Phó Hoành Dật cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan hỏi: “Hàn Dịch đã biết rồi?”
Phó Hoành Dật gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, “Rất hưng phấn, khoe với anh rằng cậu ta sắp làm ba.” Thấy anh em của mình vui vẻ, tất nhiên anh cũng vui mừng.
Thẩm Thanh Lan cười, không khó để hình dung cảnh tượng vui vẻ đó, “Thật là tốt!” Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên đều là kẻ cô đơn mong muốn có gia đình hoàn chỉnh, có một người con chảy dòng máu của hai người họ, phần ấm áp gia đình này mới kéo dài được lâu.
Phó Hoành Dật gật đầu, vừa định nói thì nghe Thẩm Thanh Lan kêu một tiếng, anh lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu bật cười, “Không có gì, con vừa đá em.”
Gần đây, đứa bé trong bụng ngày càng hoạt bát, dù không cố gắng cảm nhận thì Phó Hoành Dật cũng có thể thấy đứa bé huơ tay huơ chân ở trong bụng mẹ.
“Nhất định con gái mình là một cô bé nghịch ngợm.” Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ con trai nghịch ngợm một chút cũng không sao. Thấy trong mắt Phó Hoành Dật có vẻ rầu rĩ, Thẩm Thanh Lan bật cười. Người này luôn lo lắng con gái quá mạnh mẽ sẽ không được yêu thích.
“Hoành Dật, pha màu giúp em.” Thẩm Thanh Lan tập trung sự chú ý vào việc vẽ tranh.
Phó Hoành Dật cũng không băn khoăn con gái có nghịch ngợm hay không nữa, mà bắt đầu tập trung pha màu cho Thẩm Thanh Lan.
Sở Vân Dung bước vào thấy cảnh tượng ấm áp này, thì nhìn dì Triệu nở nụ cười.
Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung tới thì buông bút xuống.
“Con cứ vẽ đi, không cần để ý tới mẹ.”
Thẩm Thanh Lan đã sắp vẽ xong bức tranh này, nên không để ý tới Sở Vân Dung nữa mà tập trung về cho xong. Sở Vân Dung hiếm khi thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của con gái, trong mắt bà hiện lên sự biết ơn, biết ơn trời xanh đã để bà kịp thời tỉnh táo lại, để bù đắp sai lầm trong quãng đời còn lại, cũng biết ơn con gái đã cho bà cơ hội bù đắp.
Thẩm Thanh Lan vẽ xong, Phó Hoành Dật rất tự nhiên dọn dẹp xung quanh.
Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh Sở Vân Dung, hỏi: “Mẹ, lần này mẹ đến có chuyện gì không?”
Sở Vân Dung lấy một quyển album từ trong túi lấy ra, “Đã có ảnh cưới của anh con và Hề Dao rồi, Hề Dao khen ánh mắt của con tốt, do vậy muốn nhờ con chọn giúp.”
Thẩm Thanh Lan: “.”
Nếu cô nhớ không làm thì ảnh cưới của cô là do mọi người cùng nhau chọn.
Thẩm Thanh Lan cẩm album lật xem từng trang, ảnh cưới dưới nước rất đẹp, đẹp hơn ảnh chụp trên mặt đất nhiều. Cô rất thích tấm ảnh nắm tay cạnh bụi san hô, bọn họ giống như hai con cá tự do, nhìn hình là có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của hai người.
“Ảnh này đẹp ạ.” Thẩm Thanh Lan nói.
Sở Vân Dung gật đầu, “Ảnh này không tệ, dùng để trang trí hội trường, nhưng không thích hợp trang trí trong nhà.”
Thẩm Thanh Lan lại chọn thêm vài ảnh, “Mấy tấm này đều đẹp.”
Sở Vân Dung thoả mãn gật đầu, “Ừ, vậy chọn máy ảnh này đi. Lát nữa mẹ cho Hề Dao xem, sau đó để Hề Dao và Quân Dục đưa ra lựa chọn cuối cùng.”
Thẩm Thanh Lan tán thành, dù sao đây cũng là hôn lễ của anh trai, đương nhiên là phải nghe theo ý kiến của họ rồi. Nửa năm qua, ngoại trừ chân của Phó Hoành Dật bị thương, có thể nói nhà họ Thẩm và nhà họ Phó liên tục có chuyện vui.
