Thẩm Thanh Lan vừa về đến cửa nhà đã nghe thấy giọng nữ lanh lảnh trong phòng khách truyền tới, còn có tiếng cười vui vẻ của mẹ cô - Sở Vân Dung. Cô dừng bước lại, gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Đứng ở cửa làm gì?” Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa của một người đàn ông.
Thẩm Thanh Lan xoay người lại, liền thấy anh trai Thẩm Quân Dục đang mỉm cười nhìn cô. Anh bước đến đưa tay xoa xoa tóc Thẩm Thanh Lan, “Hay là biết anh về nên cố ý đứng đây chờ anh?”
Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi, đáy mắt ánh lên chút ấm áp.
Thẩm Quân Dục ôm vai em gái, đi vào.
“Mẹ, chúng con về rồi.”
Trong phòng khách, hai mẹ con đang cười đùa bỗng ngừng lại.
“Quân Dục và Thanh Lan đã về rồi à, con không biết vừa rồi Đồng Đồng kể chuyện cười buồn cười thế nào đâu, mẹ cười đến đau cả bụng.” Khuôn mặt Sở Vân Dung vẫn rạng rỡ nụ cười.
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía cô gái đang mỉm cười dịu dàng với bọn họ, tóc dài màu nâu xoăn nhẹ, khuôn mặt trái xoan được trang điểm khéo léo, mặc một bộ váy dài màu xanh, ưu nhã xinh đẹp, thoải mái tự tin. Đây chính là con gái nuôi của nhà họ Thẩm - Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Quân Dục nhếch miệng, “Chuyện cười gì mà vui vậy, kể cho anh nghe với nào.”
Thẩm Hi Đồng khẽ mỉm cười, “Đâu có vui đến vậy, là mẹ nói quá lên thôi. Anh, Thanh Lan, em về nước có mang quà cho hai người này, lát nữa cơm nước xong sẽ lấy cho hai người.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao, còn Thẩm Thanh Lan thì thản nhiên nói một tiếng “cảm ơn“.
Thái độ lạnh nhạt của hai anh em khiến Thẩm Hi Đồng hơi xấu hổ, mắt ánh lên vẻ ấm ức nhưng cũng không nói gì thêm, ngược lại Sở Vân Dung đứng bên cạnh lại không hài lòng.
“Quân Dục, Thanh Lan, hai con sao vậy? Đồng Đồng ở xa về còn nhớ mua quà cho các con, hai con lại có thái độ thế này à?”
“Mẹ.” Thẩm Hi Đồng kéo tay áo Sở Vân Dung, khẽ lắc đầu.
Thẩm Quân Dục lại nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan, thấy tâm trạng cô không bị ảnh hưởng gì bèn vỗ vai cô tỏ vẻ an ủi.
Thẩm Thanh Lan có phần bất lực, chẳng lẽ mình trông yếu đuối vậy sao?
“Con đi gặp ông nội trước đây.” Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không quan tâm lời nói của Sở Vân Dung, nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Sở Vân Dung kinh ngạc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của con gái, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được gì.
Thẩm Thanh Lan đi thẳng đến thư phòng, quả nhiên tìm thấy Thẩm lão gia đang luyện chữ trong phòng.
“Ông nội, ông đang luyện chữ à?”
Thẩm lão gia nhìn thấy người đi vào, mặt mày liền rạng rỡ, để bút xuống vẫy tay, “Đến đây đến đây, xem thử chữ ông viết.”
Thẩm Thanh Lan đi tới, trên bàn là hàng chữ “Tĩnh Mịch Chí Viễn” mà Thẩm lão gia mới vừa viết xong, nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
* Tĩnh Mịch Trí Viễn: Những người kín đáo mới là những người sâu sắc.
“Chữ viết của ông nội càng ngày càng đẹp.” Thẩm Thanh Lan khen ngợi.
Nhà họ Thẩm là dòng họ có truyền thống quân đội hàng trăm năm nay. Từ thời nhà Thanh, con cháu trong nhà đã có chỗ đứng trong quân đội. Mặc dù các thế hệ không phải ai cũng tham gia quân đội, thế nhưng nhiều năm như vậy, sức ảnh hưởng trong quân đội cũng không nhỏ.
Khi còn trẻ, Thẩm lão gia đã kế thừa truyền thống nhập ngũ của gia đình, lăn lộn trong quân đội cả đời, sau này lớn tuổi mới xuất ngũ. Thường ngày ở nhà nhàn rỗi, ông thích nhất là luyện chữ, trồng hoa. Theo như ông nói thì ở trong quân đội nhiều năm như vậy, tính tình cũng trở nên nóng nảy thô bạo hơn, nên giờ viết chữ trồng cây tu thân dưỡng tính.
“Cháu chỉ biết nói ngọt.” Thẩm lão gia bật cười, mỗi lần thấy đứa cháu gái xinh đẹp nhưng lạnh lùng này, tâm trạng ông đều vô cùng tốt.
“Hôm nay cháu đến bệnh viện thăm bà nội à?”
“Dạ, cháu đến nói chuyện với bà nội một chút.”
“Ông nội, mẹ nói ăn cơm được rồi.” Hai ông cháu đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Hi Đồng.
