi được anh ấy thì sẽ cho cậu gặp. Tớ bảo đảm anh ấy chính là cực phẩm, không kém Thẩm Quân Dục bao nhiêu đầu. Nghĩ đến nụ cười như gió xuân của anh ấy là trái tim tớ lại như muốn tan ra.” Trong mắt Annie lúc này ngập tràn màu hồng.
Ôn Hệ Dao lắc đầu, “Tớ thấy cậu điên vì tình rồi. Nhưng mà tớ lại muốn xem người đàn ông này có thể khiến cậu kiên trì theo đuổi quá ba tháng không?”
Annie có rất nhiều bạn trai, nhưng chẳng duy trì mối quan hệ với ai lâu dài. Ngay cả người lâu nhất cũng không vượt qua ba tháng, theo như lời Annie nói chính là: “Người ta đều coi trọng gia thế và khuôn mặt xinh đẹp của tớ, qua lại với tớ đều muốn ấy ấy với tớ. Bản tiểu thư không phải làm nghề đó, tại sao phải để người khác chiếm lợi chứ? Thừa dịp bọn họ lấy lòng, ngo ngoe muốn hành động nhưng không thành công, tớ không tranh thủ rút lui chẳng lẽ còn chờ bị ăn sạch sao?”
Vì thế người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng Annie sống rất phóng khoáng, đổi hết người này đến người khác. Trước đây khi còn du học ở nước ngoài, có nữ sinh ghen tỵ từng nói cô nàng là “Xe buýt”, nên bị Annie đánh cho một trận.
Annie cười hì hì, “Nhất định có thể. Hệ Dao, cậu biết không, trước đây, khi tớ ở cùng mấy người đàn ông kia, cho dù ngoài mặt tớ có vui vẻ hay vui thích cỡ nào, thì trong lòng tớ vẫn rất bình tĩnh. Nhưng chỉ có anh ấy, khi tới nhìn thấy anh ấy thì trái tim liền run rẩy, lần đầu tiên tớ mới biết trái tim của tớ có thể vì một người đàn ông mà rộn ràng như thế. Từ thời khắc đó, tớ đã biết, đây chính là người đàn ông mà tớ muốn có được, là người mà tớ ở bên cả đời cũng không cảm thấy mệt mỏi và chán ghét.”
Dứt lời, nét vui vẻ trên mặt cô đều được thay bằng sự nghiêm túc. Thấy có như vậy, Ôn Hề Dao liền biết, lần này Annie thật sự nghiêm túc.
“Chúc cây may mắn.” Ôn Hồ Dao chân thành nói.
“Ừm, bây giờ anh ấy đang ở thủ đô. Chờ tớ điều tra xem anh ấy đang làm ở bệnh viện nào tớ sẽ chạy qua đó ngay. Tớ không tin dựa vào vẻ đẹp và trí tuệ của tớ, mà không giải quyết được một người đàn ông.” Annie nắm chặt tay, ra vẻ quyết tâm phải đạt được.
“Cậu đi theo người ta về đây, vậy mà không biết anh ta đang ở bệnh viện nào?” Ôn Hệ Dao thấy tò mò.
Vừa nhắc đến Annie lại thấy thất bại, “Tớ đang rầu đây. Tớ theo dõi anh ấy suốt dọc đường, còn tự cho là mình trốn rất kỹ, ai ngờ vừa đi ra khỏi cổng kiểm soát, đảo mắt một cái thì không thấy tăm hơi đâu, cứ như bốc hơi vậy.”
Ôn Hề Dao càng thấy tò mò về người đàn ông trong miệng Annie, “Theo như những gì cậu nói thì người này có vẻ rất lạnh lùng.”