Có câu người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, quả thực câu này rất đúng với Sở Vân Dung. Mấy ngày hôm trước, Thẩm Thanh Lan cùng Sở Vân Dung đến chỗ bác sĩ Chu, bác sĩ Chu nói bệnh của Sở Vân Dung đã tốt hơn rất nhiều, trên cơ bản không còn vấn đề gì lớn nữa.
“Thanh Lan, Hoành Dật, mấy ngày trước bạn của ba con tặng cho nhà chúng ta vài con gà quê, mẹ bảo chị Tống hâm canh rồi, lát nữa hai con nhớ về nhà ăn.” Sở Vân Dung nói.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không chút thay đổi, Phó Hoành Dật cười, “Vâng, lát nữa con và Thanh Lan sẽ qua ăn.”
Đợi Sở Vân Dung đi rồi, Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, “Nếu em không thích ăn canh, lát nữa anh ăn giúp em.”
Thẩm Thanh Lan liếc anh, “Thật sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Đương nhiên, cống hiến sức lực cho vợ là vinh hạnh của chồng em.”
Thẩm Thanh Lan hài lòng, “Hoành Dật, từ giờ đến lúc sinh con, em không muốn uống canh nữa, anh phải giúp em uống đấy.” Có thể nói là cổ căm thù loại canh đó đến tận xương tuỷ rồi.
Phó Hoành Dật có chút đau lòng, “Ừ, anh uống hết, cực khổ cho em rồi.” Càng gần ngày sinh, chân của Thẩm Thanh Lan càng thêm sưng phù, cả người cũng mập hơn không ít, nhưng vì cô gây nên vẻ mập này trong mắt người ngoài không rõ ràng lắm. Thỉnh thoảng, cô còn bị chuột rút lúc nửa đêm. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày nên chứng kiến tất cả những chuyện này. Anh thẩm quyết định sau khi vết thương ở chân lành, anh sẽ đi làm phẫu thuật.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan không biết ý định của Phó Hoành Dật, và anh cũng không định nói với cô.
Chạng vạng tối, viên cảnh vệ đưa Phó Hoành Dật đến nhà họ Thẩm, Thẩm Quân Dục đã từ công ty trở về, hai người vào phòng sách nói chuyện. Đêm qua, Hàn Dịch đã gửi một bản kế hoạch của Phó Hoành Dật cho Thẩm Quân Dục xem, anh cũng rất hứng thú. Xuất phát từ khứu giác nhạy cảm của thương nhân, anh cảm thấy kế hoạch của Phó Hoành Dật hoàn toàn có khả năng thành công.
Tuy Hàn Dịch và Phó Hoành Dật có thể ăn hết cái bánh lớn này, nhưng hai người chưa từng nghĩ tới độc chiếm, mà chỉ muốn cùng anh em một nhà thực hiện. Có điều, người chịu trách nhiệm chính sẽ là Hàn Dịch.
Cơm nước xong, Sở Vân Dung bung canh gà lên cho Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Cô liếc anh một cái, anh nói: “Mẹ, con muốn anh bánh kiều mạch của chị Tống làm.”
Sở Vân Dung đứng lên đi vào bếp, “Được, để mẹ bảo chị Tống làm cho hai đứa ăn.”
Phó Hoành Dật bưng chén canh gà trước mặt Thẩm Thanh Lan lên, uống vài ngụm liền hết, Thẩm Quân Dục nhìn thấy cảnh này liền nói: “Chậc chậc, Lan Lan, em uổng phí tấm lòng của mẹ rồi, mẹ tốn cả buổi chiều để hầm canh gà đấy.”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn uống thì còn một bát này.”
Thẩm Quân Dục cười ha ha, “Mẹ đặc biệt hầm canh cho em và Hoành Dật, anh sẽ không đoạt đồ tốt của người khác, hai đứa uống nhiều một chút.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nhìn Thẩm Quân Dục, thoáng thấy Sở Vân Dung đi ra, bèn nói: “Mẹ, anh vừa nói loại gà này rất bổ dưỡng, hỏi mẹ còn hay không? Anh ấy nói sau này chị Hồ Dao mang thai, muốn nhờ mẹ mỗi ngày hầm canh cho chị ấy uống.”
Sở Vân Dung cười rạng rỡ, “Còn, bạn của bà con có một người bà con chuyên nuôi gà quê, muốn ăn bao nhiêu cũng có. Quân Dục, con muốn ăn không, trong nồi vẫn còn.”