“Biết rồi.” Thẩm lão gia cất lời, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa.
Thẩm Thanh Lan bước tới đỡ tay Thẩm lão gia, “Ông còn chưa già đến nỗi đi không được, không cần đỡ.”
Mặc dù ngoài miệng Thẩm lão gia nói vậy, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự vui vẻ, cho dù không cần thì ông cũng không thể từ chối tấm lòng của cháu gái được.
Dưới lầu, Thẩm Hi Đồng đang giúp Sở Vân Dung dọn thức ăn ra, thỉnh thoảng còn nói gì đó với Sở Vân Dung, khiến khuôn mặt Sở Vân Dung tràn đầy niềm vui, nhìn qua giống như một đôi mẹ con có quan hệ rất thân thiết.
“Ông nội, mời ông ngồi ạ.” Thẩm Hi Đồng nhìn thấy Thẩm lão gia xuống bèn vội vàng kéo ghế ra, mời ông ngồi xuống.
Khi cả nhà đã ngồi xuống, Sở Vân Dung múc cho Thẩm Hi Đồng một bát canh, “Đồng Đồng, uống canh trước đi, đây là mẹ đặc biệt hầm cho con đấy, hầm mấy giờ liền.”
Thẩm Hi Đồng nhận bát canh, “Cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ hiểu con nhất.” Câu nói này khiến cho Sở Vân Dung như mở cờ trong bụng, cầm lấy đũa, gắp một đống đồ ăn mà Thẩm Hi Đồng thích vào bát cô ta.
“Ở nước ngoài chắc chắn không ăn cơm tử tế rồi, mẹ thấy con gầy đi đấy, hôm nay phải ăn nhiều một chút, đây đều là những món con thích.”
“Được rồi, Hi Đồng cũng chẳng phải cụt tay, muốn ăn cái gì thì tự nó gắp là được.” Thẩm lão gia hơi cau mày, mở miệng.
Tay cầm đũa của Sở Vân Dung cứng đờ, vẻ mặt ngượng ngùng, “Ông con nói đúng lắm, muốn ăn cái gì thì tự gắp đi.”
Thẩm Hi Đồng nhìn đồ ăn chồng chất như núi trước mặt mình, rồi so sánh với bát cơm trống trơn của Thẩm Thanh Lan thì cũng hơi xấu hổ.
Hiển nhiên Sở Vân Dung cũng ý thức được việc này, bèn gắp một miếng cà tím cho Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cà này không tệ, con nếm thử xem.”
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Thanh Lan nói cảm ơn nhưng không động vào. Cô không phải là một người kén ăn, nhưng cà lại là một trong số ít đồ ăn mà cô ghét. Điều này người trong nhà đều biết, ngoại trừ Sở Vân Dung.
Thẩm Quân Dục đưa đũa gắp quả cà trong bát Thẩm Thanh Lan ra, cho vào miệng ăn, “Mẹ, mẹ thiên vị quá, gắp thức ăn cho hai em, chỉ có con là không có.”
Sở Vân Dung mỉm cười lườm con trai, “Muốn ăn thì cứ nói, còn giành đồ ăn trong bát em, chẳng có chút dáng vẻ của người làm anh gì cả.”
Mặc dù nói vậy nhưng vẫn gắp đồ ăn mà con trai thích cho anh.
“Ông nội, xương sườn tối nay chị Tống hầm mềm lắm, ông nếm thử xem.” Thấy Thẩm lão gia nhìn mình, Thẩm Thanh Lan bèn gắp một miếng xương sườn cho ông, nhẹ giọng nói.
Trên mặt Thẩm lão gia đầy ý cười, trong mắt lại ngập vẻ yêu thương.
“Đồng Đồng, lần này con về đã xin nghỉ với nhà trường chưa?” Thẩm Hi Đồng đi du học ngành dương cầm ở một học viện âm nhạc nổi tiếng của Vienna.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Hi Đồng lại nở nụ cười, giọng nói mặc dù dịu dàng, nhưng lại không giấu được sự kiêu ngạo: “Sắp tới dàn nhạc của chúng con sẽ tham gia lưu diễn thế giới, trạm tiếp theo chính là Bắc Kinh. Lần này con đảm nhiệm đàn dương cầm.”
Thẩm Hi Đồng rất có thiên phú về dương cầm, tài nghệ dương cầm của cô ta là do chính Sở Vân Dung tự tay dạy. Vì để Thẩm Hi Đồng học tốt hơn, Sở Vân Dung còn mời không ít thầy dạy nhạc giỏi về hướng dẫn.
“Thật sao, nếu được vậy thì quá tốt rồi, con gái của mẹ giỏi quá!” Quả nhiên Sở Vân Dung rất vui vẻ. Bà tốn rất nhiều tâm huyết vào đứa con gái này, chuyện khiến bà tự hào nhất chính là Thẩm Hi Đồng đạt được thành tích.
“Ai bảo con có một người mẹ ưu tú như vậy chứ.” Thẩm Hi Đồng nịnh đầm.
Sở Vân Dung cũng là một nhà dương cầm nổi tiếng, cho nên bà cực kỳ yêu thương một Thẩm Hi Đồng kế thừa trọn vẹn tài nghệ này của mình.