Ai ngờ Annie lại lắc đầu, “Không không không, anh ấy chỉ lạnh lùng với tớ, còn với người khác, nhất là bệnh nhân của mình thì cứ như mùa xuân ấm áp vậy, đối với tớ thì như là không khí lạnh vùng Siberia, công chết người. Nhưng bây giờ tớ đã nghĩ kỹ rồi, anh ấy chỉ đối xử với mỗi mình tớ như vậy, chẳng phải nói rõ anh ấy có cảm giác với tớ sao. Có thể trong lòng anh ấy cũng thích tớ, nhưng vì ban đầu đã từ chối tớ, nên bây giờ thấy xấu hổ khi đón nhận tớ, mới ra vẻ lạnh lùng như vậy. Ừm, nhất định là như vậy.”
Trông dáng vẻ vui mừng hớn hở của cô, Ôn Hệ Dao thấy bất đắc dĩ, vô tình vạch trần, “Cậu thế này quả thật rất giống kiểu người tự mình đa tình.”
Annie nheo mắt, “Ôn Hệ Dao, bây giờ cậu càng ngày càng không đáng yêu. Cậu còn muốn tớ làm phù dâu của cậu nữa không?”
“Cậu có thể không làm, tớ tìm người khác.”
Annie hừ lạnh, hùng hồn tuyên bố, “Hừ, tớ không sập bẫy của cậu đầu. Cậu không muốn tớ làm phù dâu là vì sợ tới cướp mất ánh hào quang. Phù dâu của cậu là tớ chắc cú rồi. Tớ phải làm tiêu điểm của hôm đó, hốt gọn đám phù rể đẹp trai”
“Cậu từ bỏ anh bác sĩ hả? Vừa rồi còn nói muốn có được người ra đến thế kia mà.”
“Cậu không hiểu rồi. Anh ấy đúng là chân mệnh thiên tử của tớ, là Mr. Right, nhưng chuyện đó cũng không cản trở việc tớ ngắm trai đẹp. Cái đẹp thì ai cũng thích ngắm mà.”
Ôn Hệ Dao lắc đầu bật cười, “Được rồi, tớ không tranh cãi với cậu nữa. Sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Annie vốn định rủ Ôn Hệ Dao ăn cơm, tất nhiên không có ý kiến, “Hề Dao, buổi trưa cậu nghỉ ngơi đủ chưa?”
“Sao vậy?”
“Nếu cậu nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đến đường Kim Cảng ăn đi, mấy món ăn ở chỗ đó không tệ.”
Ôn Hệ Dao xem bản đồ, đường Kim Cảng và công ty cổ vừa khéo nằm ở hai đầu bắc nam, “Chạy nửa vòng thành phố ăn bữa cơm, cậu chắc chứ?”
Annie cười tủm tỉm, “Tớ chắc mà, giữa trưa cậu còn thời gian nghỉ ngơi mà. Chúng ta ăn cơm xong rồi sẵn tiện đi dạo chơi gần đó, phong cảnh bên đó cũng đẹp lắm. Sau bữa ăn đi tản bộ có thể giúp tiêu hóa và giữ dáng. Cậu sắp mặc áo cưới rồi, đương nhiên phải chú ý thân hình của mình.”
Ôn Hề Dao bật cười, “Theo tớ thấy là cậu có ý đồ khác thì có. Vừa rồi tớ đã điều tra rồi, gần đó có một cái bệnh viện, anh bác sĩ của cậu làm trong bệnh viện đó hả?”
Annie bị vạch trần nhưng cũng không hề ngượng ngùng, “Thế này gọi là mỹ thực và mỹ nam kết hợp. Nếu có thể tình cờ gặp thì gọi là duyên phận đó.” Thật ra, Annie cũng không biết người đó có làm trong bệnh viện đấy không. Mấy ngày qua, mỗi ngày cô đều đến một nhà hàng gần bệnh viện đó để ăn cơm, rồi tiện thể đi loanh quanh trong bệnh viện, hỏi thăm xem người đó có làm ở đây không, hôm nay đúng lúc đến bệnh viện này.
“Được, vì hạnh phúc của cậu, tớ sẽ cùng cậu đi nữa thành phố ăn một bữa cơm. Nhưng tớ nói trước, cậu phải mời day.”