Thẩm Quân Dục lắc đầu, “Mẹ, con vừa ăn cơm xong, không uống nổi canh nữa đâu.”
Thấy trước mặt Phó Hoành Dật còn một chén canh gà, Sở Vân Dung hỏi: “Hoành Dật, con không muốn uống canh gà hả?”
Phó Hoành Dật trả lời: “Không có, canh gà rất ngon, nhưng con vừa ăn hơi nhiều, đợi lát nữa sẽ ăn hết.” Anh vừa mới giúp Thẩm Thanh Lan uống một bát, làm gì còn uống nổi nữa.
Sở Vân Dung nói: “Canh gà uống lúc còn nóng mới tốt. Khi nào muốn uống thêm thì mẹ sẽ bảo chị Tổng hâm lại.”
Phó Hoành bật cười gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”
Sở Vân Dung không chú ý tới trong góc phòng, lúc này Thẩm Quân Dục tức giận nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan. Anh phát hiện, từ khi em gái bảo bối lập gia đình, cô liền nghiêng về phía Phó Hoành Dật, kéo thế nào cũng không trở lại được nữa.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên ý cười, đôi khi trêu chọc anh trai thật sự rất vui.
Thấy ý cười trong mắt cô, Thẩm Quân Dục cười cưng chiều.
Thẩm Khiêm vừa về liền thấy cảnh tượng náo nhiệt trong phòng khách.
“Á khiêm, sao anh lại về nhà?” Sở Vân Dung hỏi, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ của Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm cười, “Về có chút việc. Trong nhà còn cơm không? Anh hơi đói.” Ngay cả cơm tối anh cũng chưa kịp ăn thì đã chạy về rồi.
Sở Vân Dung gật đầu, “Còn, để em bảo chị Tổng hâm nóng thức ăn.”
Đợi Sở Vân Dung đi rồi, Thẩm Khiêm nhìn về phía Phó Hoành Dật, nói: “Hoành Dật, ăn cơm xong, ba có chuyện muốn bàn bạc với con.”
Thẩm Thanh Lan không có phản ứng gì, Thẩm Quân Dục hỏi: “Ba, có chuyện gì bí mật vậy?”
“Chuyện trong quân đội, có nói con cũng không hiểu.”
Thẩm Quân Dục không hỏi nữa, Thẩm Khiêm nói là chuyện trong quân đội, có nghĩa là chuyện này không thể tiết lộ.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, Phó Hoành Dật gật đầu một cái, ý nói anh cũng không biết Thẩm Khiêm muốn nói chuyện gì.
Ăn cơm xong, Thẩm Khiêm và Phó Hoành Dật đi vào phòng sách. Ông đóng chặt cửa, còn dặn dò Sở Vân Dung không được vào làm phiền. Sở Vân Dung lắc đầu, “Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Khiến mẹ cũng thấy thấy lo.”
Bà ngồi trong phòng khách, cũng Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục xem ti vi. Gần đây có một chương trình giải trí rất hot, nói về các em bé đáng yêu. Thẩm Thanh Lan vốn không có hứng thú gì với mấy chương trình giải trí, nhưng lần này cô lại xem một cách say sưa.
Sở Vân Dung vốn đang lo lắng chuyện trong phòng sách, nhưng cùng Thẩm Thanh Lan xem ti vi một lát, bà lại cảm thấy hứng thú, “Thanh Lan, con xem bé gái kia thật hiểu chuyện, giọng Đông Bắc thật sự dễ thương, còn bé trai đó cũng không tệ, còn nhỏ mà biết lễ phép rồi. Không biết ba mẹ bọn trẻ giáo dục như thế nào, mà bọn trẻ ngoan như vậy?”
Giọng điệu của bà tràn đầy hâm mộ, Thẩm Quân Dục nói: “Có gì đâu mà hâm mộ, con của Lan Lan chắc chắn còn đáng yêu, hiểu chuyện hơn bọn trẻ trên ti vi nhiều.”
Sở Vân Dung gật đầu, “Đương nhiên rồi, cháu ngoại của mẹ là đứa bé đáng yêu nhất trên thế giới này.”
Thẩm Quân Dục cười ha ha, “Mẹ, cháu ngoại mẹ chưa sinh ra mà, mẹ đừng mèo khen mèo dài đuôi.”
Sở Vân Dung trừng Thẩm Quân Dục, “Lẽ nào mẹ nói sai?” Dáng vẻ nếu con dám nói cháu mẹ không đáng yêu, mẹ nhất định sẽ không để yên cho con!
Thẩm Quân Dục đầu hàng, “Không sai, mẹ nói không sai chút nào, con của Lan Lan là đứa trẻ đáng yêu nhất.”
Nhà họ Thẩm đang thảo luận đứa trẻ trong bụng Thẩm Thanh Lan, thì ở nhà họ Hàn, Hàn Dịch đang vui đến mức không còn phân biệt được đông tây nam bắc.
Hàn Dịch dìu Vu Hiểu Huyên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó chạy ra cửa lấy dép mang trong nhà cho Vu Hiểu Huyên, đặt cạnh chân cô, “Đổi dép đi, giày cao gót không tốt cho em và con, sau này không được mang nữa. Ngày mai anh cho người đổi hết giày cao gót trong nhà thành giày đế bằng, bảo đảm vừa an toàn lại vừa không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của em.”
Anh cười toe toét, từ khi biết Vu Hiểu Huyên mang thai, anh vẫn luôn cười vui vẻ như thế.
“Hàn Dịch, anh không sao chứ?” Vu Hiểu Huyên hỏi.
Hàn Dịch lắc đầu, cười rực rỡ, “Không sao, anh đang rất vui vẻ. Tối nay em muốn ăn gì? Anh bảo dì giúp việc nấu cho em.” Anh vừa mới dì giúp việc tới, cả hai người đều không thích trong nhà có người lạ, nên trước đây không có người giúp việc, chỉ có người làm tới dọn dẹp nhà cửa theo giờ.
“Gì cũng được, em không kén ăn.” Vu Hiểu Huyền nói.
Vẻ mặt Hàn Dịch lập tức trở nên nghiêm túc, “Làm sao có thể cái gì cũng được? Bây giờ em là phụ nữ có thai, mang thai là một chuyện rất cực khổ, tuyệt đối không thể lơ là, phải bảo đảm đủ chất dinh dưỡng. Bỏ đi, đây là lần đầu tiên em mang thai, anh cũng là lần đầu tiên làm ba, chắc chắn là không có kinh nghiệm. Dì giúp việc mới đến là người có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, anh để cho dì làm, sẵn tiện thử tay nghề của dì, nếu không vừa ý thì chúng ta đổi người.”
Dứt lời, anh chạy đi tìm dì giúp việc mới tới nghiên cứu thực đơn dành cho phụ nữ có thai. Vu Hiểu Huyên cúi đầu nhìn cái bụng của mình, lúc này cô cảm thấy trái tim mình yên ổn đến lạ.
Bàn bạc với dì giúp việc xong, Hàn Dịch lập tức quay lại ngồi cạnh Vu Hiểu Huyên. Anh mở laptop ra, nhưng liếc sang cô, liền dời ra xa, “Laptop có tia bức xạ, không tốt cho em.”
“Anh làm gì vậy?” Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi.
Hàn Dịch cười tủm tỉm, “Lập bảng những điều cần chú ý trong thời gian mang thai. Anh lập xong, sẽ đi nhờ bác sĩ có chuyên môn tư vấn, ghi những điều cần chú ý ra, sau đó để lên bàn xem mỗi ngày. Còn phải lập một thực đơn mang thai nữa, cha mẹ em đều đã qua đời, anh phải chăm sóc em thật tốt.”
Vành mắt Vu Hiểu Huyền nóng lên, suýt chút nữa nước mắt đã rơi. Cô có tài đức gì mà có thể gặp được một người đàn ông tốt như Hàn Dịch chứ?
Hàn Dịch đang đắm chìm trong sự hưng phấn, nên không thấy cảm xúc của Vu Hiểu Huyên. Cô xoa khóe mắt của mình, nhìn Hàn Dịch cười dịu dàng.
*****
Trong phòng sách nhà họ Thẩm.
Thẩm Khiêm nghiêm túc nhìn Phó Hoành Dật, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì. Phó Hoành Dật nhướng mày, “Ba, ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Trong mắt Thẩm Khiêm tràn đầy nặng nề, trầm giọng hỏi: “Hoành Dật, quá khứ của Thanh Lan, con biết được bao nhiêu?”